Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 166: Gặp gỡ kinh thành. (4)

Chương 166: Gặp gỡ kinh thành. (4)Chương 166: Gặp gỡ kinh thành. (4)
Ngoại trừ thị vệ ra, bên người Triệu Giai còn có ba tên Nha Nội trẻ tuổi đi săn cùng, tuổi chừng hai mươi, cũng mặc đồ võ sĩ, đeo cung bội kiếm, nghi biểu bất phàm, chỉ có một người vóc dáng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, lại là một tiểu nương.
- Lý thiếu quân!
Triệu Giải nhìn thấy Lý Diên Khánh chờ ngoài cửa thành, vui mừng vẫy tay với hắn. Lý Diên Khánh phi ngựa tới đón, ngồi trên ngựa ôm quyền nói:
- Lý Diên Khánh tham kiến điện hạ!
Triệu Giai thấy Lý Diên Khánh đến đúng giờ, trong lòng vui vẻ, vội vàng giới thiệu hắn với ba đồng bạn. Gã chỉ một người trong đó nói:
- Vị này là Tào Thịnh, con cháu danh môn, là bạn tốt của ta!
Tào Thịnh chính là tiểu chủ nhân của tiệm kiếm Lương Công, hậu nhân của danh tướng Tào Bân, dáng người cao lớn hùng vĩ, tướng mạo đường đường. Gã nhìn thoáng qua cung Liệp Báo của Lý Diên Khánh, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng gã không nói gì thêm, cười cười ôm quyền nói một câu hạnh ngộ.
Một người trẻ tuổi khác dáng người trung đẳng, mặc dù cũng mặc đồ võ sĩ, lại có vẻ văn nhược, làn da trắng nõn, gương mặt gầy gõ, tuổi cũng trên dưới hai mươi. Triệu Giai giới thiệu gã cho Lý Diên Khánh:
- Vị này là Thái Cương Ngũ công tử của Thái Tướng Quốc!
Thái Cương mặt mũi tươi cười, nhiệt tình chào Lý Diên Khánh. Lúc này, tiểu nương bên cạnh mất kiên nhẫn:
- Hoàng huynh rốt cuộc còn muốn kéo dài tới bao giờ, trời cũng sắp sáng rồi!
Lý Diên Khánh vậy mới biết, tiểu nương này lại là vị đế cơ, bốn năm trước Thiên tử Triệu Cát đổi công chúa gọi đế cơ, người trong thiên hạ cũng dần quen thuộc xưng hô này, chỉ là Triệu Cát có mười mấy cô con gái, vị này là ai?
Đáp án không lập tức nhận được, Triệu Giai thấy người chung quanh đi lại rất nhiều, họ đứng tại cửa thành cản trở người đi đường qua lại, gã cười nói:
- Chúng ta ra khỏi thành rồi nói sau!
Gã mang theo đội ngũ đi săn nhanh chóng rời đi. Lý Diên Khánh cũng gia nhập đội ngũ, đoàn người chạy về phía ngoài thành tây.
Triệu Giai đi săn ở một chỗ cách Biện Kinh bảy mươi dặm về phía taya nam, đó là một vùng đồi núi bị Phục Ngưu Sơn ảnh hưởng rất nhiều tới phân bố. Ngọn núi lớn nhất trong đó gọi là Mã Lăng Cương, kéo dài hơn trăm dặm, người ở thưa thớt, rừng rậm tươi tốt, một dòng sông nhỏ xuyên qua nơi đó, gà rừng thỏ rừng rất nhiều, bầy nai thành đàn, lợn rừng, vân báo, gấu đen và hổ thường xuất hiện, là chỗ săn thú rất tốt của các quyền quý kinh thành, triều đình còn ban bố pháp lệnh nghiêm cấm thợ săn đi săn ở nơi này.
Đội ngũ chạy dọc theo sông Huệ Dân. Lúc này, Tạo Thịnh tới gần Lý Diên Khánh, nhỏ giọng nói:
- Cây cung này của Lý lão đệ là mua ở tiệm kiếm Lương Công sao?
- Tào huynh biết nó sao?
Lý Diên Khánh cười nhạt nói.
- Ta đương nhiên biết, ta nhìn tận mắt nó được chế tác, là danh tượng quân giới Hách Niên chế tác theo ủy thác của tiệm kiếm Lương Công, lúc ấy hắn làm tất cả năm chiếc cung, Long Hổ Báo Hùng Ưng. Cung đầu rồng không người nào dám dùng, trước mắt đặt trong cung. Cung đầu hổ được phụ thân ta cất giữ, cung đầu gấu được Chủng Sư Đạo mua đi, cây cung đầu báo này lúc đầu ta vẫn muốn, nhưng phụ thân không cho phép, không nghĩ tới được ngươi mua đi.
Sau khi trở về Lý Diên Khánh tra xét cây cung này, hắn phát hiện cây cung này chế tác cực kỳ tinh xảo, thiết kế cực kỳ xảo diệu. Mặc dù là cung hai thạch, nhưng hắn kéo lại không tốn sức chút nào, dễ hơn nhiều so với cung đồng của hắn, chỉ bán trăm lạng bạc ròng quả thực chiếm tiện nghi rất lớn.
Lý Diên Khánh thấy vẻ mặt hâm mộ của gã, liền cười nói:
- Trong cửa hàng còn một cây cung đầu ưng, nha nội có thể đi mua lại.
Tào Thịnh lắc đầu:
- Tào gia chúng ta đặt một quy định sắt cho tiệm kiếm Lương Công, gọi là người có khả năng sử dụng. Dù trọng kiếm hay là cung cứng, nhất định phải người có thể sử dụng mới mua được. Mặc dù ta muốn, nhưng không kéo được nó, cửa hàng sẽ không bán cho ta, ta chỉ có thể nhìn cung mà than thở.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Chờ sau khi đi săn kết thúc, ta tặng nó cho ngươi, mặc dù tiệm kiếm có quy củ, nhưng ta không có, ta làm quen người bạn Tào huynh này!
Tào Thịnh vui mừng quá đỗi, vội vàng nói:
- Đa tạ ý tốt của thiếu quân, ta không đoạt yêu thích của người khác, không bằng thiếu quân mua cây cung đầu ưng kia thay ta, ta sẽ vô cùng cảm kích.
- Cùng một người có thể mua hai cây sao?
- Đương nhiên có thể, ta sẽ đi mua cùng thiếu quân, chưởng quỹ sẽ biết chuyện gì xảy ra, hắn nhất định sẽ dàn xếp.
Tào Thịnh đương nhiên cũng nghĩ tới biện pháp này, trong số thị vệ gã biết cũng có người có thể kéo được cung hai thạch, nhưng phụ thân gã là Tiền Ti Đô Ngu Hậu Thân Binh Điện, gã sợ hãi tin tức truyền đi sẽ chọc giận phụ thân. Nhưng Lý Diên Khánh lại có thể, gã có thể vụng trộm cất giấu cung, phụ thân cũng không thể nào biết được.
Gã vội vàng ước định với Lý Diên Khánh, chờ sau khi kết thúc chuyến đi săn sẽ đi mua cung ngay. Gã hơi nóng vội, gã nắm chắc trong lòng, đám thị vệ đi săn này chắc chắn sẽ nghe ngóng Lý Diên Khánh mua cung chỗ nào, chỉ sợ không tới phiên gã.
- Lại thỉnh cầu thiếu quân cần phải giữ bí mật này, tuyệt đối không nên nói là vừa mua ở tiệm kiếm Lương Công.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Tào huynh yên tâm!
Tào Thịnh tâm tình rất tốt, cười nói:
- Nghĩ không ra lão đệ có thể kéo được cung hai thạch, lại còn là học sinh Thái Học, chỉ sợ không nói ra ai cũng không tin tưởng, không biết lão đệ học tiễn thuật của ai?
Lý Diên Khánh thấy Tào Thịnh là người hào sảng, cũng không muốn giấu diếm, liền thẳng thắn cười nói:
- Sư phụ ta là Chu Đồng, Tào huynh có từng nghe qua không?
Tào Thịnh lập tức há to miệng, nửa ngày mới thán phục:
- Chẳng trách! Giáo Đầu thủ tịch cung ngựa Cấm Quân, hiền đệ thực sự là ngoài dự liệu nha!
- Việc này vẫn xin Tào huynh tạm giữ bí mật thay ta!
- Nhất định! Nhất định!
Lúc này, phía trước có thị vệ vẫy tay, Tào Thịnh vội vàng nói:
- Ta đi xem một chút, sau này sẽ trò chuyện với hiền đệ.
- Mời Tào huynh!
Tào Thịnh cưỡi ngựa chạy như bay về phía trước. Ngay khi Tào Thịnh vừa đi, sau lưng Lý Diên Khánh liền truyền đến giọng nói của một tiểu nương:
- Các ngươi đang nói cái gì?
Lý Diên Khánh quay đầu, liền trông thấy tiểu nương đế cơ trong đội ngũ đang hỏi mình. Đến lúc này, Lý Diên Khánh mới thấy được dáng dấp nàng từ chính diện. Tuổi nàng nhìn qua chỉ bằng Hỉ Thước, chẳng qua cao lớn hơn Hỉ Thước, ít nhất cao hơn nửa cái đầu.
Chỉ thấy da thịt nàng tuyết trắng trơn bóng, mái tóc đen nhánh và đôi mắt đen lúng liếng, có bờ môi đỏ tươi đầy đặn chỉ tiểu nương ở tuổi nàng mới có. Nàng mặc đồ võ sĩ màu vàng nhạt, khoác một chiếc áo màu đỏ chót, cực kỳ chói mắt xinh đẹp.
- Ta đang hỏi ngươi đấy!
Đôi lông mi thật dài của đế cơ nhíu lại, hơi mất hứng.
- Chúng ta đang nói về cây cung này!
Lý Diên Khánh chỉ cây cung trên yên ngựa của mình, chậm rãi nói:
- Tào huynh nhận ra cây cung này bán trong tiệm nhà hắn, cho nên đặc biệt tới hỏi ta.
- Nhàm chán!
Đế cơ hừ một tiếng, lúc này nàng chợt nhớ tới một chuyện, lại truy hỏi Lý Diên Khánh:

Bạn cần đăng nhập để bình luận