Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 219: Một núi hai hổ. (2)

Chương 219: Một núi hai hổ. (2)Chương 219: Một núi hai hổ. (2)
Tống Giang lắc đầu, tâm tình buồn bực rời đi. Lúc này, Ngô Dụng vẫy tay gọi Đái Tông tới, khẽ nói với gã:
- Ngươi tới kinh thành một chuyến, hỏi thăm một chút tình hình Dương Tấn, xem hắn có ở trong kinh hay không?
- Quân sư vẫn cảm thấy Dương Tấn này có vấn đề sao?
Ngô Dụng gật đầu:
- Hắn có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng mỗi điểm đáng ngờ đều có thể giải thích, ta cũng không thuyết phục được Đại ca và Công Minh. Biện pháp tốt nhất là nhìn xem Dương Tấn còn ở kinh thành hay không, tìm được chứng cớ trực tiếp.
- Được! Vậy ta xuống núi tới kinh thành.
Đái Tông bước nhanh rời đi, Ngô Dụng chắp tay đi vài bước, tự nhủ:
- Người gọi Dương Tấn này rốt cuộc muốn làm gì?
Vào đêm, Tống Giang đang ngồi trong phòng ngâm chân, bỗng nhiên một thân binh lảo đảo chạy tới gấp giọng nói:
- Trại chủ, Triều Thượng tướng quân mang binh xuống núi.
Tống Giang giật nảy mình, đứng phắt dậy.
Lý Diên Khánh xông qua vòng vây không lâu, liền tới Tằng Đầu Thị. Tằng Đầu Thị là một trấn lớn ở giữa huyện Trung Đô và huyện Tu Thành, lệ thuộc vào huyện Tu Thành.
Năm ngoái nơi này từng xảy ra một trận đại chiến, gia tộc hào môn Tăng thị khống chế Tằng Đầu Thị bị quân Lương Sơn đánh bại và diệt môn, mặc dù quân Lương Sơn lui ra khỏi Tằng Đầu Thị, nhưng nơi này liền trở thành phạm vi thế lực của Lương Sơn, trở thành một trong ba trấn bị quân Lương Sơn khống chế. Khách sạn, quán rượu, kỹ viện, nhà kho, cửa hàng đánh bạc trong Tằng Đầu Thị trước kia là sản nghiệp Tăng gia, hiện giờ trở thành tài sản của Lương Sơn
Lý Diên Khánh tiến vào Tằng Đầu Thị đúng lúc hoàng hôn, hắn hẹn Loan Đình Ngọc gặp mặt ở nơi này. Lý Diên Khánh không dám khinh thường, nơi này khác với huyện Trung Đô, ít nhất huyện Trung Đô vẫn là địa bàn của quan phủ, Lương Sơn chỉ có ít tai mắt trong huyện Trung Đô mà thôi. Nhưng nơi này hoàn toàn là địa bàn của Lương Sơn, tất cả cửa hàng đều có bối cảnh Lương Sơn, thậm chí một nửa người đều vào rừng làm cướp tại Lương Sơn.
Hắn hơi không chú ý sợ rằng sẽ ngỏm ở đây. Lý Diên Khánh đặt kiếm nằm ngang yên ngựa, chạy bộ lâu dài khiến thính lực và thị lực của hắn đều nhạy cảm hơn người bình thường, phản ứng cũng hết sức nhanh chóng. Hắn cảm thấy sau mỗi cánh cửa sổ đều có người đang nhòm ngó mình, dù sao cưỡi một thớt tuấn mã khỏe mạnh như vậy xuất hiện tại Tằng Đầu Thị, đó là một loại khiêu khích đối với bản thân Lương Sơn.
- Bên này!
Lý Diên Khánh chợt nghe sâu trong một ngõ hẻm truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc. Hắn mừng rỡ trong lòng, lập tức tung người xuống ngựa, dẫn ngựa đi vào trong ngõ hẻm. Đi tới cuối ngõ hẻm, hắn thấy trong một khe cửa khép để lộ gương mặt gầy gò của Loan Đình Ngọc.
Lý Diên Khánh dẫn ngựa đi vào viện, trong phòng cũng không lớn, chỉ có một viện nhỏ và ba gian phòng gạch. Loan Đình Ngọc đóng cửa lại cười nói:
- Ta vẫn chờ ngươi tới đây!
- Sư huynh biết ta muốn tới?
Loan Đinh Ngọc gật đầu:
- Tin tức ngươi giết chết Lưu Cao đã truyền đến Tằng Đầu Thị, bồ câu đưa tin tới trước, muốn thám tử Lương Sơn nơi này chặn đường một nam tử mặt đen cưỡi ngựa trắng.
- Thế nhưng ta cũng không trống thấy người chặn đường!
- Người phụ trách bồ câu đưa thư đã bị ta xử lý, phong thư này nằm trên tay ta, họ đương nhiên không biết.
Lý Diên Khánh giật mình, nếu Loan Đình Ngọc biết rõ ràng như vậy, gã đương nhiên giải quyết thay mình.
Lý Diên Khánh đánh giá căn phòng một chút, hắn cảm thấy căn phòng đã cũ nát không chịu nổi, chỉ sợ qua thời gian ngắn nữa sẽ sụp đổ, tại sao Loan Đình Ngọc lại ở nơi này?
Loan Đình Ngọc chuyển một cái bàn từ trong phòng ra, gã hiểu được Lý Diên Khánh nghi hoặc, liền cười nói:
- Ta từng ở nơi này một năm, đây là nhà của ta, năm năm trước ta bỏ ra hai mươi quan tiền mua xuống, phía sau là rừng cây, nếu có gì khác thường có thể lập tức rút lui, ngươi cứ yên tâm!
- Tại sao sư huynh lại sống ở nơi này một năm?
- Nói rất dài dòng, ngồi xuống uống ngụm trà đi!
Lý Diên Khánh ngồi xuống, Loan Đình Ngọc rót cho hắn một chén trà, thản nhiên nói:
- Năm năm trước ta nhận được một thư làm ăn của Dương Tiễn, hộ tống hắn tới Vận Châu. Về sau ta vô ý ngã bệnh, liền dưỡng bệnh ở đây một năm, đồng thời truyền thụ đệ tử Tăng gia võ nghệ, về sau gặp được Đại sư huynh lâm Xung, được hắn mời lên Lương Sơn mấy tháng.
- Sư huynh từng đi qua Lương Sơn sao?
Lý Diên Khánh tò mò hỏi.
- Ngươi cảm thấy kỳ quái sao?
- Hơi kỳ quái, như vậy sư huynh làm thế nào rời khỏi Lương Sơn, Tống Giang chịu thả người sao?
- Ta lên Lương Sơn không liên quan gì tới Tống Giang, ta là ở trong trại của Triều Cái, lúc ấy bọn họ đang bàn bạc sát nhập, mọi người đều không đồng ý sát nhập với Tống Giang, nhưng Triều Cái sức dẹp nghị luận của mọi người, một lòng muốn làm chuyện lớn. Mọi người đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn có không ít người rời, không lâu sau khi sát nhập ta rời khỏi Lương Sơn, trở lại kinh thành.
- Cho nên sư huynh mới hiểu rõ Lương Sơn như vậy!
- Ta là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, không giống họ trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Lúc trước ta đã khuyên Lâm Xung, một núi không thể chứa hai hổ, một ngày nào đó trong tương lai Triều Cái sẽ chết trong tay Tống Giang. Lâm Xung là thủ hạ số một số hai của Triều Cái, coi như Tống Giang lung lạc hắn, cũng sẽ không cho hắn bất cứ thực quyền gì. Con người Tống Giang ta đã sớm nhìn thấu rồi, dối trá, mua danh chuộc tiếng, dùng người không khách quan, ra tay ngoan độc với bách tính phổ thông, nhưng lại đại lượng thứ tha với quan phủ, đơn giản là sợ đứt mất đường lui của mình, Triều Cái lại cảm thấy hắn có thể làm chuyện lớn?
- Sư huynh quả thực nhìn rất thấu triệt!
Loan Đình Ngọc nhấp một ngụm trà nói:
- Hôm nay người giết đại tướng Lương Sơn tên là Lưu Cao, xếp hàng thứ ba mươi tư trong ba mươi sáu tướng Lương Sơn. Mặc dù địa vị không cao, nhưng huynh trưởng Lưu Đường của hắn lại là thủ hạ số hai của Triều Cái, gần với Lâm Xung, huynh đệ Lưu thị trung thành tuyệt đối với Triều Cái, có lẽ Tống Giang sẽ không thèm để ý Lưu Cao, nhưng Triều Cái tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta ăn một chút lập tức xuất phát!
Trong bóng đêm, Lý Diên Khánh và Loan Đình Ngọc đứng trên một ngọn núi nhỏ, nhìn đội ngũ giơ bó đuốc giống hết rồng dài xuống núi. Lý Diên Khánh thầm bội phục Loan Đình Ngọc phán đoán chuẩn xác, đánh trẻ con, người lớn sẽ nhảy dựng lên, đây là truyền thống của nghĩa quân Lương Sơn, nếu không làm vậy, sau này sẽ không có người chịu bán mạng.
Đương nhiên, mức độ phải nắm chuẩn xác, ví dụ như đầu mục nhỏ như Dương Hổ, giết một trăm người cũng không có ý nghĩa. Quan trọng là tướng lĩnh thống chế trở lên, họ có chỗ ngồi trong Tụ Nghĩa Đường, thuộc về thành viên ban giám đốc của công ty lớn Lương Sơn này.
Chỉ cần giết một người nào trong đó, vì trấn an những đồng nghiệp khác, mặc kệ chủ tịch Tống Giang hay là phó chủ tịch Triều Cái cũng không thể không đưa ra hành động.
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn một lát, nói với Loan Đình Ngọc:
- Họ chắc chắn tới huyện Tu Thành, chúng ta chia ra hành động.
Loan Đình Ngọc do dự một chút nói:
- Thật ra Triều Cái làm người không tệ!
Lý Diên Khánh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Sư huynh, tên đã lên dây cung, không bắn không được!
- Được rồi! Ta đi trước.
Loan Đình Ngọc bất đắc dĩ, đành quay đầu ngựa lại, xuống núi dọc theo một con đường nhỏ khác.
Tu Thành là Châu Trị của Vận Châu, cũng là một nơi thường chú của Tây Thành Sở mà Dương Tiễn sáng lập, cho dù Dương Tiễn bóc lột tài phú của dân chúng đã mở rộng phạm vi tới hai mặt kinh đông và phía đông Hà Bắc, nhưng nơi thường trú của Tây Thành Sở vẫn chưa từng di chuyển.

Bạn cần đăng nhập để bình luận