Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 251: Ứng phó toàn lực.

Chương 251: Ứng phó toàn lực.Chương 251: Ứng phó toàn lực.
Trong viện, Hỉ Thước ngẩn người nhìn mấy rương lớn sách. Trong thư phòng đã chất đầy sách, mấy rương sách này nên để ở chỗ nào?
- Hỉ Thước, tới giúp một chút!
Lý Diên Khánh trong phòng cất tiếng gọi to.
- Đến đây!
Hỉ Thước vội vàng đi vào thư phòng, thấy tiểu quan nhân đứng trên bàn sách, dùng búa đóng mấy cái đinh lớn lên tường. Nàng cất tiếng hỏi:
- Tiểu quan nhân, muốn ta làm cái gì?
Lý Diên Khánh chỉ vào chiếc cung đầu báo trên mặt đất, nói:
- Lấy cung tiễn cùng ống tên đưa cho ta.
Hỉ Thước nhặt cung tiễn lên đưa cho Lý Diên Khánh, hỏi:
- Đây là đang làm cái gì?
- Cái này gọi treo cung lên tường, cũng có ý ta sẽ không động vào binh khí trong một năm.
- Sao lại phải treo trên tường, đặt cùng một chỗ với cung đồng ở trong rương không được sao?
Lý Diên Khánh tháo dây cung xuống, cẩn thận treo cung đầu báo lên đinh, lại vắt ống tên lên. Hắn nghiêng đầu ngoẹo cổ nhìn ngắm một hồi lâu rồi nhảy xuống cười nói với Hỉ Thước:
- Đây là một nghi thức, biểu thị ta hoàn toàn thay đổi, muốn tập trung vào việc đi học.
- Làm bộ làm tịch!
Hỉ Thước nhỏ giọng lầm bầm câu.
Lý Diên Khánh trừng mắt:
- Ngươi nói gì đấy?
- Có nói gì đâu!
Hỉ Thước vội vàng chống chế nói:
- Ta đang nói mấy rương sách ở sân làm sao bây giờ? Trong phòng chẳng còn chỗ nào mà để. Ngươi nhìn xem chỗ nào cũng là sách.
Hỉ Thước vừa nói vừa chỉ vào căn phòng chất đầy sách.
Đây quả thật là vấn đề khó. Lý Diên Khánh gãi gãi đầu, bỗng nhiên nghĩ ra, cười nói:
- Mua thêm mấy cái rương lớn, phân loại sách tạm thời không dùng đến đặt vào rương, sau đó chồng lên nhau, như vậy sẽ có vị trí rồi.
- Ta thấy chẳng bằng đem sách chưa cần dùng ngay đặt ở phòng ở sát bên. Để thêm mấy giá sách ở đó. Phòng đó dù sao cũng chỉ dùng để ăn cơm.
- Cũng phải!
Lý Diên Khánh cũng cảm thấy phương án của Hỉ Thước rất hay. Hắn lại chỉ vách tường, nói:
- Mở thêm cái cửa, thông hai phòng làm một.
- Nhưng nghi thức trên tường của tiểu quan nhân thì làm sao bây giờ?
Hỉ Thước chỉ vào cung tên trên tường hỏi.
Lý Diên Khánh lúc này mới phát hiện nếu như muốn mở một cái cửa ở đây thì mấy cái đinh hắn vừa đóng coi như uổng công, cung tên phải lấy xuống. Ngẫm nghĩ một lúc lâu, hắn sờ mũi cười khổ nói:
- Vậy thì khỏi mở cửa, ta chịu khó đi vòng tí vậy.
Đêm xuống. Hỉ Thước vẫn còn bận rộn sắp xếp sách vở cho Lý Diên Khánh. Nàng cho hết sách vở không liên quan tới khoa cử xuống khỏi giá xếp vào rương. Những thứ cần dùng cho khoa cử thì xếp vào cạnh tường, đợi giá sách tới sẽ xếp lên.
Lúc này Lý Diên Khánh đang vùi đầu vào sao chép kinh văn bên trong. Dù phương pháp hay có thể khiến việc học tốt hơn mấy lần, nhưng có một số việc hắn vẫn phải tự làm dù có nhàm chán đến mấy. Tỉ như tam kinh hắn đã thuộc làu làu như cháo từ nhỏ, nhưng nếu dùng bút viết thì cảm nhận lại hoàn toàn khác biệt. Tất cả các sĩ tử đậu khoa cử đều đã trải qua bước này, Lý Diên Khánh cũng không phải là ngoại lệ. Có điều, với trí nhớ siêu phàm như hắn thì chỉ cần sao chép hai lần là đủ.
Lý Diên Khánh không khỏi cảm kích Hồ đại thúc năm đó. Việc hắn vất vả chạy bộ thời gian dài không chỉ mang tới sự khỏe mạnh cho cơ thể mà còn khiến tinh lực của hắn trở nên dồi dào. Thậm chí, trí nhớ cực tốt tới trình độ dường như chỉ cần nhìn một lần là nhớ. Trưa hôm nay hắn xem sách mất gần canh giờ ở chỗ tiệm bán sách, tất cả những điều hắn đã xem đều như dùng dao khắc in ở trong đầu.
Lý Diên Khánh vừa chép lại vừa thầm đọc thuộc. Đầu tiên, hắn cần phải biết trước mình, một hơi chép bao nhiêu chữ sẽ không bị sai. Trên bàn của hắn có một đồng hồ cát tính giờ. Đây là quà tặng mà hiệu sách Hàn Học tặng cho hắn. Đồng hồ cát làm từ thủy tinh không màu chất lượng tốt, cao tầm năm tấc, bên trong đựng cát mịn. Sau khi chảy tầm một canh giờ, đồng hồ cát sẽ đong đưa, viên ngân châu phía trên sẽ vang lên một tiếng do va chạm. Đồng hồ được chế tác vô cùng tinh xảo, trị giá 10 quan tiền, là công cụ tính thời gian vô cùng có giá trị thực tế.
Lý Diên Khánh viết chữ như bay. Hắn cần viết xong một ngàn năm trăm chữ trong vòng một canh giờ. Khoa cử yêu cầu là một canh giờ viết xong tám trăm chữ, mới có thể hoàn thành lượng đề yêu cầu một vạn năm ngàn chữ trong hai ngày.
Lý Diên Khánh yêu cầu mình gấp hai lần so với lượng đề yêu cầu. Như vậy, mới có thể cam đoan hắn được ung dung đối phó với thời gian tại khoa cử.
- Ting.
Đồng hồ cát vang lên một tiếng nhỏ mà trong. Đã hết một canh giờ. Lý Diên Khánh để bút xuống. Hắn đánh giá một chút, khoảng tầm một ngàn ba trăm chữ. Vẫn chưa tới một ngàn năm trăm chữ. Nhưng tốc độ ánh sáng cũng không có tác dụng gì, phải xem chất lượng nữa. Khi Lý Diên Khánh kiểm tra xong một lượt, trong lòng có vẻ nguội lạnh ít nhiều, thế mà sai những tám chữ.
Khi thi thử, hắn viết ở nháp trước rồi mới chép lên quyển chính, lúc đó mới đảm bảo chữ không bị sai một chữ nào. Theo thông lệ, tam kinh và kiêm kinh của thi tỉnh chỉ cần sai năm chữ là bôi ba vết đen, cơ bản không vào được tiến sĩ. Dù sao cũng có tới năm sáu vạn người tham gia khoa cử. Cuộc thi khốc liệt với tỉ lệ một chọi cả trăm người như vậy không thể để xuất hiện những lỗi sai sơ đẳng như vậy được.
Lý Diên Khánh khẽ thở dài, khoanh vòng tám cái chữ sai, rồi lại bắt đầu lần thứ hai.
Nửa đêm, Hỉ Thước mắt mũi mơ màng trở dậy. Thấy phòng kế bên vẫn sáng, nàng bèn đứng dậy đi vòng qua sân, nhìn từ cửa sổ vào thư phòng. Chỉ thấy tiểu quan nhân tại múa bút viết chữ như cũ. Bên cạnh, tích đầy một chồng dày bản thảo. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mõ, đã là canh hai. Trong lòng Hỉ Thước giật mình, muộn như vậy sao vẫn còn chưa ngủ?
Bỗng nhiên, gian phòng vang lên một tiếng “Soạt! “. Hỉ Thước lại nhìn kỹ, chỉ thấy tiểu quan nhân lại đem cái bàn hất tung ở mặt đất. Bút mực, giấy rơi đầy tán loạn. Chiếc đồng hồ cát cũng văng sang một bên. Hỉ Thước giật nảy mình, vội vàng đi vào gian phòng thu dọn giấy bút mực vương vãi trên đất.
Lý Diên Khánh tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt. Hắn đã viết liên tiếp ba lần mà lần nào cũng năm lỗi sai. Điều này khiến hắn thẹn quá hóa giận.
Hỉ Thước giúp hắn thu dọn sách bút gọn gàng trên bàn. Đồng hồ cát cũng đã điều chỉnh đâu ra đó. Nàng không dám lên tiếng mà chỉ đứng một bên khoanh tay chờ sẵn.
Một lúc lâu sau, cơn tức giận trong lòng Lý Diên Khánh đã dịu lại. Hắn nói với Hỉ Thước:
- Ngươi đi ngủ đi! Ta chỉ là tức giận chính mình thôi.
- Tiểu quan thực là nóng vội quá, còn những một năm lẻ bốn tháng nữa. Kỳ thật không cần ép mình như thế. Đã canh hai, tiểu quan nhân cũng ngủ đi! Sáng sớm ngày mai thức dậy rồi học sau.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, nói:
- Ta thực sự có hơi nóng vội. Ngủ gật viết chữ sao có thể không phạm sai lầm? Ta muốn ngủ, ngươi cũng đi ngủ đi.
- Ta đi nấu nước nóng ngâm chân cho tiểu quan nhân!
- Không cần, ngươi đi ngủ đi!
Hỉ Thước đã chạy đến phòng bếp nhỏ. Một lát nàng bưng tới một chậu nước sôi, cười nói:
- Dùng nước sôi ngâm chân mới có thể ngủ say. Giữa trưa chợp mắt tầm nửa canh giờ, ban đêm ngủ ba canh giờ cũng là đủ rồi. Đây là kinh nghiệm của ta.
- Ngươi tiểu nha đầu này, thế mà còn có kinh nghiệm cơ đấy ư?
- Ngươi cũng đừng xem nhẹ ta, hai năm nay ta sống như vậy đó.
Hỉ Thước nghiêm túc nói.
Lúc này Lý Diên Khánh mới nhớ tới Hỉ Thước đã cùng hắn được hai năm. Hắn cười hỏi:
- Mẹ ngươi hiện giờ thế nào rồi?
Phụ thân Hỉ Thước mắc nợ trăm quan tiền nợ đánh bạc bị người đánh thành trọng thương mà chết mới đầu năm. Mẫu thân nàng năm ngoái cũng bị bán mình đi làm vú già của nhà người ta. Lý Diên Khánh nhờ Lý Chân chuộc bà về, hiện giờ đang cùng con trai mở nhà hàng tạp hóa ở trong thành huyện Thang Âm.
- Ca ca tháng trước ra mắt, cuối năm thành thân. Ta đã đem tiền sai người cho bà ấy, để tiện mua nhà ở trong huyện thành.
Trong vòng nửa năm nay Hỉ Thước điều chế son phấn kiếm không ít tiền. Nàng không chỉ là tiểu nha hoàn của Lý Diên Khánh mà còn là thợ điều chế son phấn đứng đầu. Nàng đã tỉ mỉ điều chế thành công phấn ngọc nữ hoa đào, tuyết cơ son, kim hoa son, rất được hoan nghênh ở Biện Kinh. Giờ cửa hàng đã có tên tuổi, Lý Đại Khí mỗi tháng trả nàng năm mươi xâu tiền công nhưng nàng nhất quyết không lấy. Chỉ cần mỗi tháng cầm hai mươi xâu tiền như các thợ khác là nàng đã thỏa mãn lắm rồi.
Hỉ Thước trở về phòng lấy một bao thuốc bột đổ vào trong nước. Đây là phương thuốc Chu Đồng lúc trước cho Lý Diên Khánh luyện tiễn dùng để co giãn gân cốt, giảm bớt mệt mỏi. Trước khi qua đời, lão lại để lại bí truyền cho mấy đồ đệ nhưng đều rất khó điều chế. Duy chỉ có Hỉ Thước, cao thủ điều chế son phấn như thế này mới có thể thành công. Vương Quý và Thang Hoài thi thoảng vẫn qua xin lấy.
Nàng lấy một ít thuốc cao, tháo áo lót của Lý Diên Khánh ra, dán cao lên phần ót rồi vừa xoa vừa nói:
- Hôm nay lão gia nói chuyện phiếm với ta. Ngài ấy rất lo lắng không biết ngươi có thi đậu khoa cử hay không. Ta nói luôn với ngài ấy là chỉ cần tiểu quan nhân hạ quyết tâm làm chuyện gì thì không có việc gì là không thành. Thi cử nhân cũng vậy, luyện tên cũng vậy, tiến sĩ cũng như vậy. Tiểu quan nhân chính là một nhân tài. Ta chưa gặp một người nào thông minh hơn tiểu quan nhân.
Lý Diên Khánh nhịn không được bật cười lên nói:
- Ta thấy chưa gặp người nào dẻo miệng như ngươi.
Hỉ Thước hì hì cười một tiếng, nói:
- Lão gia cũng khen ta như vậy.
Ngâm chân khoảng một tuần hương, Lý Diên Khánh chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm tràn vào từng góc cơ thể. Toàn thân vô cùng thoải mái. Cũng lúc này, đầu óc đã mỏi mệt tới cực điểm, mí mắt đã díp lại. Hắn quay trở về phòng, ụp xuống giường là say sưa giấc mộng ngay lập tức.
Canh năm, Lý Diên Khánh thức dậy như mọi khi. Dù chỉ ngủ có ba canh giờ, nhưng Lý Diên Khánh lại cảm thấy buồn ngủ không chút nào, chỉ cảm thấy toàn thân gân cốt sảng khoái. Hắn rửa mặt qua loa một chút rồi ra ngoài chạy bộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận