Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1053: Kim quốc đầu hàng.

Chương 1053: Kim quốc đầu hàng.Chương 1053: Kim quốc đầu hàng.
Hoàn Nhan Lâu Thất vội vàng chạy tới phủ Hoàn Nhan Tông Hàn. Mặc dù Hoàn Nhan Tông Hàn bị giam lỏng, nhưng gã có được uy vọng cực cao trong quân đội, ngay cả thân binh phụ trách giám thị gã cũng mắt nhắm mắt mở đối với một số chuyện của gã.
Trong thư phòng, Hoàn Nhan Tông Hàn thân hình cao lớn đứng trước cửa sổ, lạnh lùng nói:
- Chỉ mình hắn đáp ứng không có tác dụng!
- Ta biết, ta cầm cái này tới cho tướng quân!
Hoàn Nhan Lâu Thất lây ra một chiếc Kim Lang Đầu Lệnh đúc bằng vàng đặt lên bàn. Hoàn Nhan Tông Hàn quay đầu lại, vừa trông thấy Kim Lang Đầu Lệnh, đôi mắt lập tức sáng lên.
Đây là Kim Lang Đầu Lệnh của Thái tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả, hiện giờ chỉ có tác dụng một loại biểu tượng. Nhưng Hoàn Nhan Tông Hàn biết, dựa vào uy vọng của mình, lại có được Lang Đầu Lệnh này, gã có thể thúc giục phần lớn quân đội.
- Phía Ngột Thuật nói thế nào?
Hoàn Nhan Tông Hàn lại hỏi.
- Trong tay Ngột Thuật còn có ba ngàn quân đội, canh một đêm nay vào thành!
Hoàn Nhan Tông Hàn chậm rãi gật đầu. Kim quốc đánh cược lần cuối ngay ở đêm nay, gã biết đại thế Kim quốc đã mất rồi, nhưng dù thế nào, gã tuyệt đối không thể để Kim quốc đầu hàng quân Tống, thà rằng cả nước bỏ mình, cũng tuyệt đối không đầu hàng.

Vào ban đêm, thành Hội Ninh Thượng Kinh bùng nổ nội chiến. Hoàn Nhan Tông Bật dẫn quân vào thành bị thủ quân nhìn thấu, hai bên bùng nổ kịch chiến ở Nam Thành Môn. Hoàn Nhan Tông Hàn tới Tây đại doanh xúi giục hai vạn quân đội, gã dẫn quân xông vào phủ đệ Hoàn Nhan Tông Bàn, giết chết già trẻ một nhà Hoàn Nhan Tông Bàn.
Hoàn Nhan Tông Tuyển đẫn ba vạn Cấm Quân đuổi tới, hai bên bùng nổ kịch chiến ở kinh thành. Bách tính Thượng Kinh cũng lục tục đứng ra giúp đỡ Hoàn Nhan Tông Hàn, cả kinh thành rơi vào trong nội chiến.
Ngọn lửa ngập trời, hoàng cung và vương phủ nhà dân gần đó đều biến thành biển lửa, hai bên giết đỏ cả mắt, dù nam nữ già trẻ đều khó thoát khỏi cái chết.
Lúc này, Hoàn Nhan Tập Nê Liệt trú đúng ngoài thành cũng dẫn hai vạn quân giết tới thành nam, bao vây ba ngàn quân đội của Hoàn Nhan Tông Bật. Quân đội của Hoàn Nhan Tông Bật không địch nổi, toàn quân bị diệt, bản thân Hoàn Nhan Tông Bật cũng chết trong loạn quân.
Hoàn Nhan Tập Nê Liệt lập tức giết vào thành, trắng trợn đồ sát mấy vạn bách tính Kim quốc giúp đỡ Hoàn Nhan Tông Hàn.
Trận nội chiến thảm liệt này mãi tới trưa ngày thứ ba mới dần kết thúc. Hoàn Nhan Tông Tuyển và Hoàn Nhan Tập Nê Liệt chiếm ưu thế binh lực, cuối cùng nhận được thắng lợi. Hai vạn quân đội đi theo Hoàn Nhan Tông Hàn tạo phản bỏ mình toàn bộ, Hoàn Nhan Tông Hàn tự vẫn mà chết trong bi phẫn, Hoàn Nhan Lâu Thất cũng chết trong loạn quân.
Chiến trường chính của cuộc nội chiến này ngay ở gần hoàng cung, đại thần và tôn thất ở khu vực này khó mà thoát khỏi, tôn thất và quan viên tử thương phân nửa. Dân chúng vô tội chết trong loạn chiến nhiều tới hơn sáu vạn người, gần như là ba thành nhân khẩu kinh thành, bao gồm cả hoàng cung, kiến trúc cả kinh thành cũng bị thiêu hủy một nửa.
Cùng lúc đó, quân Tống bắc thượng quy mô lớn từ Phủ Liêu Dương, ba ngày sau khi kết thúc nội chiến, năm mươi vạn đại quân bao vây kinh thành.

Lúc này trong kinh thành chỉ còn lại hơn hai vạn binh sĩ, sĩ khí xuống thất, lòng quân sụp đổ, không ngừng có binh sĩ cởi bỏ quân phục trốn vào dân gian. Hệ thống phóng ngự kinh thành cũng bị phá hủy, cửa thành nam bị thiêu hủy một nửa, thành cung dài hai dặm ở thành bắc cũng bị thiêu hủy sụp đổ mấy trăm trượng, có thể nói quân Tống có thể vào thành bất cứ lúc nào.
Quân Tống đóng đại doanh ở bên ngoài một dặm, đại doanh bao vây thành trì lớp lớp.
Lý Diên Khánh đứng trước cửa đại doanh chăm chú nhìn kinh thành, hắn cảm thán nói với mọi người:
- Sáu năm trước, Kim binh vây quanh Biện Lương, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ. Nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra, sáu năm sau chúng ta lại bao vây Thượng Kinh, đây chính là ý trời khiến cho người không thể kháng cự!
Lưu Kỹ cực kỳ bội phục kế sách hai quả đào giết chết ba sĩ của Chủ Soái, chỉ dùng một tức thư điều kiện đầu hàng, liền thành công khơi gợi cuộc nội chiến Kim quốc, đây mới chính thức là thủ đoạn quyền mưu cao minh, quả nhiên là thượng binh phạt mưu.
Lưu Kỹ hơi khó hiểu hỏi:
- Một năm gần đây Kim binh suy yếu rất nhanh, Đô Soái, đây là vì sao?
Điều này không chỉ là nghi vấn của riêng Lưu Kỹ, gần như tất cả đại tướng đều có nghi hoặc này.
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Chúng ta làm ví von thông tục. Kim quốc giống như một tên nhà giàu mới nổi, chiếm đoạt Liêu quốc. Tiểu tử vốn nghèo đột nhiên giàu có, sau đó tiêu tiền như nước, chỉ biết tiêu xài hưởng thụ, lại không hiểu tăng thu giảm chi. Hắn lại xông vào các hộ lớn bên cạnh cướp đoạt một hồi, đập nát bét các thứ đáng giá của các hộ lớn. Về sau tiền tiêu sài săp hết rồi, hắn lại chạy tới các hộ lớn, kết quả cái gì cũng không vớt được, trái lại bị đánh cho tè ra quần, lúc này tài phú khiến hắn phất nhanh tiêu hao hết, cho nên liền để lộ bộ mặt thật nghèo khó này.
Tất cả mọi người cười ha ha:
- Hóa ra Kim quốc hiện giờ mới là bộ mặt thật của nó!
Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Ta muốn hỏi mọi người một chút, thứ đáng giá nhất của hộ lớn là gì?
Mọi người trầm mặc một lát, Nhạc Phi cười nói:
- Hẳn là người đi!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Nhạc Đô Thống nói đúng, tài phú quý báu nhất là người. Nếu như khi Kim quốc tiến vào Hà Bắc không đụng tới cây kim sợi chỉ, bảo vệ bách tính, duy trì trật tự, như vậy hắn sẽ nhận được thuế phú liên tục không ngừng, đây chính là thứ để chèo chống họ tranh đấu. Đáng tiếc cường đạo chính là cường đạo, tài phú tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, không đủ nhân khẩu ủng hộ, đây chính là căn nguyên thất bại của Kim quốc, nói cho cùng vẫn là quốc lực kém xa tít tắp Đại Tống.
Lúc đang nói chuyện, một tên lính chạy tới nói:
- Khởi bẩm Đô Soái, ngoài cửa doanh có một sứ giả Kim quốc tới, không phải người lần trước.
- Để hắn tiến vào!
Một lát, binh sĩ đưa một người vào, Lý Diên Khánh nhận ra người này, chính là Tiêu Trọng Cung đi sứ Đại Tống mấy lần.
- Hóa ra là Tiêu Thị Lang, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Tiêu Trọng Cung tiến lên quỳ xuống khóc không ra tiếng:
- Kim quốc đã sắp diệt vong rồi, khẩn cầu điện hạ khoan thứ bách tính, không nên đại khai giết chóc.
- Trong thành ai làm chủ, tiểu Hoàng đế còn sống không?
- Hoàn Nhan Tông Tuyển và Hoàn Nhan Tập Nê Liệt làm chủ, tiểu Hoàng đế còn sống nhưng thương thế vô cùng nghiêm trọng, tôn thất khác đều chết gần hết, tự giết lẫn nhau, thực sự là gây nghiệt nha!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ngươi trở về nói cho Hoàn Nhan Tông Tuyển, hẹn họ trong vòng một canh giờ dẫn quân ra khỏi thành đầu hàng, nếu không đại quân của ta vào thành, chó gà không tha!
Tiêu Trọng Cung liên tục đáp ứng:
- Ti chức hiện giờ trở về!
Tiêu Trong Cung lo lắng trong lòng, lập tức cưỡi ngựa trở về thành bẩm báo.
Sau nửa canh giờ, thành nam Thượng Kinh mở ra, từng đội Kim binh rời thành đầu hàng. Họ cởi bỏ khôi giáp, buông binh khí, dưới sự dẫn dắt của binh sĩ quân Tống đi tới một vùng đất trống ngồi xuống.
Sau khi hai vạn binh sĩ đầu hàng, hai mươi mấy tôn thất và đại thần Kim quốc đi ra. Mấy trăm người chết trong nội chiến, đây chỉ là bốn tên tôn thất và hơn hai mươi quan viên còn lại. Đương nhiên, không ít quan viên trốn khỏi Thượng Kinh, không biết tung tích.
Phía trước đội ngũ là một thiếu niên mười hai tuổi, chính là Hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan Đản. Gã được khiêng tới, mấy trăm loạn quân giết vào hoàng cung đánh cướp, gã bị một binh lính đâm một đao xuyên thân thể, mặc dù không chết lại thuộc về trọng thương, có thể vượt qua hay không còn là vấn đề.
Những đại thần khác đều cởi trần, phủ phục quỳ gối trước chiến mã của Lý Diên Khánh. Hoàn Nhan Tông Tuyển giơ cao ngọc tỉ Kim quốc hô:
- Kim quốc nguyện đầu hàng Đại Tống, vĩnh viễn là thần nô!
Một thân binh tiến tới nhận ngọc tỉ. Lý Diên Khánh gật đầu hỏi:
- Trong kinh thành còn bao nhiêu bách tính?
- Còn hơn mười vạn bách tính!
Lúc này, Hoàn Nhan Đản nhỏ giọng nói:
- Khẩn cầu điện hạ tha thứ bách tính, hết thảy sai lầm để ta gánh chịu!
Lý Diên Khánh thấy sắc mặt gã tái nhợt như tờ giấy, hơi thở yếu ớt, sinh mệnh đã suy kiệt, đoán chừng không qua được đêm nay.
Lý Diên Khánh liền nói:
- Các ngươi có biết vì sao liên quân thảo nguyên ở Phủ Lâm Hoàn còn chưa lui binh không?
Sắc mặt mọi người đại biến, họ không sợ triều Tống, chỉ sợ liên quân thảo nguyên, những người kia còn ác hơn sói, rơi vào tay họ quả thực sống không bằng chết.
Lý Diên Khánh lại nói:
- Ngoại trừ nhân khẩu Phủ Liêu Dương và Thượng Kinh ra, các bộ lạc thảo nguyên muốn cướp nhân khẩu các nơi khác, cho nên nhân khẩu trong thành Thượng Kinh đồng ý xuôi nam Phủ Liêu Dương, thì lập tức xuôi nam, nếu như đồng ý bị bộ lạc thảo nguyên cướp đi, ta cũng không có cách nào.
Lý Diên Khánh nói với hơn hai mươi quan viên Kim quốc:
- Các ngươi vào thành thông báo đi!
Hơn hai mươi quan viên kinh hồn táng đảm, họ chạy vội vào thành thông báo bách tính trong thành. Năm vạn quân Tống lập tức vào thành, bắt đầu vận chuyển vật tư trong quốc khố Kim quốc. Mặc dù Kim quốc suy bại, nhưng nội khố vẫn có mấy trăm vạn lạng vàng và ngàn vạn lạng bạc trắng, chủ yếu cướp đoạt từ Liêu quốc và triều Tống.
Đáng tiếc chỉ có vàng bạc, không có vật tư tương ứng, số vàng bạc này cũng chỉ trở thành bài trí.
Sau khi tin tức quân đội thảo nguyên sắp đánh tới cướp đoạt truyền đi, bách tính kinh thành cực kỳ hủng hoảng, lục tục mang theo nhân khẩu bỏ chạy tới Phủ Liêu Dương, quan đạo nhanh chóng xuất hiện đội ngũ đào vong trùng điệp, hai vạn kỵ binh quân Tống hộ vệ họ xuôi nam.
Vương Quý nhìn bách tính Thượng Kinh dài tới mười mấy dặm trên quan đạo, hỏi Lý Diên Khánh:
- Đô Soái dự định xử lý những bách tính Kim quốc này thế nào?
Lý Diên Khánh cười:
- Phía Phủ Liêu Quốc có chừng hai mươi vạn người, nơi này có mười lăm vạn người, tăng thêm các nơi khác trốn đến Liêu Dương, cuối cùng có khoảng chừng năm mươi vạn người. Trước đó ta đã thu thập tình báo, trong năm mươi vạn người này người Khiết Đan và người Hán chiếm số lượng lớn, kỳ thực người Nữ Chân chỉ có khoảng ba phần mười. Chờ sau khi quân đội thảo nguyên lui về phía tây, một bộ phận những người này di chuyển về phía bắc, một bộ phận lưu lại Liêu Dương làm ruộng.
- Vậy ti chức nên xử trí những hàng quân này thế nào?
Vương Quý lại liếc mắt nhìn Kim binh đầu hàng nơi xa.
Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Trước tiên tiến hành phân biệt, Kim binh đi qua triều Tống xử tử hết thảy, binh sĩ chưa từng đi qua triều Tống sung quân tới Phủ Liêu Dương khai thác quặng sắt, ba năm sau trả tự do cho họ!
- Ti chức hiểu được!
Vào lúc ban đêm, Hoàng đế thiếu niên Kim quốc Hoàn Nhan Đản bị thương nặng không thể chữa trị chết trong đại doanh quân Tống, năm nay gần mười hai tuổi. Lý Diên Khánh đổi phong gã làm Bột Hải Quận Vương, cho phép dùng lễ Vương tước hạ táng.
Đúng lúc này, một tin tức khiến người ta phẫn nộ truyền tới từ phía bắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận