Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 221: Tân binh lập quy (2)

Chương 221: Tân binh lập quy (2)Chương 221: Tân binh lập quy (2)
- Xin mọi người dừng bước, nghe Tống Giang nói một lời!
Đám người dừng bước, Tống Giang cảm thấy bất đắc dĩ, thời khắc mấu chốt này, y không biểu lộ quyết tâm cũng không được, đành phải lấy ra một mũi tên, nói:
- Tống Giang ta nhất định sẽ suất lĩnh mọi người đoạt lại thi thể Triều đại ca, hậu táng tại Lương Sơn, nếu như làm trái lời thề này, sẽ như mũi tên này!
Nói xong, Tống Giang bẽ mũi tên gãy làm hai. Đám người vui mừng, cùng khom người nói:
- Nguyện ý nghe trại chủ phân công, muôn lần chết cũng không chối từ!
Mặc dù lập lời thề, nhưng Tống Giang lại không biết nên làm thế nào cho phải, chắc chắn y sẽ không tiến đánh quan binh, lấy trứng chọi đá, lại còn đắc tội với Dương Tiễn, nhưng nếu như không xuất binh bày tỏ thành ý, e rằng Lương Sơn phải giải thể.
Lúc này, Ngô Dụng thấp giọng nói:
- Thật ra thì phương án của Lâm Xung cũng không tệ. Tiến đánh Tây Thành sở, chúng ta có thể giương đông kích tây, chỉ cần bắt được quan lại ở Thành Tây sở, là có thể dùng bọn họ đổi lấy thi thể Triều Cái. Hẳn là Dương Tiễn sẽ đồng ý trao đổi.
Tống Giang hơi do dự, nói:
- Ta muốn đàm phán với Dương Tiễn về việc này!
- Đàm phán?
Ngô Dụng sững sờ, vội nói:
- Làm sao mọi người có thể chấp nhận đàm phán, hơn nữa chúng ta có tư thế để đưa ra đàm phán với Dương Tiễn được ư?
- Tư thế thật ra cũng có một chút, sắp tới ngày sinh của hoàng đế, tất nhiên Dương Tiễn sẽ đưa lễ vật sinh nhật vào kinh. Chúng ta có thể đáp ứng để đội chuyển lễ vật sinh nhật an toàn vào kinh. Mặt khác, chúng ta có thể đáp ứng rời khỏi thành phố Tăng Đầu, thu hẹp phạm vi thế lực, cam đoan không động vào suối Trân Châu của hắn, ta tin Dương Tiễn sẽ đồng ý với điều kiện này.
Ngô Dụng thật sự không biết phải nói thế nào, y biết nhất định không phải Tống Giang nói như vậy vì suy nghĩ bất chợt, mà đã có ý định đàm phán với Dương Tiễn từ lâu rồi, chỉ là bây giờ nhân cơ hội Triều Cái tử trận, mới thực hiện ý nguyện cầu hòa của mình.
- Nhị ca thật sự quyết định như vậy?
Tống Giang chậm rãi gật đầu:
- Ta đã quyết định, ta sẽ viết một lá thư, phái người đưa cho Dương Tiễn!
Liên tiếp hai ngày, Lý Diên Khánh đều ẩn thân trong một căn nhà bỏ không gần phủ đệ của Dương Tiễn. Hắn đang tìm kiếm cơ hội xuống tay với Dương Tiễn. Tuy nhiên, hai lần ra ngoài, Dương Tiễn đều đề phòng rất nghiêm ngặt, hơn nữa lại có ba chiếc kiệu nghi binh, không biết Dương Tiễn ở trong chiếc kiệu nào, khiến hắn không thể tìm được cơ hội ra tay.
Buổi chiều, bên ngoài có tiếng đập cửa, Lý Diên Khánh mở cửa, Loan Đình Ngọc lách mình bước vào, tay cầm một bộ mũ giáp quân Tống.
- Ta tìm được một cơ hội cho đệ, đệ có muốn thử một lần không?
Lý Diên Khánh liếc nhìn mũ giáp:
- Sư huynh muốn ta trà trộn vào quân Tống?
Loan Đình Ngọc gật đầu”
- Binh sĩ có thể bỏ tiền nhờ người khác đi lính thay mình, có một binh sĩ cấm quân tên là Trần Bình, vội về Biện Kinh, bỏ ra hai mươi quan mướn người đi lính thay hắn hai năm, vừa khéo, hắn là một cung thủ, hay là đệ thử một phen?
Lý Diên Khánh nhướng mày:
- Nhưng làm như vậy không gạt được đồng bạn và cấp trên của hắn!
