Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 198: Đầu cơ kiếm lợi. (2)

Chương 198: Đầu cơ kiếm lợi. (2)Chương 198: Đầu cơ kiếm lợi. (2)
Thái tử Triệu Hoàn đương nhiên không thể cử hành yến hội long trọng thế này ở Đông Cung, phụ tá của gã liền bày mưu tính kế cho gã, để Trịnh gia ra mặt, dùng danh nghĩa chúc thọ mở tiệc chiêu đãi danh lưu trong thành, mượn cơ hội này mở rộng lực ảnh hưởng của Thái tử tại kinh thành, triệu tiêu sự đắc thế của Gia Vương gần đây.
Cho nên sau khi thiệp mời phát ra ngoài, trăm quan triều đình và quyền quý ngoại thích đều thấy được Thái tử giấu phía sau thọ yến này, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, đều vội vàng tỏ thái độ muốn tới chúc thọ Trịnh Minh.
- Phụ thân, đây là ngọc phấn do Bảo Nghiên Trai mới phát minh, hài nhi dùng nó rửa mặt, khử chất nhờn cực kỳ sạch sẽ, sau khi rửa toàn bộ khuôn mặt nhẹ nhàng khoan khoái, phụ thân cũng có thể dùng một chút.
Tưởng tử Trịnh Dần đang giới thiệu cho phụ thân tạ lệ cho tân khách, lúc này Trịnh Minh không quá quan tâm, lão khoát tay nói:
- Cho mẫu thân ngươi xem một chút đi!
- Muốn cho ta xem cái gì?
Hướng phu nhân xuất hiện ở cửa ra vào, Trịnh Dần giật nảy mình, vội vàng khom người hành lễ:
- Tham kiến mẫu thân!
Hướng phu nhân chậm rãi đi tới, liếc hộp quà trên bàn, thản nhiên nói:
- Hóa ra là son phấn Bảo Nghiên Trai, nước hoa của họ không tệ, nhưng son phấn không tinh tế bằng Trương Cổ Lão, không phải Đại Lang muốn dùng hộp quà của Bảo Nghiên Trai làm tạ lễ chứ?
- Hồi bẩm mẫu thân, tạ lễ gồm ba vật phẩm, văn phòng tứ bảo của Trương Linh Lung cho khách nam, khách nữ cho hai mảnh trầm hương, chẳng qua hài nhi suy nghĩ hộp trầm hương quá nhỏ, có vẻ không dễ nhìn, cho nên lại quyết định dùng lễ vật của Bảo Nghiên Trai bổ sung.
Dựa theo ước định trước đó, chuyện nhận lễ là của Hướng phu nhân, mà tạ lễ do trưởng tử Trịnh Dần phụ trách, chẳng qua Hướng phu nhân dục vọng quản lý mạnh mẽ đã gặp chuyện này, liền quản theo thói quen.
- Vì sao không dùng hộp son phấn của Trương Cổ Lão đáp lễ, đây không phải càng thêm cao cấp sao?
- Hồi bẩm mẫu thân, trong hộp son phấn của Trương Cổ Lão không có ngọc phấn.
- Ngọc phấn là cái gì?
- Chính là cái này!
Trịnh Minh đưa hộp ngọc phấn trên bàn cho thê tử:
- Thật ra chỉ là một loại son thơm, nhưng tốt hơn son thơm.
Hướng phu nhân mở ra nhìn một chút, lần đầu tiên bà thấy xà bông thơm tuyết trắng tinh tế, bà ngửi ngửi, một hương thơm ập vào mặt, trong lòng bà lập tức cảm thấy hứng thú.
- Được rồi! Đại Lang đã quyết định rồi, vậy ta cũng không can thiệp, vừa vặn có Đại Lang ở đây, chúng ta cùng thương lượng một chút. Hôm nay cũng là sinh nhật mười sáu tuổi của Quán Nhi, ta cũng muốn nhân cơ hội này, tìm cho nàng một lang quân như ý trong số tân khách, các ngươi cảm thấy thế nào?
Hướng phu nhân chỉ sinh một con trai với chồng trước, nhưng con trai độc nhất của nàng đã qua đời, lưu lại một trai một gái. Trưởng tôn đang làm thị vệ trong cung, cháu gái Trương Quán Nhi ở cùng một chỗ với bà, năm nay mười sáu tuổi, lúc đầu bà có lòng thân càng thêm thân, gả cháu gái cho Trịnh Vinh Thái, nhưng nghe Ngự y nói, Trịnh Vinh Thái có khả năng không sống qua tuổi ba mươi, nàng lại thay đổi chủ ý.
Trịnh Minh và con trai nhìn nhau, họ đều hiểu rất rõ tâm tư của vị chủ nhà này, cái gọi là chỉ thuận tiện tìm vị hôn phu tương lai cho Quán Nhi, nhưng trên thực tế một khi áp dụng, chỉ sợ cũng sẽ giọng khách át giọng chủ, thọ yến đang tốt sẽ biến thành đại hội chọn rể, sẽ khiến người ta chế nhạo.
Trịnh Minh sợ vợ không dám lên tiếng phản đối, liền nháy mắt với con trai. Trịnh Dần đành nhắm mắt nói:
- Chỉ là mẫu thân đại nhân cũng biết, lần này mời khách trên danh nghĩa là chúc thọ cho phụ thân, nhưng trên thực tế là đề cao lực ảnh hưởng cho Thái tử điện hạ, thêm chuyện Quán Nhi vào, chúng ta không có ý kiến, thế nhưng không phải trước đó cần trưng cầu ý kiến của Thái tử sao?
- Ngươi ra ngoài trước, ta nói chuyện với phụ thân ngươi.
Trịnh Dần đành thi lễ rời đi. Y vừa rời khỏi thư phòng, liền nghe giọng nói hung ác của mẫu thân quanh quẩn trong phòng.
- Lão sát tài! Ngươi thực sự cho rằng ta là chúc thọ cho ngươi, nghĩ vớ vẩn, ta đơn giản là muốn mượn danh nghĩa của ngươi làm tụ hội, chọn nhà chồng tốt cho Quán Nhi, nếu thực sự đổi thành đại hội chọn rễ Quán Nhi rất có thể sẽ bị người khác nhạo báng, chuyện này ta tự có phân tấc, ngươi chớ có lắm miệng.
- Ta không phản đối, chỉ là phía Thái tử…
- Ngươi đừng hòng dùng Thái tử tới dọa ta. Thái tử là chuyện của Thái tử, Trịnh gia chúng ta là chuyện của Trịnh gia chúng ta, chúng ta bỏ mấy vạn quan tiền, ít nhất cũng phải có chỗ tốt, chúc thọ cho ngươi chưa chắc ngươi sẽ sống lâu hơn một ngày, tìm phu quân như ý cho Quán Nhi mới là chuyện lớn.
- Ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đó! Ta mặc kệ.
Trịnh Minh tức giận nói.
- Ta cũng không để ngươi quản, Đại Lang vào đi!
Hướng phu nhân hiển nhiên biết Trịnh Dần ở ngoài nghe lén. Trịnh Dần vội vàng đẩy cửa vào:
- Mẫu thân có gì dặn dò!
- Ta đưa cho ngươi một tấm danh sách khách nhân, ngươi xem có phải một số đã mời hay không, chưa mời thì tranh thủ thời gian mời bổ sung, khách đã mời lại phái người đi nhắc nhở một chút.
Danh sách Vương phi viết không cần suy nghĩ, cũng không cần suy nghĩ, cũng không cần xem hồ sơ, nhà quan lại Biện Kinh có nha nội nào chưa kết hôn, tiểu quan nhân hộ nào đã đủ mười sáu, bà đều nhớ rõ trong lòng, từng tên thiếu niên tài tuấn thốt ra, dù phẩm giai của phụ thân, mẫu thân cáo mệnh, thậm chí công danh của bản thân họ đều nói ra rõ ràng, không sai chút nào, dừa như đang đếm vớ giày trong tủ quần áo của mình.
Bà đọc nửa canh giờ mới dừng lại, tổng cộng chọn ra một trăm hai mươi hai thiếu niên tài tuấn. Trịnh Dần loay hoay đầu đầy mồ hôi, ngòi bút dùng như bay, chỉ hận không thể mọc thêm ra hai cái tay, mới có thể ứng phó khẩu tài của mẫu thân.
Hướng phu nhân vừa lòng thỏa ý rời đi, Trịnh Dần nhìn một bản danh sách thật dài, cái đầu lớn như cái đấu, mời nhiều người trẻ tuổi như vậy đến, chẳng phải biến thành đại hội ra mắt sao?
- Phụ thân, ngài nhìn xem…
- Ngươi không nên hỏi ta, ta căn bản không muốn làm thọ yến cái gì, việc này không liên quan tới ta.
Trịnh Minh vung tay rời đi, bỏ lại Trịnh Dần mặt mũi khó xử ở trong thư phòng. Trịnh Dần thở dài, đành phải đi tìm huynh đệ Trịnh Thăng thương lượng.
Chẳng qua việc có hại thì có lợi, nói không chừng Quán Nhi thực sự có thể tìm được một lang quân như ý, Quán Nhi không cần gả cho Thái Nhi.
Trịnh Dần thực sự không muốn cháu mình cũng theo gót phụ thân.
Y vừa đi tới cửa, huynh đệ Trịnh Thăng ngồi kiệu đi nhanh tới từ đối diện.
- Huynh trưởng, ta có chuyện quan trọng muốn tìm ngươi!
Trịnh Thăng phụ trách liên hệ với Thái tử, y có chuyện quan trọng, chắc chắn Thái tử có sắp xếp gì.
- Chuyện gì?
Trịnh Thăng xuống kiệu kéo huynh trưởng qua một bên thấp giọng nói:
- Thái tử thêm hai vị khách, muốn chúng ta mời Đặc sứ Khiết Đan và Sứ giả Tây Hạ.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày mừng thọ. Buổi chiều, Lý Diên Khánh không cưỡi ngựa mà thuê một chiếc xe bò đến tham dự đại yến ở Phàn lâu. Hôm nay hắn vấn khăn học trò, mặc một chiếc áo dài gấm xanh nhạt, trang phục hết sức gọn ghẽ giản dị, nhưng trông cũng lịch sự tuấn tú.
- Tiểu quan nhân không đơn giản nha! Vậy mà lại có thể nhận được thiệp mời đến Phàn lâu! Hôm nay, người đến Phàn lâu dự tiệc không phú cũng quý, đều đi xe ngựa sang trọng, e rằng rất hiếm người đi đi xe bò như tiểu quan nhân!
Khuôn mặt người đánh xe lộ vẻ đầy ước ao, lại hào hứng nói:
- Hai ngày nay, cả Biện Kinh đang bàn tán việc Trịnh gia đãi khách. Tiểu quan nhân, rốt cuộc Trịnh gia có địa vị như thế nào mà ngay cả hoàng thân quốc thích ở Biện Kinh đều phải nể mặt?

Bạn cần đăng nhập để bình luận