Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 246: Sư Sư mời khách.

Chương 246: Sư Sư mời khách.Chương 246: Sư Sư mời khách.
Buổi chiều hôm sau, Lý Diên Khánh đến ngõ Điểm Thủy đúng giơ. Đây là khu dân cư cao cấp, không ít quan lại quyền quý ở đây, rất yên tĩnh. Thấp thoáng trong tàng cây có một tòa phủ trạch tinh mỹ.
Lý Diên Khánh mướn một cỗ xe bò đến. Hắn xuống xe ở cửa ngõ, đi vào trong ngõ Điểm Thủy, lập tức nhìn thấy phủ trạch của Lý Sư Sư, bên ngoàic ó một cỗ xe ngựa ho lệ, là xe của Phàn Lâu dùng để đưa đón khách quý.
Lý Diên Khánh bước tới gõ cửa. Một lão quản gia mở ra:
- Xin hỏi người là…
Không chờ hắn trả lời, Lý Sư Sư đã tươi cười bước nhanh tới:
- Văn thúc, đó là ân nhân của ta.
- A, thật vô ý. Màu mời vào!
Lão nhân vội vàng mở cửa, mời Lý Diên Khánh vào. Hắn bước vào, nhìn Lý Sư Sư dò xét một chút. Nàng mặc một bộ áo ngắn tay màu xanh nhạt, đi giày vải bồi, mái tóc đen nhánh được chải cẩn thận, cài một cây trâm khảm bảo thạch, để lộ ra cần cổ trắng thon dài mềm mịn như thiên nga.
Nàng không trang điểm, đôi mi dài thanh tú, đôi mắt long lanh sâu như nước, mũi cao tú lệ, miệng nhỏ căng mọng, cộng thêm với dáng người mềm mại lả lướt, lại càng hiện ra khí chất dịu dàng thanh nhã, nhưng không hề mất đi sức sống của thiếu nữ.
- Cái này cho ngưoi !
Lý Diên Khánh đưa một bao đồ cho nàng.
- Cái gì vậy?
Lý Sư Sư cười như hoa nở, đôi mắt đẹp động lòng người sáng lấp lánh như bảo thạch. Lý Diên Khánh hơi ngây ra.
Nàng lườm hắn hờn dỗi, sóng mắt lưu chuyển hỏi:
- Ngươi muốn ta đoán sao? Ta đoán là phấn của Bảo Nghiên Trai các ngươi.
- Không phải son phấn, là sách!
- Sách?
Nàng hơi kinh ngạc, nghiêng đầu, tinh nghịch nhìn hắn cười hỏi:
- Đây là lần đầu tiên có người tặng sách cho ta đấy. Ngươi biết ta thích sách gì sao?
- Ta không biết. Nhưng đây là sách ta viết, là một chút chuyện linh tinh trước kia thôi. Có lẽ ngươi đã từng nghe nói.
- Thì ra là đại tác của Lý Thiếu quân. Ta phải đọc cẩn thận mới được.
Nàng đưa tay nhận lấy. Hắn vội khoát tay:
- Cái này khá nặng. Sợ ngươi không cầm được.
Lão quản gia bên cạnh cười ha hả bước lên:
- Thiếu quân đưa cho ta đi!
- Vậy phiền lão trượng!
Lý Diên Khánh đưa một bọc sách thật dày cho lão. Lúc này, có ba người từ trong phòng giữa đi r. Người đầu tiên thì Lý Diên Khánh biết, chính là Chu Băng Ngạn bạn thân của Lý Sư Sư, đằng sau một nam một nữ, chừng hơn hai mươi tuổi. Nam tử dáng người trung trung, da trắng, có vẻ ôn tồn lễ độ, sắc mặt hòa ái dễ gần.
Thiếu phụ bên cạnh y mặc một bộ váy dài mềm màu vàng, đầu vai khoác áo choàng lụa màu đỏ, dáng người dong dỏng, đầy đặn, da trắng nõn nà, mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, trong vẻ nữ tính còn có thêm nét khí khái hào hùng hiếm thấy. Mặc dù đay mới là lần đầu tiên gặp mặt nhưng Lý Diên Khánh luôn cảm giác mình đã từng gặp nàng ở nơi nào đó.
Chu Băng Ngạn cười ha ha:
- Khách chủ hôm nay của chúng ta đến rồi!
Lý Sư Sư lườm y một cái, hé miệng cười với Lý Diên KHánh:
- Lý Thiếu quân, ta giới thiệu với ngài hai vị bằng hữu này. Vị này là Đức Phủ huynh, con của Triệu Tướng công.
Mặc dù lời giới thiệu rất khách khí, nhưng Lý Diên Khánh vẫn không tỏ thái độ gì. Nam tử kia lại sảng khoái ôm quyền cười chào:
- Tại hạ Triệu Minh Thành, Lý Thiếu quân thần tiễn vô song, khiến Minh Thành kính ngưỡng vô hạn!
Lý Diên Khánh nghĩ một lát, chợt nhận ra thiếu phụ bên cạnh là ai. Thì ra nàng chính là Lý Thanh Chiếu lưu danh thiên cổ. Hắn vừa mừng vừa sợ, vậy mà lại gặp Lý Thanh Chiếu ở đây.
Chỉ có điều, hiện giờ không phải lúc hắn chiêm ngưỡng Lý Thanh Chiếu. Hắn vội vàng đáp lễ:
- Lý Diên Khánh cũng kính ngưỡng Triệu huynh đã lâu!
- Ngươi biết ta sao?
Triệu Minh Thành kinh ngạc hỏi.
Bên cạnh, Lý Thanh Chiếu ôn nhu nói:
- Phu quân, ngươi ta chỉ nói khách sáo thôi.
- Không không!
Lý Diên Khánh vội vàng giải thích:
- Quả thực ta kính ngưỡng Triệu huynh đã lâu. Triẹu huynh là đại gia kim thạch, tiểu đệ nghe tên đã lâu.
Khuôn mặt Triệu Minh Thành hơi đỏ lên. Y chỉ say mê nghiên cứu kim thạch mà thôi, còn xa xa mới nói tới đại gia, nhưng Lý Diên Khánh lại biết minh thật, quả cũng thỏa mãn hư vinh, trong lòng vui vẻ, vội vàng giới thiệu thê tử bên cạnh:
- Vị này là chuyết kinh, nổi tiếng hơn ta!
Lý Diên Khánh hơi hụt hẫng. Hắn đưa thơ của Lý Thanh Chiếu cho Lý Sư Sư, lại không ngờ rằng hai người là bằng hữu. Nhưng bài thơ kia là sau chuyện nam độ, không liên quan tới hiện tại. Hắn vội khom người hành lễ:
- Danh tiếng Dịch An Cư Sĩ, Diên Khánh lại càng cửu ngưỡng!
Lý Thanh Chiếu mỉm cười:
- Lý Thiếu quân, chúng ta đã gặp nhau rồi.
- Ta cũng cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu. Thật thất lễ.
- Vậy hẳn là ngươi có biết tộc muội Cửu Chân của ta?
Hắn vỗ ót:
- Ta nhớ ra rồi, ở Phàn Lâu.
Hắn đã gặp Cửu Chân ở Phàn Lâu, sau đó Lý Cửu Chân bị một thiếu phụ gọi đi, không phải Lý Thanh Chiếu sao?
- Các ngươi nói chuyện rôm rả, ta là chủ nhân lại bị thờ ơ, không được không được!
Bên cạnh Lý Sư Sư cười duyên:
- Đợi lát nữa, nhất định phải phạt mỗi người ba chén rượu!
Tất cả mọi người cười lên. Chu Bang Ngạn vội nhắc:
- Trong viện lạnh lắm, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp. Nói thật, phạt ta mười chén ta cũng chịu!
- Con sâu rượu nhà ngươi nghĩ hay lắm. Riêng ngươi thì phạt không cho uống rựou!
Đám người cười to đi theo chủ nhân vào phòng khách.
Phòng của Lý Sư Sư cũng không quá lớn, được bố trí cực kỳ tinh nhã. Trong phòng khách nhàn nhàn mùi hương, tuy đã là cuối thu đầu đông, nhưng nơi này vẫn ấm áp như giữa mùa xuân. Mọi người ngồi vào ghế, cực kỳ êm ái dễ chịu.
Lúc này, hai thị nữ dâng trà lên cho bọn họ. Chu Bang Ngạn khẽ đằng hắng một cái, cười nói với Lý Diên Khánh:
- Vừa rồi chúng ta còn nói chuyện hôm qua Diên Khánh từ chối Quan gia nâng đỡ.
Lý Diên Khánh ngạc nhiên. Chuyện này truyền ra nhanh như vậy sao?
Lý Sư Sư bên cạnh ôn nhu giải thích:
- Có một số việc lan truyền nhanh lắm. Chuyện xảy ra ngày hôm qua, hôm nay cả triều đã biết rồi. Sáng nay Chu ông nghe được trên triều chúng ta mới biết. Lý Thiế quân có cho phép chúng ta tiếp tục bàn luận chứ?
Lý Diên Khánh cúi người:
- Diên KHánh nguyện rửa tai lắng nghe!
Triệu Minh Thành cười cười:
- Vừa rồi ta có nói, Lý Thiếu quân từ chối Thiên tử nâng đỡ, rất nhiều người coi là một quyết định ngu xuẩn. Nhưng ta cho rằng không có gì không ổn. Năm xưa Yến công mười bốn tuổi làm chính tự tỉnh, trong đó có một tiền đề, ngài đã thi đậu đồng tử, mặc dù không thể so với khoa cử, nhưng dù sao cũng là có công danh. Mà Lý Thiếu quân lại chưa từng tham gia bất kỳ cuộc thi nào, không duyên không cớ có một xuất thân đồng tiến sĩ, về pháp lý không thông!
Bên cạnh, Lý Thanh Chiếu cười nói thêm với trượng phu:
- Giống như một bông hoa nhài vậy, khi mới nở thì thơm ngát thanh lịch, nhưng lâu ngày lại khô héo tàn úa, không có cơ hội trùng sinh. Nguyên nhân là vì nó đã mất đi gốc rễ.
- Đúng vậy! Chính là đạo lý này. Không có căn cơ, không thể lâu dài.
Đôi mắt đẹp của Lý Sư Sư chăm chú nhìn Lý Diên Khánh. Nàng hỏi:
- Lý Thiếu quân thành thạo cung mã, hôm qua từ chối Quan gia, phải chăng có ý tòng quân?
Hắn thoáng trầm tư một lát:
- Ta không có ý định tòng quân. Nhưng nếu để ta suất lĩnh một đội quân bảo vệ quốc gia, nhất định ta sẽ vui vẻ đồng ý.
- Không ổn!
Chu Bang Ngạn lắc đầu:
- Vừa rồi Minh Thành và Dịch An Cư Sĩ đã nói, đạo làm quan cần đầu tiên là gốc rễ, nhưng chỉ có rễ thi không được, còn cần phải có môi trường sinh trưởng. Giống như một cây đại thụ, sống lâu trong rừng rậm, một ngày nào đó sẽ trở thành đại thụ che trời, nếu chỉ lẻ loi trơ trọi bên ben đường, còn chưa lớn đã bị người ta chặt mất. Thật ra môi trường là quan trọng nhất!
Lý Sư Sư thấy Lý Diên Khánh không nói gì, hé miệng cười hỏi:
- Chu ông nói môi trường cụ thể là thế nào?
- Cùng là một đảng quan văn đi !
Chu Bang Ngạn là người nói chuyện khéo léo. Y đã có kết luận, đương nhiên muốn tìm ra luận cứ để chứng minh.
- Ta kể cho các ngươi một câu chuyện xưa. Đại khái là trong năm Nhân Tông, tri huyện Cao Bưu là Triều Trượng Ước, đương thời, một đám loạn phỉ chừng ngàn người tụ tập muốn đánh Cao Bưu. Triều Trọng Ước bèn dùng trọng kim hối lộ đầu lĩnh loạn phỉ, để cho bọn họ không đánh Cao Bưu mà đi đánh huyện thành khác. Sau này, chuyện bị người tố giác, Hoàng đế Nhân Tông vô cùng phẫn nộ, nhất định phải giết Triều Trọng Ước. Đại thần trong triều đều nhao nhao đòi giết Triều Trọng Ước, nhưng Tướng quốc Phạm Trọng Yêm kiên quyết phản đối, kiên quyết không đóng ấn lên ấn. Các đồng liêu trách cứ, nói rằng, đưa tiền cho phản quân, giá họa nơi khác, loại này không giết, về sau làm sao giữ được quận huyện. Các ngươi biết Phạm Tướng công trả lời thế nào không?
Tất cả trăm miệng một lời:
- Chu ông mau nói!
Chu Bang Ngạn vuốt râu cười:
- Phạm Tướng công nói với mọi người. Triều ta không giết đại thần, đây là chuyện cực đức, sao có thể tùy tiện bỏ đi? Hôm nay chúng ta mở một bước để cho Thiên tử giết Triều Trọng Ước, vạn nhất ngày nào đó, Thiên tử trượt tay, kéo chúng ta ra giết thì phải làm sao? Đám đại thần kia lập tức tỉnh ngộ. Ngày thứ hai, tất cả các đại thần đều kiên quyết phản đối giết Triều Trọng Ước. Cuối cùng Nhân Tông Hoàng đế đành phải thu lại sắc lệnh, đuổi Triều Trọng Ước sung quân.
Mọi người cùng vỗ tay:
- Quả nhiên ý hay!
- Đây là từ năm Nhân Tông. Đến năm Thần Tông, tình hình lại càng nghiêm trọng hơn.
Nói đến đây, Chu Bang Ngạn cười với Lý Diên Khánh:
- Thiếu quân có hứng thú nghe sao?
Tới lúc này Lý Diên Khánh mới ý thức được thực ra nãy giờ Chu Bang Ngạn đang kể cho minh nghe. Thì ra y đang muốn dạy dỗ mình, đâm ra trong lòng hắn thoáng chút không vui.
Hắn nhìn thoáng qua Lý Sư Sư, thấy nàng khe khẽ gật đầu với mình, bèn thản nhiên đáp:
- Chu ông đã hào hứng như vậy, Diên Khánh há có thể làm mất hứng. Xin Chu ông tiếp tục!

Bạn cần đăng nhập để bình luận