Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 233: Đại hội cung ngựa (mười).

Chương 233: Đại hội cung ngựa (mười).Chương 233: Đại hội cung ngựa (mười).
Ngày thi đấu đại hội cung ngựa thứ hai lo lắng thay phiên sinh ra, xuất hiện đặc sắc, liên tục xuất hiện ba người ít được chú ý. Hà Quán quật khởi vòng đấu loại tiếp tục xếp hạng bảy, hạng chín lại là một thiếu niên hương binh đến từ phủ Thái Nguyên, tên là Dương Tái Hưng, cũng nhận được điểm cao chín mươi hai.
Nhưng bùng nổ trước mắt mọi người lại là một học sinh Thái Học không có danh tiếng gì, cùng lấy được điểm cao chín mươi lăm giống như Hoa Vinh, lại bởi vì thanh danh không đủ mà đứng thứ hai.
Trong lúc nhất thời, cái tên Lý Diên Khánh truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Biện Kinh. Có người cho rằng tên của Lý Diên Khánh thực ra nên là thứ nhất, nhưng cũng có người chẳng thèm ngó tới hắn, cho rằng hắn chỉ phát huy ngẫu nhiên. Ủng hộ hắn nhiều, phản đối hắn cũng nhiều, quán rượu quán trà, Hoa phái và Lý phái tranh cái túi bụi.
Lý do của đám khách rượu Hoa phái cực kỳ đầy đủ:
- Cung kỵ đương nhiên phải phát huy ổn định, Hoa tướng quân đứng đầu khóa trước, khóa này hai ngày liên tục giành điểm cao nhất, đây là kinh nghiệm tích lũy, không phải một hai lần phát huy xuất sắc là có thể thay thế.
Lý phái đương nhiên cũng không cam chịu yếu thế, họ chế giễu lại:
- Nếu như kinh nghiệm có thể làm cơm ăn, còn cần tranh tài làm cái gì, kinh nghiệm ai cao nhất thì để người đó đứng đầu là được rồi, vì sao còn phải tranh tài. Kỹ thuật của Lý Diên Khánh rõ ràng cao hơn một bậc, bị ép điểm mới đứng thứ hai, nếu như chấm điểm công bằng, hắn ít nhất chín mươi tám điểm, tiễn thuật của ai cao hơn, mắt mọi người đều sáng như tuyết.
Nếu như nói khách rượu khách trà biện luận thuộc về tranh đấu thể diện, nhưng ba cửa hàng đánh bạc lớn lại rơi vào bị động. Lực lượng mới xuất hiện Lý Diên Khánh khiến bảng tranh hùng cung ngựa mà họ đặt ra xuất hiện tì vết rõ ràng, mặc kệ chính bảng, hay là tuyển bảng ba mươi người phía sau mà họ chuẩn bị đều không xuất hiện cái tên Lý Diên Khánh này.
Cửa hàng đánh bạc xây dựng bảng tranh hùng cung ngựa chính là một tham khảo để các khách cược đặt tiền, nhưng Lý Diên Khánh xuất hiện không chỉ xung kích hạng nhất, cũng khiến cho ba hạng đầu xuất hiện thay đổi, điều này có nghĩa phần lớn khách cược đều thua trận trong lần đặt cược đại hội cung ngựa này.
Nếu như chỉ suy nghĩ từ lợi ích, phần lớn khách cược thua trận sẽ cho rằng cửa hàng đánh bạc kiếm được đầy tiền, nhưng cửa hàng đánh bạc đều ăn cơm dựa vào chữ tín, kết quả này sẽ tổn hại nghiêm trọng tới danh dự của họ, hậu quả họ không chịu nổi.
Một canh giờ sau khi công bố thành tích đấu bán kết, chưởng quỹ ba cửa hàng đánh bạc lớn tập trung tại Ngọc Đường Các, thương lượng kế sách ứng phó.
Loại nghề giống như đánh bạc này, không có hậu trường mạnh mẽ là không dám tùy tiện nhúng chàm. Ngọc Đường Các là sản nghiệp của Hướng gia Hoàng Thái Hậu, nhưng Hương gia rất nhiều sản nghiệp, tuyệt đối không phải chỉ một cửa hàng đánh bạc, cho nên xảy ra vấn đề nhỏ trong kinh doanh thế này, cũng không cần khiến chủ nhân ra mặt hỏi đến, bình thường là các chưởng quỹ thương lượng một phương án trước, nếu như liên quan đến quan phủ quyền thế, các chưởng quỹ không áp dụng được, mới giao lại cho chủ nhân giải quyết.
Đại chưởng quỹ Ngọc Đường Các họ Tưởng, ngoài năm mươi tuổi, làm trong nghề đánh bạc này ba mươi năm, thấy được các loại mưa gió, vấn đề giống như lần này cũng tương đối phổ biến.
Lão chậm rãi nói với chưởng quỹ hai nhà đánh bạc khác:
- Ta đã phái người đi thăm dò nội tình của Lý Diên Khánh này, đồng thời sửa sang một chút số thẻ đánh bạc của hắn, khoảng chừng hai ngàn lạng bạc, khoản lớn nhất là một người tên Lý Đại Khí đặt, người này là ông chủ lớn của Bảo Nghiên Trai, ta hoài nghi hắn là phụ thân của Lý Diên Khánh, dù sao chỉ có phụ thân mới có lòng tin lớn như vậy đối với con trai của mình.
Hai chưởng quỹ khác đều mừng rỡ, vội vàng nói:
- Trước khi tới hai chúng ta cũng cẩn thận kiểm tra đối chiếu, hai nhà chúng ta đều không có người đặt Lý Diên Khánh, Đại chưởng quỹ suy đoán hẳn là chính xác, Lý Đại Khí hẳn là phụ thân của Lý Diên Khánh này.
- Vấn đề lớn nhất hiện giờ là, nếu như Lý Diên Khánh cướp đi hạng đầu, vậy theo số bồi gấp mười, ta phải bồi thường hai vạn lạng bạc, cũng chính là Ngọc Đường Các phải chịu thua thiệt mấy trăm quan. Trái lại hai nhà các ngươi mỗi nhà ít nhất kiếm được một vạn quan, ta không tiện giải thích với ông chủ.
Cửa hàng đánh bạc bồi thường tiền là không thể nào, nhiều nhất chỉ có thu nhập hoa hồng. Nhưng vấn đề hiện giờ là hai nhà khác yên lặng phát tài, lại để Ngọc Đường Các ra mặt bên ngoài, Tưởng Đại chưởng quỹ quả thực bất mãn trong lòng.
- Chúng ta hẳn là nên suy nghĩ toàn diện, nếu như có thể ngăn cản Lý Diên Khánh giành được thứ nhất đương nhiên là tốt. Nhưng nếu như không ngăn được thì nên làm gì? Ta cảm thấy khoản nợ này hẳn nên tính toán cẩn thận.
Tưởng Đại chưởng quỹ nói bóng nói gió chính là, chỗ tốt đều bị hai nhà các ngươi lấy được, bây giờ lại để cho ta ra sức, thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Hai chưởng quỹ đều hiếu ý lão, muốn mình chia lợi ích cho Ngọc Đường Các, điều này sao có thể? Chưởng quỹ nào có lá gan chia lợi nhuận cửa hàng của mình cho người khác.
Trầm mặc một lát, một chưởng quỹ trong đó nói:
- Biện pháp tốt nhất là ngăn cản Lý Diên Khánh giành hạng nhất, như vậy mọi người đều không gặp khó.
Tưởng Đại chưởng quỹ thấy hai người tránh nặng tìm nhẹ, không nhắc tới chuyện đền bù, liền lạnh lùng nói:
- Như vậy đi! Chúng ta tự mình về bẩm báo ông chủ, nếu như ông chủ nói không cần thiết, vậy chúng ta cũng không cần tốn công sức quan tâm chuyện này.
- Nhưng ông chủ chưa chắc sẽ quan tâm chuyện này, cuối cùng vẫn do chúng ta tự nghĩ biện pháp.
- Chúng ta có thể nghĩ biện pháp gì? Người ta là học sinh Thái Học, chúng ta cũng không thể cầm đao trốn ở cổng Thái Học chờ hắn đi ra đâm một đao chứ!
Nói đến đây, Tưởng chưởng quỹ mất kiên nhẫn, đứng dậy nói:
- Về trước bẩm báo đi! Ta còn có việc, mời hai vị đi trước!

Mặc dù đuổi hai chưởng quỹ đi, nhưng Tưởng Đại chưởng quỹ lại không thể không quan tâm tới. Lão ngồi một chiếc xe ngựa, chạy tới Hướng phủ phía đông Đại Nội.
Sau khi Hướng Thái Hậu qua đời mười sáu năm trước, hai huynh trưởng của bà là Hướng Tông Lương và Hướng Tông Hồi cũng liên tục qua đời, ân sủng của Hướng gia cũng nhạt dần, nhưng họ vẫn có được rất nhiều sản nghiệp và bất động sản, phú giáp thiên hạ.
Người chủ sự Hướng gia hiện giờ là Công Bộ Thượng Thư Hướng Thích, Công Bộ Thượng Thư là một chức ảo không có thực quyền, thực quyền nằm trong tay các Tào Lang Trung, đây cũng là đặc điểm của triều đình Tống, quan lớn có thế không có quyền, quan nhỏ có quyền không có thế, điều này sinh ra vô số quan nhàn tản, nhưng phúc lợi bổng lộc lại không hề thấp.
Hướng Thích là trưởng tử của Hướng Tông Lương, mặc dù y không thể kế thừa tước vị Quận Vương của phụ thân, nhưng cũng được phong làm Khai Phủ Nghi cùng Tam Ti, nắm chức quan cao Công Bộ Thượng Thư, tự y cảm thấy cực kỳ tốt đẹp.
Trong triều không có việc, ở nhà lại rất bận rộn, y có hai sở thích, một là tạo người, hai là tạo rượu. Có lẽ bởi vì nhiều tiền khiến y phiền chán, y nuôi mấy chục mỹ cơ, mỗi ngày cung cấp vận động tạo người cho y, giữa trưa một lần, ban đêm một lần, mặc dù mỗi ngày sức cùng lực kiệt, nhưng y lại làm không biết mệt.
Một sở thích khác của Hướng Thích là cất rượu, triều Tống khống chế cất rượu cực kỳ nghiêm ngặt, có tư cách mua men cất rượu chỉ có hai loại người, một là hộ chính quán rượu, tiếp theo chính là tôn thất, ngoại thích và quan phẩm bậc cao. Hướng gia là ngoại thích, không nằm trong liệt kê cấm chỉ, bởi vậy Hướng gia cũng suy nghĩ biện pháp ủ chế rượu ngon, cuối cùng Hướng Tông Lương cha của Hướng Thích chế ra rượu tuyệt diệu, đặt tên là Thiên Thuần.
Hướng Thích kế thừa thiên phú cất rượu của phụ thân, sau khi tạo người mỗi ngày liền say mê cất rượu nếm rượu, tửu sắc cắn tới xương người, Hướng Thích mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn như ông lão sáu mươi, da lỏng lẻo, tóc hơi bạc.
Lúc này, Hướng Thích đang ở trong phòng răn dạy Hướng Tông không làm việc đàng hoàng, cả ngày cùng đường đệ Hướng Hoàn chơi bời lêu lổng, gây chuyện thị phi.
- Ngươi muốn ta nói thế nào ngươi mới chịu nghe vào? Sắp xếp đi Thái Học đọc sách thì không chịu, để ngươi vào cung làm thị vệ cũng không chịu, năm nay ngươi đã hai mươi lăm tuổi rồi, phải tới lúc nào ngươi mới hiểu chuyện?
Mặc dù thái độ của Hướng Tông không tệ, cúi đầu nghe dạy, một câu cũng không dám nói, nhưng gã điển hình là nước đổ đầu vịt, phụ thân cứ việc răn dạy, gã vẫn chơi bời không đổi!
Nhưng hôm nay Hướng Thích vừa nhận kích thích, cháu trai Trịnh Hoàng Hậu làm thị vệ ba năm chờ được phù hộ, tới Ba Thục làm Huyện Thừa. Hướng Thích nghĩ tới con trai mình, y càng thêm sốt ruột. Y thấy con trai vẻ mặt không quan tâm, liền vỗ bàn mắng:
- Trước kia Trịnh Tuấn cũng làm vô lại như ngươi, nhưng ba năm trước đây người ta nghe lời làm hộ vệ, hiện giờ đi làm Huyện Thừa. Ngươi nhìn lại ngươi, võ không biết kéo cung, văn không biết nâng bút, ngươi nói ngươi biết cái gì?
Lúc này, có trạch lão bẩm báo ngoài cửa:
- Quan nhân, Tưởng chưỡng quỹ có việc cầu kiến!
Trạch lão là quản gia, ở gia đình nhà giàu hoặc bình dân gọi là quản gia, nhưng trong phủ quan lớn quyền quý liền xưng trạch lão. Hướng Thích đang nổi nóng, nào nghe được báo cáo gì, lập tức quát:
- Không gặp!
Lời vừa ra miệng, y hơi suy nghĩ, vội vàng nói:
- Để hắn vào!
Y chợt nhớ tới, có thể để con trai quản lý sản nghiệp, cũng coi như kiềm chế gã.
- Ngươi cũng ngồi xuống đi! Nghe chưởng quỹ nói cái gì!
Không bao lâu, Tưởng chưởng quỹ vội vàng đi vào phòng, quỳ xuống hành đại lễ:
- Tiểu nhân Tưởng Chí tham kiến quan nhân, tham kiến nha nội!
- Có chuyện gì gấp?
Tưởng chưởng quỹ ngồi dậy nói:
- Hồi bẩm lão gia, là chuyện này, liên quan tới vấn đề đặt cược đại hội cung ngựa.
Tưởng chưởng quỹ báo cáo kỹ càng khốn cảnh lão gặp phải cho Hướng Thích. Lúc này, Hướng Tông ở bên bỗng nhiên ngây ra chen lời nói:
- Phụ thân hẳn là cẩn thận thu thập Lý Diên Khánh này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận