Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 175: Hiệu ứng hồ điệp. (2)

Chương 175: Hiệu ứng hồ điệp. (2)Chương 175: Hiệu ứng hồ điệp. (2)
Buổi sáng, Tướng Quốc Thái Kinh ngồi kiệu đi tới cung Diên Phúc. Cung Diên Phúc là một cung điện độc lập trong hoàng cung, mặc dù xây dựng mấy năm vẫn chưa hoàn thành, nhưng cũng không ảnh hưởng Thiên tử Triệu Cát hưởng thụ phong hoa tuyết nguyệt ở nơi này, hưởng thụ nghệ thuật cuộc sống của y.
Cung Diên Phúc chiếm diện tích hơn hai mươi dặm, kéo dài tới ngoài thành, nó có từng tòa cung điện hùng vĩ, cũng có lầu các đình đài chọc trời, nước xanh cầu ngọc, các loại bố trí trang nhã tinh mỹ, mặc dù chưa nói tới tráng lệ, nhưng còn xa xỉ phí tiền hơn sự tráng lệ.
Nhất là Cấn Nhạc ở giữa, tạo ra dường như Phượng Hoàng Sơn Hàng Châu, cao tới mấy chục trượng, dồn đất mà thành, trong phương viên hơn mười dặm xuất hiện đầy các loại núi giả kỳ thạch, hoa cỏ quý báu, vì xây dựng Cấn Nhạc mà không ngừng vận chuyện từ các chỗ tại Giang Nam tới, sự giàu có của Chu Miễn cũng bắt đầu từ khi xây dựng cung Diên Phúc.
Vì cướp đoạt tài phú, xây dựng cung Diên Phúc và Cấn Nhạc, mấy vạn hộ gia đình giàu có ở Giang Nam bị Chu Miễn làm hại cửa nát nhà tan, tài sản đất đai bị cướp hầu như không còn, dân chúng dưới cùng càng thêm lầm than, trực tiếp dẫn tới cuộc khởi nghĩa Phương Tịch.
Cuộc khởi nghĩa Phương Tịch kéo dài mấy năm, sau khi dập tắt lại bùng phát lần nữa, lặp lại nhiều lần, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước. Triều đình rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vì lắng lại sự kêu ca, Thái Kinh cảm thấy cần phải thí xe giữ tướng.
Thái Kinh đi thẳng tới trước Ngự Đình. Ngự Đình cũng không phải một cái đình, trên thực tế nó là một tổ hợp kiến trúc, bao gầm điện Thượng Thanh, các Quan Tinh, đình Lãm Nguyệt hơn mười đình đài lầu các, mỗi ngày Thiên tử Triệu Cát phần lớn đều sống ở nơi này.
Chờ giây lát, một hoạn quan trẻ tuổi tiến tới hành lễ:
- Để Tướng công đợi lâu, quan gia mời Tướng công đi vào!
Thái Kinh vung tay một cái, một hạt châu lớn bằng trứng chim câu xuất hiện trong tay lão. Lão nhanh chóng kín đáo đưa cho hoạn quan, cười tủm tỉm hỏi:
- Tâm tình quan gia thế nào?
Hoạn quan gọi là Dương Cầu, cũng là dựa vào đá bóng nhận được sự tín nhiệm của Triệu Cát, lại thêm gã có thể nói có thể viết, thông minh lanh lợi, nhất là giỏi bắt chước bút tích Triệu Cát. Triệu Cát liền giao việc vặt phê duyệt tấu chương cho gã làm thay, mặc dù gây nên một lần xôn xao trong triều đình, nhưng lại không thể làm gì gã.
Thái Kinh đương nhiên cũng nổi nóng trong lòng, nhưng kế sách ứng đối của lão không phải thuyết phục Thiên tử thu hồi hoàng quyền, mà là hối lộ đủ kiểu Dương Cầu này, để gã trả lời tấu chương dựa theo ý lão, hai người dần đạt thành một hình thức giao dịch tiền quyền.
Dương Cầu được minh châu, trong lòng vui vẻ, vội vàng thấp giọng nói:
- Thiên tử đang vẽ hổ khiếu đông nam đồ, danh nghĩa là vẽ hổ, thật ra đang sầu lo Giang Nam, hi vọng có thể xuất hiện một viên hổ tướng bình định Giang Nam.
- Chu Miễn thì sao?
- Chu Miễn không phỉa hổ, là đầu mối lo!
Thái Kinh sáng tỏ trong lòng, quả nhiên bị lão đoán đúng, quan gia cũng muốn dùng Chu Miễn gánh trách nhiệm.
Lão khẽ cười nói:
- Đa tạ!
Thái Kinh bước nhanh vào đại đường, chỉ thấy trong đại sảnh, Thiên tử Triệu Cát mặc áo trắng, đầu đội mũ xanh đang vẩy mực vẽ tranh trước bàn. Gã hết sức chăm chú như vậy, không cho phép một chút quấy nhiễu. Thái Kinh không dám quấy nhiễu, liền đứng ở đại đường không nhúc nhích.
Qua hồi lâu, Triệu Cát mới chậm rãi nói:
- Thái Tướng Quốc không ngại đến thưởng thức một chút tác phẩm mới của trẫm!
Giọng Triệu Cát rất nhẹ, mặc dù y đã trung niên, nhưng bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn, mặt không chút nếp nhăn, nhìn như người ba mươi mấy. Nhưng dung mạo y rất bình thường, lông mày mỏng, mặt phẳng, ném vào đám người rất khó phân biệt. Chẳng qua đôi mắt y lại rất bình tĩnh, không chút rung động, khiến người ta cảm thấy thâm sâu khó lường.
Mặc dù Triệu Cát rất bình thường trong phương diện trị quốc, say mê nằm ở thư pháp hội họa, tôn trọng đạo pháp tự nhiên, lại rất thích bóng đá, thậm chí còn vụng trộm chuồn ra khỏi cung tới Phàn Lâu uống chén rượu. Y thực sự quá bận rộn, không có thời gian và tinh lực xử lý chính vụ rườm rà.
Nhưng Triệu Cát lại không chút hàm hồ trong phương diện quyền lực, y thà rằng tín nhiệm hoạn quan, cũng không tin Thái tử hoặc bách quan. Bởi vậy triều đại của y, hoạn quan nắm quyền tầng tầng lớp lớp, Lương Sư Thành, Đồng Quán, Dương Tiễn, Dương Cầu vân vân.
Thái Kinh cũng là đại gia thư pháp, lão nhìn chăm chú một lát, vội vàng quỳ xuống nói:
- Bệ họa mượn tranh làm rõ ý chí, vi thần hổ thẹn, chưa thể giải quyết ưu sầu thay bệ hạ!
Triệu Cát thấy lão nhìn ra ý của mình, liền thở dài:
- Trẫm quả thực buồn rầu đông nam! Trẫm nghĩ không ra, đang phú quý không muốn, nhất định phải làm chuyện đi quá giới hạn, chẳng lẽ núi cao hoàng đế xa, trẫm không biết gì sao?
Thái Kinh biết Thiên tử chỉ Chu Miễn, mặt ngoài là thẹn với dân chúng Giang Nam, nhưng thực tế Chu Miễn cũng xây dựng một cung Diên Phúc thu nhỏ ở Tô Châu, để cho người nhà mình sử dụng, điều này mới xúc phạm vảy ngược của Thiên tử.
Thái Kinh quả thực lo lắng trong lòng, ban đầu Chu Miễn là lão đề cử, một khi truy tra ra, lão sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm. Lúc này, Thái Kinh chỉ có thể đẩy con trai ra cản tai họa thay mình.
Lão lấy danh sách ra, dâng lên cho Triệu Cát nói:
- Vi thần gia giáo không nghiêm, nghịch tử giấu diêm nhận hối lộ của họ Chu, lừa dối vi thần. Vi thần muốn quân pháp không nể người thân, xin bệ hạ đoạt đi hết thảy chức quan nghịch tử của vi thần.
Triệu Cát nao nao. Y nhận danh sách nhìn một chút, không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Hắn ra tay cũng hào phóng mà! Tòa nhà ở kinh thành lại tặng năm căn, trẫm cũng không mua nổi nha!
- Tối hôm qua vi thần cả đêm không ngủ, thống hận nhi tử không quý trọng danh dự, lại hận mình tin sự lừa dối của con trai, đề cử Chu Miễn với bệ hạ, vi thần có tội không biết dạy con, nguyện tiếp nhận bất cứ hình phạt nào của bệ hạ.
Thái Kinh luôn mồm nguyện nhân xử phạt, lại đẩy trách nhiệm lên người con trai, một mặt để con trai cản tên thay lão, một mặt khác lão đã chịu trách nhiệm, ai cũng không thể lấy chuyện Chu Miễn chất vấn lên đầu lão.
Chiêu này của lão mặc dù rất hèn hạ, nhưng thủ đoạn cũng rất cao minh, khiến Triệu Cát không tiện nói gì. Triệu Cát bèn nói:
- Đưa những tài vật này vào kho là được, nếu thực sự truy tra, chỉ sợ triều đình sẽ phải đóng cửa, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!
- Bệ hạ anh minh!
Thái Kinh thở phào một hơi, lão nhận được kết quả tốt nhất.
Lúc này, lão vội vàng nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, đêm qua con trai Chu Miễn bị người khác ám sát trước Chu Phượng Lâu!
- Cái gì?
Triệu Cát lấy làm kinh hãi, Chu Đào lại bị người khác ám sát, y lập tức cả giận nói:
- Là ai làm?
- Vi thần cũng vừa nhận được tin tức, nghe nói phủ Khai Phong còn chưa tra được hung thủ, nhưng có lời đồn, chỉ sợ là cừu gia của Chu Miễn ở Tô Châu gây ra.
Triệu Cát chắp tay đi lại trong đại sảnh, trong lòng cực kỳ nổi nóng. Là ai giết y không quan tâm, nhưng Chu Đào vừa chết, hậu quả rất nghiêm trọng. Chu Đào là con tin mà Chu Miễn đặt ở kinh thành, có con tin Chu Miễn sẽ không dám làm loạn, hiện giờ con tin vừa chết, chỉ sợ Chu Miễn sẽ không còn lo lắng về sau.
Triệu Cát nóng vội trong lòng, thời gian không thể kéo dài nữa, y nhất định phải lập tức ra tay với Chu Miễn. Y trầm ngâm một lát nói:

Bạn cần đăng nhập để bình luận