- Điều này ngươi cứ yên tâm, kiểu nhờ người đi lính thay như thế này, rất phổ biến trong quân đội Tống, tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng không ai vạch trần, bên trên chỉ cần có người tham gia quân ngũ, họ cũng không thích quản loại chuyện “phá hôi” này.
- Coi như ta trà trộn vào quân đội, huynh cam đoan ta có cơ hội xử lý Dương Tiễn chứ?
Loan Đình Ngọc trầm ngâm một chút, nói:
- Nói thật, về chuyện này, đệ phải trông cậy ở vận may. Nhưng ta có thể khẳng định một điều, nhất định Tống Giang sẽ tiến đánh Tu Thành, hoặc là Tây Thành sở, bằng không, hắn không có cách nào ăn nói với đám bộ hạ cũ của Triều Cái. Mấu chốt là ta không biết Dương Tiễn có đích thân lãnh binh hay không, nếu hắn vẫn co đầu rút cổ trong phủ đệ, chúng ta chỉ có thể lần mò tiến vào.
Lý Diên Khánh cười hì hì:
- Với thân thủ của sư huynh, giết Dương Tiễn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Loan Đình Ngọc lắc đầu:
- Thứ nhất, đây là việc của ngươi, nhiệm vụ của ta là giết ngươi sau khi ngươi thành công, vu oan cho Gia vương. Bây giờ ta tha cho đệ là đã nghĩ tình sư huynh đệ lắm rồi, đệ cũng đừng làm ta khó xử. Thứ hai, Dương Tiễn rất sợ chết, sợ bị ám sát, hắn bỏ ra nhiều tiền mời ba tên võ nghệ cao cường về làm thiếp thân hộ vệ, lấy một địch ba, ta không tiếp cận Dương Tiễn được.
- Vậy sao vừa rồi sư huynh còn nói, nếu thực sự không ổn, thì ám sát Dương Tiễn đi?
- Ý của ta là, ta dẫn dụ ba người kia rời đi, để tạo cơ hội cho đệ, từ xa, đệ có thể giết chết hắn với một mũi tên. Đây là biện pháp duy nhất, nhưng là hạ sách, trước hết, chúng ta vẫn nên chờ xem trên chiến trường có cơ hội hay không?
Lý Diên Khánh rửa lớp hóa trang mặt đen, mày trắng đi, trở lại giọng vùng Thang Âm, ra vẻ một người lưu dân Tương Châu, lẫn vào trong quân, thay thế một cấm quân tên là Trần Bình. Đây là một bí mật công khai trong quân đội, có rất nhiều con em nhà giàu có ở trong quân đội vài năm, sau đó cảm thấy quá chán, liền bỏ tiền ra nhờ người khác thay mình tiếp tục tòng quân.
Chế độ đãi ngộ trong quân đội Tống không tệ, cuộc sống an nhàn, sung sướng, bởi vậy có không ít người sẵn sàng đi lính thay. Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, không ai muốn phá vỡ quy tắc ngầm, vạch trần chuyện này.
Trần Bình, cấm quân mà Lý Diên Khánh tạm thay thế, là một cung thủ, trú đóng ở nam quân doanh.
Khi Lý Diên Khánh đến quân doanh vào buổi tối cùng ngày, thư của Tống Giang cũng đến tay Dương Tiễn.
Trong nội đường, nheo mắt đọc xong thư của Tống Giang, Dương Tiễn lại đưa lá thư cho Đỗ Công Tài:
- Đỗ tiên sinh thấy việc này thế nào?
Đỗ Công Tài đọc thư xong, cười nói:
- Triều Cái vừa chết, dường như tên Tống Giang này rất sẵn lòng được chiêu an, thái phó có thể lợi dụng cơ hội này chiêu an bọn hắn, dẹp loạn Lương Sơn. Đây cũng là lập đại công, áp đảo Lương Sư Thành.
Dương Tiễn cười lạnh:
- Tống Giang là cái gì, cũng xứng mặc cả với ta sao? Hắn muốn chết, ta sẽ cho hắn được toại nguyện!
Đỗ Công Tài hơi giật mình:
- Ý của Thái phó là…
Dương Tiễn lạnh lùng nói:
- Ta có thể đáp ứng điều kiện của hắn, cũng đồng ý cái mà hắn gọi là “giả vờ tấn công” Tây Thành sở…chờ đến lúc hắn làm như thế, ta thừa cơ một mẻ hốt gọn, đem đầu bọn hắn vào kinh nhận thưởng, chẳng phải lợi ích sẽ càng lớn hơn so với đàm phán sao?
Đỗ Công Tài giơ ngón tay cái lên, khen thật lòng:
- Thái phó cao minh, thật sự là cao minh!
Biên chế của quân đội Tống trước kia tuy tương đối hỗn loạn, nhưng sau cải cách “Binh tướng pháp” của Tống Thần Tông, đã trở nên khá rõ ràng.
Mười người một hỏa, năm hỏa một đội, mười đội một doanh, mười doanh một quân, mỗi quân có chủ tướng và phó tướng. Năm thứ tư niên hiệu Nguyên Phong, quân Tống lập tất cả chín mươi hai tướng, cơ bản là sẽ không tiếp tục thay đổi nữa.
Bởi vậy, cơ sở của quân Tống vẫn tương đối ổn định, chỉ có điều trăm năm chưa đánh giặc, quân Tống giống như một tòa cao ốc bị mọt đục rỗng, bên ngoài nguyên vẹn hoàn chỉnh, nhưng thực tế là nội bộ đã mục nát không chịu nổi.
Sự mục nát của quân Tống bắt đầu từ cấp cơ sở, ngày đầu tiên Lý Diên Khánh vào quân doanh, đã bị ra oai phủ đầu bởi loại mục nát này.
Đại trướng (lều lớn) của Lý Diên Khánh thuộc đội bảy, doanh năm, quân Nam, theo lý thuyết, hạn ngạch là năm mươi người, nhưng trên thực tế, chỉ có bốn mươi người, có mười người là khống.
Trong số binh sĩ có mặt, có năm đao thủ, bốn thương thủ, số còn lại đều là nỏ thủ và cung thủ. Trần Bình, người mà Lý Diên Khánh thay thế, để lại cho hắn một cây cung và một thanh đao, ngoài ra còn có một tấm thảm.
Lý Diên Khánh ở hỏa số ba, tổng cộng có tám binh sĩ, hỏa trưởng tên là Trương Hồng, tuổi chừng ba mươi, người phủ Khai Phong. Trương Hồng có vóc dáng cao lớn thô kệch, cực kỳ hung hãn, nghe nói cũng là kẻ hung ác, giết người không chớp mắt, bởi vì cùng đường mạt lộ, mới dấn thân vào quân đội. Tục ngữ có câu, lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, tên hỏa trưởng này “lên, xuống” gì cũng đều dựa vào bảy tên thủ hạ.
- Trần Bình tới đây!
Trời vừa tối, các binh sĩ trở về lều lớn, Trương Hồng ngồi trên một cái bàn, cất giọng hung dữ gọi Lý Diên Khánh tới.
Lúc đến lều lớn, Lý Diên Khánh đã chia hai mươi quan tiền cho huynh đệ cùng lều, nhờ họ chiếu cố nhiều hơn, lúc ấy tên Trương Hồng này không ở trong lều, Lý Diên Khánh giữ lại mấy quan cho hỏa trưởng, nhưng dường như hắn không có cơ hội làm điều đó.
Trên bàn đặt một đống tiền, là số tiền Lý Diên Khánh tặng các binh sĩ hồi chiều, không ai dám giữ lại, toàn bộ đều nộp cho hỏa trưởng.
- Tiền này là của ngươi?
Trương Hồng chỉ vào số tiền, lạnh lùng hỏi.
- Là tiền Trần Bình cho ta, còn thừa lại năm xâu, ta định cho hỏa trưởng.
- Không tệ lắm! Vậy mà lại định cho ta năm quan quan tiền, đây là quy củ của ai? Là quy củ do người định ra sao?
- Không có quy định nào cả, chỉ là một chút tâm ý của ta.
- Cứt chó!
Đột nhiên Trương Hồng trở mặt, chỉ vào mặt Lý Diên Khánh, rống to:
- Căn lều này là địa bàn của lão tử, mẹ kiếp, ngươi phải lập tức tuân theo quy củ của lão tử!
Lý Diên Khánh thấy ánh mắt các binh sĩ khác đều lộ vẻ áy náy và đồng cảm, hắn biết đây là do số tiền hai mười quan mà xảy ra cớ sự này, chỉ là Trương Hồng muốn ra oai phủ đầu với mình.
Cũng không bị tiếng quát tháo của Trương Hồng hù dọa, Lý Diên Khánh bình tĩnh hỏi:
- Quy củ gì?
Trương Hồng hung tợn trợn mắt:
- Cái đồ cẩu tạp chủng nhà ngươi dám nói chuyện với ta bằng cái giọng ấy hử! Nghe kỹ cho lão tử, quy củ thứ nhất, là cởi sạch quần áo ra, quỳ xuống mà trả lời câu hỏi của lão tử!
Thấy Lý Diên Khánh không nhúc nhích, gã vung tay tát vào mặt hắn:
- Có nghe thấy không? !
Lý Diên Khánh nghiêng đầu đi, tay Trương Hồng đánh hụt, trọng tâm cơ thể mất cân bằng, suýt nữa ngã từ trên bàn xuống, dáng vẻ hết sức chật vật, mấy tên binh sĩ nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Trương Hồng mất mặt, lập tức thẹn quá hóa giận, gầm gừ hét lớn:
- Cẩu tạp chủng, phản rồi, xem lão tử trừng trị ngươi như thế nào!
Gã tung chân đá văng cái bàn qua một bên, rồi mạnh mẽ lao về phía Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh vốn định nhẫn nhịn chịu đựng cho qua hai ngày này, tiếc rằng cấp trên của hắn lại khinh người quá mức, hắn biết rõ, lúc này không động thủ thì thôi, hễ đã động thủ, thì không thể chùn tay, dù chỉ một chút.
Tay trái tóm được cổ tay Trương Hồng, Lý Diên Khánh trở tay vặn một cái, chỉ nghe “rắc” một tiếng, xương tay của Trương Hồng đã bị bẻ gãy. Không để gã kịp kêu lên, Lý Diên Khánh vung tay phải, ánh thép lạnh lẽo lóe lên, thanh chủy thủ sắc bén đã cắt đứt cổ họng Trương Hồng! Trương Hồng ngã ngửa trên mặt đất, từ cổ họng gã, máu và bọt máu òng ọc tuôn ra, thân hình gã vặn vẹo cật lực, vô cùng thống khổ, lại không thể thốt được một lời…Lý Diên Khánh ngồi xuống, lạnh lùng nói:
- Quy củ của ta là, kẻ nào dám động thủ với ta, giết!
Hắn tàn nhẫn cắm một dao vào tim Trương Hồng, Trương Hồng lập tức tắt thở.
Trong lều, sáu người kia sợ đến đờ người, không ai ngờ võ nghệ của Lý Diên Khánh lại cao cường đến thế, thủ đoạn độc ác đến thế.
Lúc này, Lý Diên Khánh dữ tợn nói:
- Ta là người có bối cảnh, kẻ nào dám lén lút tố cáo, đều sẽ có kết cục như Trương Hồng!
Sáu người bất động như tượng đá, hồi lâu sau mới có một người lắp bắp:
- Trương Hồng ức hiếp bọn ta nhiều năm, bọn ta đã muốn giết hắn từ lâu.
Một người khác cũng nói:
- Tráng sĩ giết hắn, thật ra trong lòng bọn ta hết sức vui mừng.
Ngoài miệng nói vui mừng, nhưng trên khuôn mặt lại không có một chút gì là vui vẻ, Lý Diên Khánh biết họ lo lắng bị liên lụy, liền nói:
- Các ngươi đừng lo lắng, ai làm nấy chịu, ta chỉ ở lại quân doanh hai ba ngày, chuyện thế nào, các ngươi cứ báo cáo đúng như vậy là được.
Lúc này, một binh sĩ rất lanh lợi nói:
- Nếu như tráng sĩ đi rồi, bọn ta sẽ nói là Trần Bình giết Trương Hồng rồi chạy trốn, dù sao thì người xui xẻo là Trần Bình, không liên quan gì tới tráng sĩ.
Lý Diên Khánh nghe vậy im lặng một lát, rồi nói:
- Chuyện đó nói sau đi! Bây giờ giúp ta đào hố chôn hắn trước, tiền của của hắn, mấy người các ngươi lấy mà chia nhau.
Từ lâu, mấy tên binh sĩ này hận Trương Hồng tận xương tủy, lại nghe nói được chia tiền của, đám người liền xúm lại ra tay. Họ đào một cái hố sâu sáu thước ngay trong lều, bỏ Trương Hồng xuống. Bọn họ còn chưa kịp lấp đất, đột nhiên bên ngoài tiếng trống trận vang lên “thùng thùng”, sáu tên binh sĩ hoảng hồn:
- Không xong, phải tập kết rồi!
Lý Diên Khánh biết Dương Tiễn muốn bắt đầu hành động, liền nói:
- Tạm thời đừng để ý, lấp đất lại rồi nói sau, nếu áp đội (đơn vị theo sau đội ngũ để bảo vệ và giám sát) hỏi tới, các ngươi cứ nói Trương Hồng vào thành chưa về.
Đám người vội vội vàng vàng hất bùn đất vào hố, lấp cho bằng phẳng, lại đậy một tấm thảm của quân đội lên.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng quát to:
- Sao còn chưa đi tập kết?
Lúc này, mọi người mới cầm lấy cung nỏ, vội vàng chạy ra khỏi lều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận