Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 193: Gặp lại Đồng Quán. (2)

Chương 193: Gặp lại Đồng Quán. (2)Chương 193: Gặp lại Đồng Quán. (2)
Lý Diên Khánh cảm thấy trong lòng trĩu nặng, hắn cố gắng không nghĩ tới chuyện này, liền cười nói với Hỉ Thước:
- Đêm nay ta muốn đi Thái Học, chỉnh lý vài thứ, hành lý của ta để lại nơi này của ngươi đúng không!
- Ừ! Thiết Trụ đều đưa cho ta, tiểu quan nhân, ta… ta cũng muốn dọn tới Thái Học.
Lý Diên Khánh ôn nhu nói với nàng:
- Làm son phấn ở nơi này không phải rất tốt sao? Cơ hội này ở Thang Âm không có, một tháng còn có thể kiếm được mười mấy quan tiền, ngươi để dành nó, về sau mẹ ngươi sẽ có chỗ dựa vào, bản thân ngươi cũng học được một môn tay nghề cao.
Hỉ Thước cúi đầu xuống:
- Ta biết cơ hội khó được, thế nhưng chải đầu cho tiểu quan nhân cũng là chuyện của ta, ta đã nói với lão gia, ban ngày ta làm son phấn, ban đêm ta tới Thái Học, lão gia cũng đáp ứng rồi.
Lý Diên Khánh suy nghĩ, đây cũng là một biện pháp, dù sao ban ngày Hỉ Thước cũng không có chuyện gì, mà Tân Kiều lại cách Thái Học rất gần, để nàng cưỡi lừa qua lại là được.
- Vậy thì thu dọn một chút, đêm nay ta mang ngươi theo, ngươi mang giường chăn mềm khăn mặt các loại, quần áo ngày mai thu dọn cũng không muộn.
Hỉ Thước vui vẻ đáp lại một tiếng, chạy về phòng mình. Lý Diên Khánh cầm hành lý, lại dẫn một con lừa từ chuồng ngựa, đây chính là phần thưởng Lý Diên Khánh nhận được khi tham gia Hội Đồng Tử năm đó, phụ thân cũng đưa nó tới kinh thành.
- Diên Khánh, muộn như vậy rồi ngươi còn muốn đi đâu?
Dương di đi ra từ trong phòng hỏi.
- Ta về Thái Học, cần chỉnh lý một số tư liệu, có thể buổi sáng ngày mai còn phải nghe giảng học.
- Ồ! Vậy ngươi cẩn thận một chút.
- Dương di, ta dẫn Hỉ Thước đi, ngày mai nàng sẽ trở lại.
- Được rồi, ban đêm cẩn thận.
Không bao lâu, Hỉ Thước ôm hai bao lớn đi ra, vừa vặn cưỡi lừa rời khỏi phủ trạch, đi tới Thái Học.
Trời vừa sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh chạy bộ trở về, Hỉ Thước hầu hạ hắn rửa mặt xong, lại chạy tới nhà bếp mua điểm tâm, lúc này mới cưỡi lừa vội vàng tới cửa hàng.
Cảm giác có người phục vụ hoàn toàn khác, không chỉ diện mạo chỉnh tề thoải mái dễ chịu, lại không cần suy nghĩ buổi sáng ăn gì. Hỉ Thước biết thói quen ẩm thực của hắn, tất cả đều sắp xếp thỏa đáng, trong phòng cũng dọn dẹp sạch sẽ.
Lý Diên Khánh ngồi trong phòng vừa gặm bánh bao vừa đọc sách. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, có người hỏi:
- Lý quan nhân ở nơi này không?
Lý Diên Khánh tiến tới mở cửa, thấy hai tên gia đinh đứng phía ngoài. Hắn khó hiểu hỏi:
- Ta chính là Lý Diên Khánh, các ngươi tìm ta làm gì?
Gia đinh ôm quyền thi lễ:
- Chúng ta là gia đinh phủ Đồng Thái Úy, nếu như hôm nay Lý quan nhân rảnh rỗi, mời đến phủ Thái Úy một lần.
Nói xong, họ đưa cho Lý Diên Khánh một tấm thiếp mời. Lý Diên Khánh nhận thiếp mời nói:
- Xin chuyển lời Đồng Thái Úy, ta nhất định sẽ tới thăm đúng giờ.
Hai tên gia đinh nhanh chân rời đi. Lý Diên Khánh lại rơi vào trầm tư. Sáng ngày thứ hai khi hắn trở về Đồng Quán liền phái người tìm đến, điều này nói rõ cái gì?
Dựa theo thời gian ước định, Lý Diên Khánh tới trước phủ Đồng Quán đúng giờ. hắn vừa đi tới cửa, một vị quản gia chạy ra từ bên trong, từ xa chắp tay nói:
- Có phải Lý quan nhân!
- Đúng vậy, phụng Thái Úy triệu hoán tới gặp!
- Lý quan nhân khách khí rồi. Thái Úy mời ngài tới đây, cũng không phải triệu hoán.
Lý Diên Khánh đương nhiên là khách khí. Triều Tống không có uy áp quyền thế giống như Tùy Đường, cũng không có đẳng cấp sâm nghiêm rõ ràng, mà là một xã hội bình dân. Mặc dù Đồng Quán là Thái Úy cao quý, nhưng cũng không thể tùy tiện dùng quyền thế uy áp bình dân phổ thông.
Nhất là ở Biện Kinh, đám quan chức đều bảo vệ danh dự của mình, coi như tiểu dân tóc húi cua sát vách phủ Tướng Quốc, tất cả mọi người đều được khách khí, tuyệt đối không bởi vì mình là Tướng Quốc hoặc là Thái Úy mà vênh váo hung hăng.
Huống chi Lý Diên Khánh là học sinh Thái Học, học sinh Thái Học ở Bắc Tống là một thế lực chính trị rất cường đại, nếu như tùy tiện ức hiếp học sinh Thái Học, kích thích học sinh Thái Học diễu hành thị uy quy mô lớn, coi như là Tướng Quốc cũng bị bãi miễn.
Chính vì duyên cớ này, Đồng Quán vội vã tìm Lý Diên Khánh, cũng không phái người tới buộc hắn đến đây, mà phái người tới trước đưa thiếp mời, khách khí mời Lý Diên Khánh tới phủ nói chuyện.
Bên trong ngoại thư phòng, Lý Diên Khánh lại gặp mặt Đồng Quán. Lần trước Đồng Quán đội nón vàng giáp vàng, uy phong lẫm liệt, hôm nay lại mặc một bộ áo vải bông, đầu đội khăn, quần áo ở nhà rất bình thường, chỉ là thân thể lão quá mức cứng rắn thô lỗ khiến cho lão thiếu vẻ lễ độ ôn tồn của quan văn, mặc quần áo ở nhà bình thường này có vẻ hơi dở dở ương ương, còn không bằng mặc khôi giáp, chí ít Lý Diên Khánh cho là như vậy.
Đồng Quán khách khí mời Lý Diên Khánh ngồi xuống, lão liếc túi da trong tay Lý Diên Khánh, trong lòng lập tức dấy lên một tia hi vọng. Lão vốn quyết định tháng sau mới trở lại kinh thành, nhưng lão nhận được chim bồ câu đưa thư của Vương Tử Vũ, mới biết xảy ra án Chu Miễn. Đồng Quán lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, liền vội vàng trở về từ Hà Bắc, nhưng lão vẫn chậm một bước, án Chu Miễn đã kết thúc.
Đồng Quán chỉ về sớm hơn Lý Diên Khánh hai ngày, lão còn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình, giữa trưa hôm qua liền truyền đến tin tức Gia Vương Triệu Giai đã về đến Biện Kinh. Tin tức này khiến Đồng Quán như đặt mình vào hầm băng, trong nháy mắt lạnh từ đầu tới chân. Những hoạt động không thể lộ ra ngoài giữa lão và Chu Miễn đều sẽ bại lộ trước mặt Thiên tử sao? Bao gầm lão hâm mộ Diên Thọ sơn trang, cùng với việc Chu Miễn hứa hẹn cũng xây dựng một tòa sơn trang quy mô giống như Diên Thọ sơn trang tại Tô Châu cho lão.
Đồng Quán khác với đám quan văn Thái Kinh, Thái Kinh có tư lịch, xuất thân chính quy, có bối cảnh và giao thiệp của cha chú, dù bị bắt được có tư thông với Chu Miễn, Thiên tử cũng không làm gì lão.
Nhưng Đồng Quán lão thì khác, lão xuất thân hoạn quan, tất cả quyền lực của lão đều đến từ sự tín nhiệm của Thiên tử. Một khi Thiên tử không tín nhiệm lão nữa, cơ sở quyền lực của lão sẽ sụp đổ ầm ầm.
Đồng Quán sợ thư tín của Chu Miễn rơi vào tay Thiên tử hoặc Lương Sư Thành hơn Thái Kinh.
Đồng Quán uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
- Lý thiếu quân là người thông minh, hẳn là biết được nguyên nhân ta mời ngươi tới hôm nay.
Lý Diên Khánh cười cười, lấy sáu phong thư và một bản danh sách từ trong túi da, đặt lên bàn giao cho Đồng Quán:
- Thái Úy nhìn một chút, có phải đều ở nơi này hay không?
Đồng Quán nhặt thư trên bàn lên, tay lão hơi run rẩy, trên mặt rốt cuộc không che giấu được sự căng thẳng và chờ mong trong lòng. Vẻ vui mừng dần lộ rõ trên mặt, một phong thư cũng không thiếu, tất cả thư đều ở nơi này, danh sách tặng lễ cũng lấy được, lão bỗng nhiên ý thức được mình an toàn.
Đồng Quán vỗ mạnh bàn một cái, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười ha ha.
Chuyến đi Giang Nam lần này cũng khiến Lý Diên Khánh hiểu rõ một đạo lý, lúc trước hắn nghĩ quan trường quá đơn giản, hắn vẫn cho rằng mình là người của Đồng Quán, còn từng lo lắng hắn kết giao mật thiết với Gia Vương, có khiến Đồng Quán bất mãn hay không.
Mãi đến sau khi vụ án Chu Miễn kết thúc, thái độ của Triệu Giai với hắn bỗng nhiên lạnh lùng, Lý Diên Khánh mới rốt cuộc hiểu được trước đó mình quá ngây thơ, Triệu Giai đâu thực sự tín nhiệm hắn, nếu như không phải hắn giết Chu Đào, khiến thế cục bỗng nhiên căng thẳng, Triệu Giai cũng chưa chắc sẽ tìm tới hắn, Triệu Giai chỉ là nhất thời không tìm thấy người giúp đỡ thích hợp, mới không thể lâm thời mượn dùng hắn mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận