Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 154: Mua cửa hàng ở Tân Kiều (thượng).

Chương 154: Mua cửa hàng ở Tân Kiều (thượng).Chương 154: Mua cửa hàng ở Tân Kiều (thượng).
- Thế vạn nhất ngươi sang đó lại mua nha hoàn, quên chúng ta thì sao?
- Đừng suốt ngày nghĩ lung tung vậy. Người khác không yên tâm như ngươi đâu. Để ta ổn định rồi sẽ viết thư cho các ngươi. Nàng, Thanh Nhi, còn có Cúc tẩu đều đi cả. Đến lúc đó các nàng ngồi thuyền, đi thuyền sẽ không vất vả nữa.
Nói tới đây, Lý Diên Khánh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ lấp ló sau cửa. Hắn cười vẫy vẫy tay, gọi:
- Thanh Nhi, ngươi cũng qua đây.
Ngay sau đó, Thanh Nhi từ từ đi vào, cúi đầu đứng trước Lý Diên Khánh. Thấy dáng vẻ yếu đuối nhu mì của nàng, thần sắc tĩnh lặng như nước, lại nhớ đến vẻ kiên nghị của nàng lúc luyện võ, hắn cảm thấy như hai người khác hẳn nhau vậy.
Lý Diên Khánh dịu dàng nói:
- Ta nghe Hỉ Thước nói ngươi nhận mặt chữ rất nhanh. Đã biết đến ba bốn trăm chữ cái. Mặc dù vậy, còn phải lâu nữa mới tới đoạn biết đọc sách. PHải học được ngàn chữ, nhận biết chín trăm câu, rồi dần dần ngươi có thể xem “đại thánh bắt yêu ký”. nói tóm lại rằng, cố gắng mà học chữ. Khi ta thu xếp ở kinh thành xong xuôi, nhớ kỹ chưa?
Thanh Nhi gật gật đầu, nói:
- Thanh Nhi nhớ kỹ rồi.
Lý Diên Khánh ngừng một chút rồi cười nói:
Hôm qua ta nghĩ rồi. Thanh kiếm kia hơi nặng với nàng. Bao giờ về kinh thành ta sẽ mua cho nàng thanh phù dung chuyên dùng cho nữ.
- Cám ơn đại ca
Thanh Nhi chạy về phòng, lấy kiếm trả hắn. Thấy nàng hiểu lầm ý mình, Lý Diên Khánh cười nói:
- Kiếm này ngươi cứ giữ đã. Đợi ta mua được kiếm mới ngươi trả ta cũng chưa muộn.
Lúc này, tiếng Trung thúc ở trong sân vang lên:
- Tiểu quan nhân, đã đến thời gian xuất phát.
- Ta đến đây
Lý Diên Khánh nhặt túi da lên, đứng dậy nhìn hai tiểu cô nương cười nói:
- Ta đi đây, đến nơi sẽ viết thư cho các ngươi.
Hỉ Thước và Thanh Nhi cùng hắn đi ra sân. Ngựa đã chuẩn bị sẵn. Trung thúc đã tắm rửa sạch sẽ cho bạch mã Tuyết kiếm. Tuyết Kiếm thấy Lý Diên Khánh tới liền lập tức dẩu mõm cọ vào mặt Lý Diên Khánh tỏ vẻ thân thiết. Nó gõ gõ móng xuống nên đá vài tiếng, dường như muốn giục chủ nhân xuất phát.
Lúc này, Cúc tẩu cũng vội vã bước ra từ phòng bếp, đưa cho Lý Diên Khánh một cái túi còn bốc hơi nóng, nói:
- Trong này là hai mươi cái bánh bao nhân thịt vừa mới hấp xong. Tiểu quan nhân mang đi ăn đường.
- Tạ ơn Cúc Tẩu!
Lý Diên Khánh đem bánh bao cho vào túi, sờ lên đầu Đại hắc, rồi ôm chặt nó một cái. Đại Hắc dụi sát vào người hắn, ư ử rên lên hai tiếng, lưu luyến liếm tay chủ nhân.
- Trung thúc, Đại Hắc nhờ thúc nhé.
- Tiểu quan nhân yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Lý Diên Khánh đạp chân lên ngựa. Con ngựa lùi lại mấy bước. Hắn vừa kẹp hai chân vào hông ngựa, nó đã phi ra khỏi cửa.
Cả đám người lao tới trước cửa, vẫy tay chào tạm biệt hắn, nói:
- Đại quan nhân, thuận buồm xuôi gió.
Lý Diên Khánh quay đầu cao giọng nói:
- Các ngươi cũng chú ý bảo trọng.
Ngựa vọt vào màn đêm, bóng dáng khuất dần phía xa.
Ở khách sạn trấn Lộc Sơn cạnh đó, bọn Nhạc Phi, Vương Quý, và Thang Hoài đang kiên nhẫn chờ đợi Lý Diên Khánh. Hai nhà Thang Hoài và Vương quý đều có sản nghiệp ở kinh thành nên đồ không cần mang nhiều. Bọ họ chỉ mang chút lộ phí đi đương.
Cả hai đều mặc bộ võ sĩ làm từ gấm, trường kiếm đeo trên hông, phía sau đeo cung tên. Trên yên ngựa còn có binh khí riêng cho mình. Thương Hoài có một thanh thương câu liêm, dài tầm chín thước, vô cùng sắc bén. Thế nhưng, trên tay gã vẫn là một chiếc quạt kim tuyến nhỏ.
Của Vương Quý là một thanh đao nanh hổ nặng bốn mươi ký làm bằng thép ròng, vô cùng sắc bén. Đây là một trong những vũ khí mà Tuần Đồng ưng ý nhất trong bộ sưu tập của y.y đã đưa cho Vương Quý. Ngoài ra, Vương Quý còn một thanh roi thép nữa.
Người bình thường không được phép mang theo binh khí nặng. Nhưng bọn gã là cử nhân võ vào kinh, có công văn cho phép mang theo.
Tinh thần Vương Quý và Thang Hoài đều rất phấn chấn, trong tuấn tú và cởi mở khác thường.
Nhạc Phi cũng mặc một bộ võ phục bằng vải gai màu xanh nhạt. Gã cưỡi con ngựa Hỏa Liệt mà Lý Diên Khánh cho mượn. Ngựa của hắn còn non tuổi, không chịu được đường dài. Nhạc Phi kiếm thì sao? Trên yên ngựa là một thanh ngân bạc sáng lấp lóa, sau lưng lại còn một thanh Ngõa Lăng Giản nặng mười lăm cân.
Gia cảnh Nhạc Phi không dư dả gì. Lần này bọn gã thi trúng cử nhân võ, sĩ tử và dân trong huyện đều không coi ra gì. Thế nên gã không có được cái vênh vang cưỡi ngựa dạo phố. Tuy nhiên, bọn hắn lại được tri huyện Tưởng Đại đạo biểu dương trọng thể. Mỗi người trong huyện thưởng hắn hai mươi lạng bạc. Nhạc Phi vì đó đã tạm giải quyết ổn thỏa món lộ phí.
Lại thêm bộ binh võ học ưu ái hậu đãi, miễn phí toàn bộ ăn ở, lại mỗi ngài cho thêm năm mươi văn tiền phụ cấp. Nhạc Phi vì vậy đi học võ cơ bản không cần dùng tới tiền của nhà.
Đây là quyế định sáng suốt của gã. Bằng không, học xong Châu học, dù có thi đỗ Thái học thì gã cũng phải quay về nhà làm nông. Hoàn cảnh gia đình không cho phép hắn tiếp tục vào kinh học tập.
Lúc này, từ xa vang đến tiếng vó ngựa dồn dập. Cả ba người đều mừng rỡ. Chắc chắn đó là Lý Diên Khánh rồi.
Chưa bao lâu, Lý Diên Khánh vội vàng chạy tới. Từ xa, hắn đã áy náy cười nói:
- Để mọi người đợi lâu quá.
Lý Diên Khánh ăn mặc khác ba người kia. Hắn mặc chiếc áo quan trắng, đầu đội mũ quan, thắt eo như sĩ tử điển hình. Hắn cũng không mang theo bất cứ binh khí gì. Tuy nhiên, trên yên ngựa là một cái túi da lớn. Bên trong chính là mũi tên sắt cung đồn của hắn. Có điều, dây cung đã gỡ xuống, mũi tên cũng đã được dùng giấy dầu gói kỹ bọc cẩn thận.
Xem ra hắn như một tên sĩ tử sắp ra nước ngoài du học, có chút không tương đồng với ba vo sĩ đang khí thế bừng bừng kia.
Vương Quý cười hì hì tay nhéo nhéo cung tên trong túi da đồng, nói:
- Vừa rồi ta với lão Thang đánh cược ngươi có mang cung không. Kết quả là ta thắng rồi.
Vương Quý quay đầu đắc ý nói: Nói rồi nhá, hôm nay các ngươi mời cơm tối.
Thang Hoài nhếch miệng, lắc lắc chiếc quạt, nói:
- Có một số người mang ba trăm hai lạng bạc vẫn còn tính ăn của người khác. Phú quý bất nhân chính là ở chỗ đấy đấy.
- Xí, tiểu tử nhà ngươi cũng mang ba trăm hai lạng bạc ròng còn không biết xấu hổ nói ta ư!
Nhạc Phi nhướng mày:
- Hai người các ngươi đừng ồn nữa. Thời gian không còn sớm nữa. Chúng ta đi thôi.
Lý Diên Khánh cười một tiếng, nói:
- Đi, đi, đến kinh thành phát tài thăng quan thôi nào.
Đi kinh thành thôi
Vương Quý và Thang Hoài đồng thời reo lên rồi cả bốn người thúc ngựa đi nhanh về hướng nam.
Từ Tương Châu đến kinh thành Biện Lương kỳ thực cũng không xa, sau khi vượt qua Hoàng Hà ở Bạch Mã, lại xuyên qua Hoạt Châu sẽ tiến vào địa giới phủ Khai Phong, bốn người chỉ cần đi bốn ngày là có thể đến Biện Kinh.
Buổi trưa, cả đoàn bốn người đã tới được trấn Trần Kiều. Trấn Trần Kiều cách Biện Kinh tầm bốn chục dặm. Năm đó xảy ra vụ binh biếnTrần Kiều chính là ở đây
Điều khiến bọn họ kinh ngạc là dù nơi này cách Biện Kinh chỉ bốn mươi dặm nhưng lại vô cùng rách nát tồi tàn, còn không phồn hoa bằng trấn Lộc SƠn. Mà dân ở đây cũng không nhiều, hai bên đường cái lèo tèo vài bóng nhà dân. Có điều đường quan vẫn còn có người đi lại, vô cùng náo nhiệt. Chủ yếu họ là những đoàn thương nhân đang trên đường buôn bán ra bắc vào nam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận