Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 217: Tình thế mở rộng.

Chương 217: Tình thế mở rộng.Chương 217: Tình thế mở rộng.
Vừa tới cổng quán trà, chưởng quỹ liền ra đón, cười nói:
- Hoan nghênh tiểu quan nhân đến tiểu điếm nghỉ ngơi, muốn uống trà hay là ăn chút gì đó?
- Có gì ăn?
- Có bánh thịt dê, bánh bao lớn Vận Châu, bánh ngọt đường đỏ, còn có cháo thịt vịt, cháo ếch, canh đậu xanh ướp lạnh các loại, chừng hai mươi mấy món, cam đoan hàng đẹp giá rẻ.
Lý Diên Khánh gật đầu, chuẩn bị buộc ngựa vào cột, chưởng quỹ vội vàng khoát tay:
- Tiểu quan nhân xin buộc ngựa vào trong, mất ngựa tiểu điếm không đền nổi!
- Nơi này là quan đạo, lại còn mất ngựa sao?
Lý Diên Khánh khó hiểu hỏi.
Chưởng quỹ nghiêm nghị nói:
- Tiểu quan nhân, nơi này chính là Vận Châu.
- Ta đã biết, không để chưởng quỹ khó xử.
Lý Diên Khánh trực tiếp dắt ngựa tới bên một chiếc bàn nhỏ, buộc vào chân bàn, nói với chưởng quỹ:
- Cho một bán canh đậu xanh ướp lạnh, một lồng bánh bao, hai chiếc bánh thịt dê, lại cho ta một đĩa thịt dê.
- Tiểu quan nhân chờ một lát, lập tức tới liền!
Lý Diên Khánh bỏ nón lá vành trúc xuống phẩy gió, đánh giá khách trong quán trà một phen, phần lớn đều là kiệu phu thương nhân, mặc dù đều đang nhìn ngựa của hắn, chẳng qua đều tương đối hiếu kỳ, ánh mắt thân thiện. Có ba tên khách ở góc tây nam lại dẫn tới sự chú ý của Lý Diên Khánh, ba người này đều là đại hán dáng người khôi ngô, trên bàn đặt phác đao, xà cạp hộ oản, quần bò, mắt nhìn chằm chằm vào ngựa trắng của Lý Diên Khánh, trong mắt lộ vẻ tham lam.
Lý Diên Khánh lập tức cảnh giác, mặc dù nơi này không phải phạm vi thế lực của Lương Sơn Bạc, nhưng vẫn phải cẩn thận thì hơn.
Lúc này, chưởng quỹ bưng đồ ăn tới cho Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh mượn thân thể chưởng quỹ che chắn thấp giọng hỏi:
- Ba người góc tây nam kia làm gì vậy, sao cứ nhìn chằm chằm vào ngựa của ta?
Chưởng quỹ quay đầu nhìn thoáng qua:
- Ta không biết ba người kia, chẳng qua nghe họ nói đều là khẩu âm bản địa, đoán chừng là áp tiêu.
Áp tiêu là tiền thân của tiêu sư, đã phát triển ở triều Tống, đến thời Minh Thanh thì tiến vào cường thịnh, chẳng qua không có tiêu cục, phần lớn đều sống ở võ quán.
Chưởng quỹ lại nói:
- Tiểu quan nhân, ta vẫn phải khuyên nhủ ngài, ngựa của ngài vẫn nên gửi ở cửa hàng lừa ngựa thì tốt, đi về phía bắc là địa bàn của Lương Sơn, ngươi cưỡi loại ngựa này về phía bắc, quá bắt mắt, tám chín phần mười sẽ gặp giặc cướp.
Đúng lúc này, một trong ba hán tử kia đi tới, ôm quyền nói với Lý Diên Khánh:
- Tại hạ Vương Mật Vận Châu, trên giang hồ có biệt hiệu gọi là Khoái Đao Vương, xin hỏi bằng hữu này họ gì, từ đâu tới?
Lý Diên Khánh nhìn gã một cái, thản nhiên nói:
- Huynh đài có chuyện gì không?
Vương Mật cười ha ha:
- Ta hơi lỗ mãng rồi, thật ra ta cũng không ác ý, con ngựa này của bằng hữu có chịu chuyển nhượng hay không?
Lý Diên Khánh quả thực không vui trong lòng, nhìn cũng nhìn rồi, lại còn đến tận cửa hỏi. Hắn nhịn sự khó chịu trong lòng nói:
- Rất xin lỗi, ngựa của ta không bán!
- Ta ra ba trăm quan tiền, giá tiền này không thấp rồi, ta khuyên lão đệ vẫn nên bán đi!
Lý Diên Khánh có nhẫn cũng không nhận được nữa, rốt cuộc không nhịn được, đặt mạnh chén lên bàn:
- Ta không bán thì thế nào?
Động tĩnh của Lý Diên Khánh hơi lớn, tất cả mọi người nhìn lại. Lúc này một nam tử tuổi khá lớn của đối phương lại đi đến, chậm rãi nói với Lý Diên Khánh:
- Chúng ta có ý tốt, con ngựa này của ngươi đi Vận Châu không bao lâu, sẽ bị người khác đoạt đi, không bằng bán cho chúng ta, ít nhất còn kiếm lời mấy trăm quan tiền.
- Lý Nhị! Vương Tam!
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, chỉ thấy một quan phủ công sai xuất hiện ở cửa quán trà, nhìn chằm chằm hai đại hán nói:
- Các ngươi lại muốn quấy rối khách nơi khác qua đường, xem ra lột da các ngươi!
Hai hán tử thấy công sai giống như chuột thấy mèo, xoay người liền chạy, đồ chưa ăn xong cũng nhanh chóng chạy đi xa.
Công sai đi tới cười tủm tỉm nói với Lý Diên Khánh:
- Ta là Đô Đầu Dương Hổ của huyện Trung Đô, mấy tên vô lại vừa rồi luôn dọa dẫm khách thương từ nơi khác, hôm nay coi như họ may mắn không đắc thủ, nếu không ta sẽ trực tiếp bắt họ!
Lúc này, Dương Đô Đầu vẫy tay với chưởng quỹ:
- Triệu chưởng quỹ, đã lâu không gặp.
Chưởng quỹ miễn cưỡng cười, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Lúc này, Dương Đô Đầu cười nói v ới Lý Diên Khánh:
- Một mình cưỡi ngựa quả thực nguy hiểm, huyện thành cách nơi này mười dặm, chúng ta đi cùng đi! Ta có thể bảo vệ ngươi một đoạn đường.
Lý Diên Khánh nhìn ra ngoài, thấy trên quan đạo có hai tên bộ khoái đứng đó. Lý Diên Khánh cảm thấy Đô Đầu này quá nhiệt tình, theo thường thức, Đô Đầu một huyện đến, chưởng quỹ tiểu nhị chắc chắn liều mạng nịnh bợ mới đúng, nhưng vị chưởng quỹ này lại như sợ cọp, nơm nớp lo sợ một câu không dám nói, thậm chí ngay cả tiền ăn của ba vị khách vừa rồi cũng không dám đòi, quả thực khiến người ta nghi hoặc.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Cảm ơn ý tốt của Đô Đầu, ta không định đi huyện thành, ta chuẩn bị xuôi nam đi Duyện Châu, mời Đô Đầu rời đi!
- Ha ha! Ta có ý tốt lại bị người ta xem như lòng lang dạ thú, đã là rượu mời không thích uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì được, ta hoài nghi ngươi là đồng bọn loạn phỉ Lương Sơn, đi với ta tới huyện thành một chuyến.
Vị Đô Đầu này thấy Lý Diên Khánh không chịu đi cùng gã, liền bắt đầu trở mặt, mặt mũi trở nên dữ tợn. Lúc này, thực khách trong quán trà bắt đầu trốn bán sống bán chết, chưởng quỹ và tiểu nhị cũng không để ý gì khác, quay người chạy vào phòng, đóng cửa lại.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên chỉ phía sau lưng Dương Hổ:
- Ồ! Đây không phải Tống Giang sao?
Dương Hổ lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại, làm gì có cái bóng Tống Giang. Gã lập tức biết mắc lừa, vừa muốn sờ đao, một thanh bảo kiếm sắc bén đã đè cổ gã:
- Động một cái ngươi sẽ chết chắc, Dương Đô Đầu!
- Ngươi đi đi! Ta không bắt ngươi là được.
- Để thủ hạ của ngươi đi ra, buông cung nỏ xuống.
Dương Hổ biết đã bị Lý Diên Khánh khám phá, đành quát:
- Các ngươi đều đi ra!
Chỉ thấy ba người đi ra từ phía sau phòng, chính là ba người phi nước đại vừa rồi, trong tay họ cầm tên nỏ, tên nỏ đều rất ngắn và nhỏ, vừa nhìn là biết dược nỏ, nếu như vừa rồi Lý Diên Khánh buông Dương Hổ này, đám người này sẽ bắn ngựa.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng nói:
- Xem ra uy tín của Dương Đô Đầu không đủ, tặc nhân lại không sợ chạy, để bọn họ buông tên nỏ trong tay xuống, nhanh lên!
Tay hắn xiết chặt, một dòng máu tươi chảy xuống từ cổ Dương Hổ. Lúc này, Dương Hổ phát hiện cánh tay người đọc sách này giống như sắt, gã không thể động đậy chút nào, gã mới biết mình nhìn lầm, người đọc sách mặt ngoài nhìn như hào hoa phong nhã này lại là cao thủ.
Dương Hổ cảm thấy cổ đau đớn một hồi, trước mắt biến thành màu đen, trong lòng gã hoảng hốt, gấp giọng hô:
- Buông cung nỏ xuống, tất cả buông xuống!
Mấy tên thủ hạ thấy cổ đầu lĩnh đổ máu, đều thầm giật mình, tranh thủ thời gian đặt cung nỏ xuống đất.
- Lui lại!
Lý Diên Khánh nghiêm nghị quát.
Đám người bất đắc dĩ, đành lui lại mấy bước. Lý Diên Khánh bỗng nhiên một cước đá Dương Hổ lui lại mấy bước, ngã ngửa trên mặt đất. Hắn nhảy lên ngựa, trường kiếm vung lên, vung cương quyết đoán, hắn thúc ngựa chạy nhanh về phía bắc.
Năm tên thủ hạ xông tới đỡ lấy Dương hổ, thấy gã ở vào trạng thái nửa hôn mê, trên cổ đều là máu tươi, yết hầu đã bị cắt, mơ hồ thấy được xương cổ. Đám người sợ hãi vội vàng băng bó cho gã, nửa ngày sau, Dương Hổ tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

Bạn cần đăng nhập để bình luận