Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1038: Đại chiến Thanh Hà (hạ)

Chương 1038: Đại chiến Thanh Hà (hạ)Chương 1038: Đại chiến Thanh Hà (hạ)
Giờ phút này, giây phút giống như phong vân đột biến, chủ lực Kim binh phía sau phát động, tiếng kèn vang vọng bầu trời, tiếng vó ngựa như kinh lôi lăn qua vùng quê. Ba vạn kỵ binh lao nhanh ra, Hoàn Nhan Đồ Mẫu vung chiến đao, chỉ về phía trước khàn giọng rống to:
- Giết qua!
Súng kíp của quân Tống cũng bắn ra trong nháy mắt hai ngàn kỵ binh quân Cao Ly nhào lên, cờ lệnh xạ kích vung xuống, năm ngàn cây súng kíp nhanh chóng bắn ra, mang theo một loại lực đạo mở vàng vỡ đá, mạnh mẽ bắn về hai ngàn kỵ binh.
Cho dù kỵ binh Cao Ly trang bị cực kỳ tốt, họ thân mang giáp da cứng cỏi, đao kiếm bình thường khó mà chém xuyên, tay cầm trường mâu và kiên thuẫn, thậm chí đầu chiến mã của họ cũng được khoác giáp bảo vệ.
Họ cách trận địa quân Tống chỉ xa trăm bước, một trăm bước, đối với chiến mã có lực xung kích cực mạnh, chỉ cần mười mấy giây đồng hồ có thể xông qua. Nhưng chính trong trăm bước ngắn ngủi này, lại trở thành khởi nguồn ác mộng của Kim binh.
Hai ngàn kỵ binh biểu hiện mỏng manh yếu ớt trước mặt năm ngàn viên đạn chì, từng viên đạn chì xuyên qua tấm thuẫn, trực tiếp xuyên thấu lồng ngực Kim binh.
Từng viên đạn chì bắn vào ngực chiến mã, hai ngàn kỵ binh lập tức người ngã ngựa đổ, chiến mã hí dài ngã sấp xuống, co quắp chết đi, dưới thân đè binh sĩ đau đớn ngọ nguậy, từng lỗ hổng phun máu trên thân thể, giãy dụa cuối cùng trên con đường tử vong.
Đạn chì mạnh mẽ không chỉ đả thương kỵ binh Cao Ly, cũng mang đến đả kích cuối cùng cho đám kỵ binh Bột Hải sau lưng. Trong chốc lát, năm hàng súng kíp bắn ra liên tục, hơn tám trăm người kêu thảm ngã xuống đất.
- Trời ạ!
Hoàn Nhan Đồ Mẫu nơi xa nhìn thấy uy lực của súng kíp, gã kinh ngạc thất thanh kêu lên. Lúc trước Hoàn Nhan Tà Dã miêu tả uy lực súng kíp của quân Tống với gã, gã cảm thấy Hoàn Nhan Tà Dã phần lớn là đang trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng giờ phút này, gã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta sợ hãi này, hai ngàn kỵ binh Cao Ly tinh nhuệ nhất tử thương hơn một nửa trong trận tên cường đại của quân địch, trong trăm bước ngắn ngủi, không một người nào có thể tiến lên, mấy trăm người sau cùng cũng mất mạng dưới mưa tên phô thiên cái địa của quân Tống.
Kỵ binh người Kim như sóng cả mãnh liệt đã vọt tới cách hai trăm bước, mưa tên của nỏ binh quân Tống đã phô thiên cái địa phóng tới, không ngừng có người rơi khỏi ngựa khi đang lao vùn vụt.
Nhưng vẫn không ngăn cản được gần ba ngàn kỵ binh người Kim xung kích mạnh mẽ, họ vung chiến đao, giơ cao trường mâu, phóng ngựa chạy vội, tiếng la giết vang vọng trời đất.
Đã sáu mươi bước, trận địa quân Tống vẫn không nhúc nhích chút nào.
Lúc này nỏ quân và hỏa thương binh liên tục bắn ra, vạn tên cùng bắn, mưa tên che trời, bắn vào trong kỵ binh quân địch. Năm ngàn viên đạn chì lại như mưa đá, Kim binh tử thương tăng lên kịch liệt.
Nhưng Kim binh dù sao cũng là một đội kỵ binh tinh nhuệ cường đại, họ thương vong hơn tám ngàn người, nhưng vẫn không sợ mũi tên và đạn chì, anh dũng xông lên.ranh giới rút lui của nỏ binh quân Tống bình thường là hai mươi bước, nhưng kỵ binh quân địch quá nhanh, lúc bốn mươi bước, nỏ binh nhận được mệnh lệnh rút lui.
Khi một lượt tên nỏ cuối cùng bắn ra, cung nỏ binh và hỏa thương binh nhanh chóng rút lui. Lúc này, năm ngàn bộ binh giáp nặng đối phó kỵ binh sắc bén nhất của quân Tống xuất hiện. Năm ngàn bộ binh giáp nặng xếp thành ba hàng, trảm mã kiếm dài một trượng vụng ra, hàn quang lóng lánh.
Bộ binh giáp nặng vừa ra trận, liền nghênh đón kỵ binh người Kim công kích tới như bài sơn đảo hải. Đầu tiên là mũi tên phô thiên cái địa gào thét phóng tới, mũi tên sắc bén bắn không xuyên qua giáp nặng của bộ binh giáp nặng, họ xếp hàng thành bức tường người chặt chẽ, binh sĩ nửa ngồi, dùng chuôi đao chống đất, dùng một loại lực lượng tập thể chống cự đợt tấn công thứ nhất của kỵ binh người Kim.
Một tiếng sóng lớn ầm ầm, tấn công như sóng to gió lớn, sát khí bùng nổ, tiếng kêu thảm thiết. Mấy trăm Kim binh bị trảm mã kiếm đâm xuyên thân thể, chết thảm tại chỗ.
Quân Tống cũng có vài chục binh sĩ giáp nặng bị kỵ binh cường đại đụng đổ, nhưng binh sĩ giáp nặng xếp sau lại lập tức bổ sung.
Chủ tướng Quan Thắng hét lớn một tiếng, đại kiếm sáng như tuyết dựng thẳng bổ xuống, chém đầu một tên Thiên phu trưởng Kim binh thành hai nửa, óc trắng lăn xuống, mùi máu tanh hôi xông vào mũi.
Trường kiếm của năm ngàn bộ binh giáp nặng tung bay, mũi kiếm vô cùng sắc bén chém đầu binh sĩ và chiến mã, máu chảy thành sông. Kim binh đằng sau dâm vô số cây đoản mâu vào đầu bộ binh giáp nặng, dày đặc như mưa nặng hạt, đoản mâu sắc bén phát huy hiệu quả, hơn trăm bộ binh giáp nặng bị đâm xuyên thân thể ngã xuống.
Tào Mãnh thấy đoản mâu của quân địch có thể xuyên thủng giáp nặng, lúc này gã quyết đoán hạ lệnh:
- Kỵ binh giết lên!
Hai vạn kỵ binh giết tới từ hai bên trái phải, đánh nhau với kỵ binh người Kim.
Quân đội của Nhạc Phi và Hàn Thế Trung cũng đánh tới, phát động tiến công sắc bén từ phía đông tới Kim binh.
Đúng lúc này, tám vạn quân Tống hoan hô, sĩ khí đột nhiên tăng vọt.
Hoàn Nhan Đồ Mẫu quay đầu lại, lập tức cả kinh mất hồn mất vía. Chỉ thấy cách mình hai dặm về phía sau, quân Tống đen nghịt đánh tới, chừng tám chín vạn đại quân, ở giữa là một lá cờ lớn hoàng long viền vàng, đây là cờ lớn Kim Long vua Tống ngự giá thân chinh mới có thể xuất hiện.
Hoàn Nhan Đồ Mẫu bỗng nhiên ý thức được, chắc chắn là Lý Diên Khánh tự mình dẫn đại quân đánh tới. Gã lập tức cực kỳ hối hận, mình phải bắc thượng với Hoàn Nhan Tông Phụ, bỏ lỡ cơ hội rút lui, mình sẽ chết trên chiến trường.
- Phá vây!
Hoàn Nhan Đồ Mẫu khàn giọng hô to, nhưng phá vây đã không còn ý nghĩa. Mười sáu vạn đại quân Tống từ ba phương hướng bao vây hơn hai vạn Kim binh thành nhiều tầng lớp, mà phía tây là mương Vĩnh Tế, thời tiết đang mùa hè nước dâng, dòng nước trên mương Vĩnh Tế chảy xiết, mặt nước rộng hơn bốn mươi trượng, phần lớn Kim binh cũng không biết bơi.
Trận đại chiến này đánh từ buổi sáng tới xế chiều, khi hai ngàn kỵ binh người Kim cuối cùng ý đồ phá vòng vây chết dưới trận địa trường thương như rừng của quân Tống, ba vạn năm ngàn Kim binh rốt cuộc bị diệt toàn quân.
Trước đó Lý Diên Khánh đã truyền đạt lệnh giết hết, ba vạn năm ngàn quân đội do một vạn kỵ binh tộc Bột Hải, một vạn kỵ binh Cao Ly và một vạn năm ngàn kỵ binh Nữ Chân tạo thành bị giết chết toàn bộ, không để lại một tù binh.
Chẳng qua trận đại chiến này quân Tống cũng tử thương thảm trọng, trả cái giá lớn sáu ngàn binh sĩ bỏ mình, chỉ bộ binh giáp nặng đã bỏ mình hơn bảy trăm người, bị thương vô số kể.
Đây là trận đại chiến thương vong thảm trọng nhất của quân Tống từ khi Lý Diên Khánh phát động bắc phạt.
Nhưng tất cả những thứ này đều đáng giá.
Trận đại chiến này kết thúc, có nghĩa quân Tống đã thu phục hoàn toàn đất mất đi, Kim binh không còn một binh một tốt ở triều Tống.

Trời dần sáng lên, thi thể tàn khuyết không đủ nằm đầy trên chiến trường, mặt đất bị máu tươi nhiễm đỏ, cờ rách trong gió sớm kể rõ đại chiến thảm thiết. Từng đội binh sĩ quân Tống đang dọn dẹp chiến trường, họ dùng cáng cứu thương khiêng thi thể binh lính quân Tống bỏ mình đi, thi thể Kim binh thì lột đi khôi giáp sau đó ném lên xe bò, chiến mã bỏ mình cũng được xử lý cùng lúc.
Khí trời nóng bức, họ nhất định phải xử lý xong tất cả thi thể trong ngày, để tránh xảy ra bệnh dịch.
Trong huyện Tông Thành cực kỳ náo nhiệt, gần vạn thương binh vội vàng cứu chữa. Hỗ Thanh Nhi dẫn ba ngàn nữ binh đang khẩn cấp xử lý thương binh. Thời đại vũ khí lạnh, binh sĩ bị giết chết tại chỗ chỉ là số ít, phần lớn binh sĩ đều là thương nặng không thể chữa trị mà chết, thương binh tử vong cao tới bảy thành, rất nhiều người chết vì chảy máu quá nhiều và vết thương nhiễm trùng.
Cho nên thành lập nữ binh dần trở thành nhận thức chung của quân Tống, bao gồm quân đội của Nhạc Phi và Hàn Thế Trung cũng đều chiêu mộ năm trăm nữ binh, lúc này các nàng đang đi theo Hỗ Thanh Nhi cấp cứu thương binh.
Chỗ cửa thành, hơn vạn phụ nữ trẻ tuổi bị bắt cóc cũng xếp thành hàng dài, mỗi người các nàng có thể nhận được năm lạng bạc và hai đấu gạo đền bù, sau đó ngồi thuyền kết bạn về nhà. Không ít nữ tử nhà cửa tan nát, không nhà để về có thể tạm thời lưu lại, hoặc bố trí tới phương nam, hoặc kiếm một người hôn phu trong quân đội thành gia.
Lý Diên Khánh thị sát huyện thành dưới sự hộ vệ của mười mấy tên thân binh. Nhạc Phi dẫn theo một tiểu tướng thiếu niên đi tới trước cười nói:
- Diên Khánh, để ngươi xem con trai ta.
Lý Diên Khánh vui mừng, tung người xuống ngựa đi tới. Chỉ thấy tiểu tướng chỉ mười mấy tuổi, dáng dấp lại cao lớn vạm vỡ, lông mày đen và thô, đôi mắt sáng ngời có thần.
Tiểu tướng quỳ một chân xuống hành lễ:
- Mạt tướng Nhạc Vân, tham kiến Đô Soái!
- Ngươi phải gọi ta thúc phụ mới đúng!
Lý Diên Khánh cười kéo gã, đánh giá trên dưới:
- Lớn vậy à?
Nhạc Phi cười nói:
- Đã mười ba tuổi rồi, hôm nay tham chiến lần đầu, còn đánh chết mười tên phiên tử.
- Không tệ! Không tệ! Dùng binh khí gì?
Nhạc Vân gãi đầu:
- Ta thích dùng chùy, nhưng cha muốn ta dùng thương.
Lý Diên Khánh cười ha ha:
- Vậy thì học cả hai, chùy là ưa thích của mình, nhưng thương pháp của cha ngươi là nổi tiếng thiên hạ, không học thì đáng tiếc, xa thì dùng thương, cận chiến dùng chùy, hiểu chưa?
- Mạt tướng hiểu được!
Lý Diên Khánh quả thực thích tiểu chất này, hắn gỡ bội kiếm bên hông xuống đưa cho gã:
- Thanh kiếm này đi theo ta nhiều năm, tặng cho ngươi!
Nhạc Phi biết thanh kiếm này, là Bạch Long Kiếm của sư phụ Chu Đồng, gã vội vàng nói:
- Diên Khánh, kiếm này quá trân quý, không được!
Lý Diên Khánh khẽ cười:
- Kiếm sư phụ lưu lại, chúng ta truyền thừa cho đời thứ ba, không tốt hơn sao?
Nhạc Phi nghĩ tới chùy pháp của con trai cũng do sư phụ lưu lại, thương pháp của mình cũng là sư phụ truyền thụ, gã liền gật đầu nói với con trai:
- Còn không mau tạ ơn thúc phụ!
Nhạc Vân nhận kiếm, lại quỳ xuống hành lễ:
- Tiểu chất tạ ơn thúc phụ ban kiếm!
Lý Diên Khánh vỗ vai gã, hỏi Nhạc Phi:
- Chuẩn bị xuất phát lúc nào?
Nhạc Phi, Hàn Thế Trung và Lưu Quang Thế cũng muốn dẫn quân tham gia chiến dịch tiến đánh Phủ Yến Sơn. Lý Diên Khánh thì dẫn quân trở về Lâm An, trong triều có một số việc cần hắn về xử lý, hắn sẽ không tham gia trận chiến Phủ Yến Sơn.
Nhạc Phi ôm bả vai con trai cười nói:
- Chuẩn bị qua buổi trưa sẽ xuất phát, Hàn Đô Thống đã vội vã không nhịn nổi.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Cứ dựa theo bố trí của ta trước đó, trước đoạt Bình thành, cắt đứt con đường cứu viện của Kim binh, sau đó lại vây quét Kim binh Phủ Yến Sơn. Chẳng qua Phủ Yến Sơn chỉ có ba vạn quân hán, vấn đề hẳn là không lớn. Mặt khác, đưa đầu Quách Dược Sư tới Lâm An cho ta.
- Ti chức hiểu được.
Nhạc Phi thi lễ, liền dẫn con trai cáo từ rút quân về doanh.
Lý Diên Khánh mang theo thân binh chuẩn bị tới thương binh doanh thị sát. Đúng lúc này, nữ hộ vệ thiếp thân của Thanh nhi chạy tới đối diện nhỏ giọng nói:
- Đô Soái, đi xem Hỗ tướng quân một chút đi! Nàng đang khóc rống trong đại trướng.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Xảy ra chuyện gì?
- Dường như… dường như…
- Dường như cái gì?
Lý Diên Khánh bất mãn nói.
- Ta không dám nói lung tung.
- Ngươi nói đi!
Lúc này nữ hộ vệ mới nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi Hỗ tướng quân đi trên được, một phụ nhân bị bắt cóc bỗng nhiên chạy tới giữ chặt nàng khóc lớn, gọi nàng là con gái, cảm xúc của Hỗ tướng quân rất kích động.
Lý Diên Khánh vỗ trán một cái, hắn biết rồi, chắc chắn là mẫu thân đã tái giá của Thanh nhi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận