Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 173: Lòng người khó dò. (2)

Chương 173: Lòng người khó dò. (2)Chương 173: Lòng người khó dò. (2)
Lý Diên Khánh nào nghĩ tới, chẳng qua con trai Chu Miễn lại liên quan tới Trịnh mập, vậy Chu Miễn có quan hệ thế nào với Thái tử?
- Chu Miễn và Thái tử quen thuộc không?
Lý Diên Khánh cố gắng điềm nhiên như không có gì hỏi.
- Chu Miễn đều quen thuộc với quyền quý trong triều đình, Thái tử đương nhiên cũng không ngoại lệ, ngươi hỏi điều này làm gì?
Lý Diên Khánh thuận miệng nói:
- Hôm qua gặp được nam tử vào kinh cáo trạng, hắn nói Chu Miễn cưỡng chiếm điền trang của hắn, cướp tài sản nhà hắn, nghe cũng khiến người ta phẫn nộ!
- Thật sự ngây thơ!
Trịnh Vinh Thái nhếch miệng, gã thấp người tiến tới hạ giọng nói:
- Ngươi cũng đừng ngốc, Chu Miễn kiếm tiền thay quan gia, vào kinh cáo trạng sẽ chết càng nhanh. Lại nói, ngươi không có mâu thuẫn lợi ích gì với Chu Miễn chứ?
Mới nói tới đây, dường như Trịnh Vinh Thái nghĩ tới điều gì, không nói nữa.
- Sao vậy?
- Ngươi khoan nói đã, Chu gia quả thực có liên quan tới ngươi, hôm trước lúc Chu Đào uống rượu với ta còn nhắc tới ngươi.
- Ngươi nói cho rõ ràng, cần gì ấp a ấp úng!
- Thật ra cũng không phải nói ngươi, mà là nói Bảo Nghiên Trai. Cữu phụ Chu Đào cũng mở một tiệm son phấn ở Biện Kinh, gọi là tiệm son phấn Nhiễm Hồng Vương Gia, lúc đầu làm ăn cũng rất tốt, nhưng sau khi Bảo Nghiên Trai các ngươi mở, đả kích rất lớn tới chuyện làm ăn của họ. Chu Đào nghiến răng nghiến lợi nói muốn dùng một mồi lửa đốt Bảo Nghiên Trai đi. Ta đương nhiên bảo hắn chớ làm loạn, chẳng qua ngươi vẫn phải cẩn thận một chút, tiểu tử này luôn tâm ngoan thủ lạt, một khi hắn tra ra các ngươi không có hậu trường, chỉ sợ hắn cũng sẽ hạ thủ.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng trong lòng, Chu Đào dám động Bảo Nghiên Trai thử xem!
Ăn cơm trưa xong, Trịnh Vinh Thái thuê một chiếc xe bò, hứng thú bừng bừng về nhà đào ao. Lý Diên Khánh đi Bảo Nghiên Trai cách quán rượu không xa.
Lý Diên Khánh đương nhiên cũng biết, Bắc Tống lập quốc hơn 150 năm, các nghề kiếm tiền sớm đã bị quan phủ và quyền quý lũng đoạn, trừ khi làm ăn buôn bán nhỏ không ai quản lý ngươi, nhưng nếu dấn thân vào nghề kiếm tiền, không có hậu trường rất khó làm ăn lớn.
Giống như buôn bán đồ trang điểm, không chỉ thị trường rộng lớn, chi phí lại rất thấp, lợi nhuận cực kỳ phong phú, quyền quý kinh doanh làm sao có thể không nhúng tay vào. Họ đã điều tra qua, tiệm son phấn Trương Cổ Lão xếp hạng nhất là hậu nhân của Đại tướng khai quốc Trương Lệnh Đạc lập ra, chỉ là danh tiếng tiệm son phấn Trương Cổ Lão rất tốt, khách hàng ổn định, Bảo Nghiên Trai đả kích nó không lớn.
Mà tiệm son phấn Nhiễm Hồng Vương Gia khó mà may mắn thoát khỏi, cạnh tranh thị trường vốn tàn khốc như thế, hiện giờ biết tiệm son phấn Nhiễm Hồng thực ra là sản nghiệp của Chu gia, Lý Diên Khánh lập tức cảnh giác trong lòng, hắn quả thực phải cẩn thận Chu gia bắn ám tiễn.
Bảo Nghiên Trai vẫn làm ăn tốt như trước đây, đội ngũ thật dài vẫn xếp trước cổng, nước hoa Lan Đại trở thành sản phẩm nắm đấm của họ, chất lượng còn tốt hơn nước Tường Vi Đại Thực, giá cả không tới một nửa, sản lượng lại nhiều hơn, sao có thể không được hoan nghênh.
Trong cửa hàng chật ních nữ nhân mua son phấn khác, ba nữ nhân viên cửa hàng thuê tới đang giải thích cách dùng son phấn cho khách, một nữ nhân viên cửa hàng trong đó đang không ngừng giải thích cách dùng chín loại son phấn cho mười nữ nhân, đám nữ nhân đều nghe tới mê mẩn.
Lý Diên Khánh chợt phát hiện nữ nhân viên cửa hàng này khá quen, nhìn kỹ nửa ngày, hắn rốt cuộc nhận ra, là con dâu em trai Dương di, lần trước hắn còn tặng nàng một chiếc vòng tay, lúc ấy đã cảm thấy nàng biết ăn nói, nghĩ không ra nàng lại tiến vào cửa hàng bán son phấn, dường như còn rất giỏi.
- Tiểu quan nhân!
Có người gọi hắn phía sau, Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, hóa ra là Cố Thiết Trụ, gã tay cầm một cây côn sáp ong đứng dưới mái hiên tiệm tạp hóa bên cạnh.
- Ngươi ở đây làm gì?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Vừa rồi có mấy tên vô lại giả bộ mua son phấn, chen vào trong đám nữ nhân chiếm tiện nghi. Nhị thúc để ta đứng đây nhìn xem, phòng ngừa họ lại tới quấy rối.
- Ngươi đánh được họ?
- Ta cũng luyện qua mấy ngày võ nghệ ở xã cung tên, chỉ cần không quá năm người, ta có thể đối phó!
- Người của tiệm son phấn khác có tới quấy rối không?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
- Việc này cũng không có, chẳng qua hôm qua chưởng quỹ tiệm son Trương Cổ Lão tới đây, rất khách khí, nói chuyện với Nhị thúc một lát liền rời đi.
- Nói chuyện gì?
- Ta không biết, ngươi phải đi hỏi Nhị thúc.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Cha ta có ở trong tiệm không?
- Đang ở hậu viện! Chẳng qua ngươi không đi vào từ trong tiệm, không chen được, ngươi phải đi cửa sau.
Thiết Trụ chỉ chỉ con hẻm nhỏ bên cạnh, Lý Diên Khánh mới biết, cửa hàng còn có cửa sau. Hắn liền quay người đi tới hẻm nhỏ, Thiết Trụ ở phía sau hô:
- Tiểu quan nhân, cửa thứ hai mới đúng, chớ đi nhầm.
- Biết rồi!
Lý Diên Khánh tiến vào tiệm từ cửa sau, cửa sau là gian phòng của ông chủ Tiền Vạn và bạn già, hiện tại là phòng nghỉ ngơi của nhân viên cửa hàng, ban đêm là ký túc xá của người trông tiệm, căn phòng bên cạnh hoàn toàn dùng làm nhà kho, chế tác nước hoa đặt ở nhà, do huynh đệ Dương di phụ trách.
- Son phấn Đào Hoa lập tức bán sạch rồi, mau lấy thêm hàng!
Bên ngoài truyền đến giọng Lý Đại Khí cha của Lý Diên Khánh, trước mắt gã là ông chủ kiêm chưởng quỹ.
- Nhị thúc, hàng trong kho chỉ sợ không còn nhiều lắm, chỉ còn lại sáu mươi lăm bình.
- Trước tiên chuyển ba mươi bình tới, sau đó để Đông Đông thúc hàng, đêm nay cần phải đưa tới!
- Biết rồi, Nhị thúc!
Lý Diên Khánh nghe được giọng của phụ thân, hắn vừa đi tới cửa, vừa vặn phụ thân đi tới từ phòng bên. Lý Đại Khí bỗng nhiên trông thấy con trai, lập tức giật nảy mình:
- Khánh nhi, sao con lại tới đây?
- Con tới tiệm nhìn xem!
- Đúng rồi, ta vừa vặn có chuyện thương lượng với con!
Lý Đại Khí đi vào nhà, vừa lau mồ hôi trên trán, lại rót một ly cho mình, uống ừng ực. Gã chỉ ấm nước, để Lý Diên Khánh tự rót nước.
Lý Diên Khánh cũng rót một chén nước, lại rót một chén đầy cho phụ thân.
- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện!
Lý Đại Khí kéo ghế qua, tình trạng kiệt sức vuốt cánh tay:
- Khánh nhi, làm ăn thế này bao giờ mới có thể kết thúc, ta thực sự mệt mỏi không đi nổi.
- Làm ăn nóng nảy không tốt sao?
- Chỉ là làm ăn quá tốt, mới khiến người ta lo lắng!
Lý Diên Khánh nghe trong lời phụ thân nói có chuyện, liền lạnh nhạt hỏi:
- Tiệm son Trương Cổ Lão đến gây chuyện sao?
- Họ không có gây chuyện. Trước không nói điều này, ta muốn thương lượng với con, hôm qua chưởng quỹ Trương Cổ Lão tới nói chuyện với ta một lát, ông chủ họ muốn dùng năm ngàn quan tiền mua phương pháp phối chế nước hoa Lan Đại của chúng ta, ta không đáp ứng, sau đó hắn lại đề xuất hai bên hợp tác.
- Hợp tác thế nào?
- Họ có một trang viên chuyên trồng hoa loan đỏ, hoa nhài, mai vàng cùng các loại hoa thơm khác, ít nhất có hơn ba mươi loại hoa, một năm bốn mùa đều có. Họ đồng ý cung cấp nước hoa nguyên vị cho ta, điều kiện là để họ cũng được bán nước hoa Lan Đại, chỉ cần để cho họ ba trăm văn tiền lời mỗi bình là được. Ta nói cần suy nghĩ một chút, vừa vặn con đã đến, ta đang muốn hỏi con đây! Con nói có được hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận