Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 252: Tin tức từ quê nhà.

Chương 252: Tin tức từ quê nhà.Chương 252: Tin tức từ quê nhà.
Thu đi đông lại, hạ đi thu đến, đảo mắt đến tháng mười năm sau. Mùng một tháng mười, triều đình chính thức đổi niên hiệu là Trọng Hòa. Lúc này, chỉ còn có năm tháng là tới lúc thi khoa cử. Bầu không khí cũng bắt đầu ngưng trọng hơn. Cứ tầm giờ này hàng năm, cử nhân các nơi lục tục chuẩn bị vào kinh ứng thí. Thông thường tham gia khoa cử có tới năm sáu vạn người. Nếu ở giữa còn có thêm Ân Khoa nữa thì số người còn nhiều hơn. Cũng may năm ngoái đã có một lần ân khoa, các quan viên có kinh nghiệm đã dự tính số người ứng thí khoa cử năm tới khoảng tầm tám vạn.

Việc làm ăn của các nhà ăn quán trọ bắt đầu rộn ràng hơn. Nhiều nhà dân cũng bắt đầu treo biển cho thuê trọ tạm thời. Quán rượu, trà, thanh lâu, phòng học, phường sách đều bắt đầu đến điểm thịnh.
Các sĩ tử tham gia ứng thí khoa cử đều là cử nhân của các châu. Thái học sinh cũng được báo danh. Ngoài ra, mỗi châu có thể cử thêm một số sĩ tử ưu tú vào tinh tham gia thi tỉnh. Đây là một sự bồi thường cho các châu sau khi triều đình thu quyền ra đề.
Thời gian báo danh tầm khoảng tháng 12. Sau tháng 12, hầu hết các thí sinh đều phỉa tự đến kinh thành báo danh. Ngoài một số sĩ tử ở gần Biện Kinh có thể tự về nhà ôn, hầu hết các sĩ tử đều ở lại kinh thành, đợi hai tháng cho đến khi bắt đầu cuộc thi.
Có điều trung tuần tháng mười còn có một cuộc thi quan trọng với Lý Diên Khánh. Đó là cuộc thi “niên khảo” (thường niên mỗi năm một lần) của Thái Học.
Lần niên khảo này của Thái học thông thường diễn ra vào tháng tám. Năm nay do một số sự cố nên bị đẩy sang tháng mười, chậm tới hai tháng so với mọi khi.
Mặc dù Thái Học sử dụng điểm tích lũy, thành tính học hành bình thườngnhư chuyên cần, bài tập, thi tuần, thi tháng cũng được tính vào nhưgn đó chỉ là đối với hai năm đầu nội xá sinh và ngoại xá sinh mà thôi. Niên khảo thực sự rất quan trọng, chỉ cần điểm số tích lũy đủ là thi thường niên dù cho có không thi cũng không sao.
Tuy nhiên những thái học sinh sắp lên Thái Hoc, niên khảo lại là cuộc thi sống còn. Ví như Châu học thăng lên thái học, ngoại xá sinh thăng nội xá sinh, nội sá sinh lên xá sinh, rồi thượng xá sinh sơ đẳng lên thượng xá sinh trung đẳng, vân vân và vân vân.
Cuộc thi niên khảo đối với những năm học này đều vô cùng quan trọng. Cuộc thi quyết định vận mệnh, đương nhiên, nếu ngày thường có thành tích học tập xuất sắc, Thái học cũng sẽ cân nhắc cho cơ hội thi một lần nữa vào năm sau. Tuy nhiên, nếu năm thứ hai vẫn vậy thì chấp nhận thôi học.
Lý Diên Khánh đang ở loại thứ tư. Tháng 8 năm ngoái hắn đến Vận Châu không tham dự được niên khảo. Tháng mười năm nay lại đang phải đối mặt với cuộc thi lên thượng xá trung đẳng. Đây là chỗ đặc thù của xá sinh. Chỉ cần thi đỗ xá trung đẳng thì có thể coi như đã thi đậu cuộc thi tỉnh, thưởng giống như xuất thân tiến sĩ, có thế đủ tư cách đi dạy học ở các phủ.
Ăn sáng xong, Lý Diên Khánh vội vàng tiến đến Cần Học lâu nghe trung thư thị lang Dư Thâm giảng giải thời sự chính luận, lên lớp cho các thái học sinh về một loạt nghĩa vụ của quan triều đình. Gần như tháng nào cũng có các vị quan cao chức trọng đến thái học giảng bài một hôm tuy nhiên, tướng quốc đến giảng không nhiều. Tháng 12 năm ngoái Thái Kinh đến thái học một lần, nói về tư duy cải cách thuế phú.
- Lý hiền đệ
Đằng sau có người gọi hắn. Lý Diên Khánh quay đầu, lại là đồng hương Võ Bang Xương. Võ Bang Xương cao hơn Lý Diên Khánh một cấp. Năm ngoái gã không thi lên trung đẳng sinh, nhưng bởi vì bình thường thành tích không tệ, năm nay gã còn có một cơ hội. Nếu như gã vẫn thi không qua thì cũng chỉ có thể thôi học.
- Hóa ra là Vũ huynh, đã lâu không gặp.
- Ta đoán chừng hôm nay gặp được ngươi, quả nhiên đụng phải.”
- Vũ huynh tìm ta có việc sao?
- Kỳ thật cũng không có việc lớn gì, chỉ nói chuyện khoa cử sang nămmuốn cùng ngươi. Ta có chút tin tức, chắc là ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.
Lý Diên Khánh lập tức đại hỉ, liền vội vàng hỏi:
- Vũ huynh cứ nói.
- Khoa cử năm tới sẽ thêm cả thi thơ, ngươi biết không?
Lý Diên Khánh gật gật đầu.khoa cử từ sau khi Vương An Thạch thay đổi quy chế đã từng bãi bỏ thi phú. Sau khi Tư Mã quang cầm quyền lại khôi phục lần nữa. Tới khi Triệu cát đăng cơ lại bãi bỏ. Tuy nhiên, năm trước đã khôi phục thi thơ ở giải thử. Đây là một cái tín hiệu, ý là thi tỉnh cũng sẽ thi thơ. Tất cả mọi người có chuẩn bị tâm lý, quả nhiên thêm phần thi thơ.
- Thế còn luật pháp thì sao, cũng thi luôn chứ?
Võ Bang Xương lắc đầu, nói:
- Tạm thời chưa thấy tin tức gì. Có điều nếu như muốn kiểm tra, thì nên thông báo sớm, đừng để đến bây giờ vẫn chưa có tin tức. Ta đoán chừng sang năm thi tỉnh vẫn là không thi luật pháp. Còn sau nữa thì càng khó nói.
- Còn có tin tức khác sao?
- Còn nữa là sang năm tiếp tục hủy bỏ sao chép, đã xác nhận rồi.
Sao chép là việc các chuyên gia sao chép lại bài của thí sinh phòng việc giám khảo nhận ra bút tích của họ. Việc này thực hiện từ thời Bắc Tống. Có điều càng ngày càng có nhiều người phản đối. Chủ yếu là không làm sao phân biệt được thư pháp của thí sinh, không biết rõ liệu thí sinh có bị xóa hoặc sửa bài thi hay không. Ngoài ra, thí sinh hoàn toàn có thể đánh dấu ký hiệu vào bài của mình. Dù sao chép thì cũng vẫn cứ là gian lận.
Thế nên sau khi Thái Kinh nắm giữ quyền tướng thì cơ bản đã bỏ đi chế độ sao chép, trực tiếp dán tên lên bài thi.
Có điều, đâu năm lại nghe đồn là tiếp tục chế độ sao chép. Rất nhiều thí sinh đều hi vọng như vậy dù có tiêu cực thì vẫn có thể vượt qua.
Võ Bang xương đã nhận được tin chính xác, sang năm tiếp tục hủy sao chép.
- Ngày kia là niên khảo, Vũ Huynh chuẩn bị xong xuôi rồi chứ?
Võ Bang Xương lắc đầu, nói:
- Ta nói thật với ngươi là ta không chuẩn bị niên khảo. Ta dồn hết sức vào cuộc thi khoa cử sang năm rồi. Niên khảo qua thì sao? Cái gọi là xuất thân tiến sĩ ấy nghe thì dễ nghe nhưng chẳng phải là phải đi huyện học, trợ giảng ở Châu học, làm gì có cơ hội cho ngươi ra làm quan?
Hiện tại quan viên như nước, một huyện khuyết một vị trí thì có cả rổ người nhòm ngó. Thái học sinh chúng ta đừng nói chẳng qua chỉ là dạng khoa cử tiến sĩ, mà còn có hàng trăm con cháu nhà quyền thế giàu có đang xếp hàng âm thầm chờ sẵn. Lão đệ, hiện giờ không còn là thời kỳ đầu lập nước nữa rồi. Cháo ít tăng nhiều, cùng là xuất thân tiến sĩ chỉ có thể làm tri huyện. Thi đậu tiến sĩ thì cũng phải xếp hàng đợi làm quan. Trừ phi là đỗ ở hàng đầu. Mà đỗ như vậy liệu có được mấy người.
Võ Bang Xương xổ ra một tràng uất ức. Lý Diên Khánh lại bắt lấy trọng điểm, vội hỏi:
- Niên khảo với khoa cử khảo thí có cái gì khác biệt sao?
- Đương nhiên khác biệt chứ. khoa cử có phạm vi chỉ định, tam kinh, kiêm kinh, sách luận, làm thơ. Còn niên khảo lại rộng hơn, Chư Tử Bách gia, thi từ ca phú đều có thể thi đến. Tính từ huyện học trở lên đến thái học, chỉ cần học là sẽ thi. Nghe nói năm ngoái còn thi cả câu đối, thế mới hay.
Lý Diên Khánh hơi khó hiểu. Hắn hoàn toàn hiểu nhầm, luôn cho rằng niên khảo của thái học và khoa cử không có sự khác biệt lớn. Từ trước tới nay hắn chưa từng đi học ở Châu học, cũng chưa từng trải qua giai đoạn ngoại xá sinh và nội xá sinh. Giờ phải làm thế nào?
Võ Bang Xương thấy hắn khó xử liền vỗ vỗ vai hắn, cười cười nói:
- Không sao, thực ra cũng chủ yếu là giảng nghĩa mới của tam kinh. Chỉ cần ngươi có điểm số thi tam kinh cao, những yếu điểm khác đều có thể qua. Vả lại, ngươi thơ viết rất giỏi, ta cảm thấy vấn đề của ngươi không lớn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy đã đến Cần Học lâu. Vào đến đại đường cả hai đều giật mình vì bên trong người đông nghìn nghị. Mấy trăm chỗ ngồi đã không còn chỗ trống, hai bên hành lang và phía sau đều đứng chật người. Ít nhất phải lên tới hai ngàn.
Sau đó, Lý Diên Khánh mới biết được, chính thức đăng kí Thái học sinh là 3,600 người nhưng con số thực tế các sĩ tử theo học ở Thái học ít nhất phải tầm vạn ba vạn tư. ngoài những học sinh chính thức còn có cả học sinh dự thính. Ví dụ như khi Đại Nho Tôn giảng “Xuân Thu”, số học sinh chạy tới nghe giảng lên tới năm sáu ngàn người. Chỗ ngồi trong đại điện còn thiếu rất nhiều. Hành lang, ngoài cửa sổ cửa lớn đều là cảnh người người chen chúc.
Những học sinh dự thính này chẳng khác gì so với học sinh chính thức ở Thái học, ngoại trừ việc không có trợ cấp và được sinh sống ở bên ngoài. Họ cũng không phải đóng thêm khoản phí nào. Cổng Thái học mở tự do. Hầu hết các thí sinh dự thính đều là những người thi rớt một hay nhiều lần. Tất cả bọn họ đều là những người không tiếc việc bán nhà, bán ruộng, dây dưa nhiều năm ở kinh thành vì mục đích thi đậu tiến sĩ làm quan.
Những học sinh dự thính này chủ yếu nghe bài giảng của ngoại xá sinh. Chương trình của ngoại xá sinh là chương trình học gần với khoa cử nhất. Mà ngoại xá sinh lên lớp ở ngoài thành nên cơ hội tiếp xúc với họ của Lý Diên Khánh không nhiều. Đây là lần đầu tiên trong năm nhất của hắn có cơ hội gặp nhiều thí sinh dự thính như thế này.
- Không có chỗ ngồi, chúng ta đi thôi!
Giọng Võ Bang Xương cất lên vô cùng uể oải.
Tiếng của Dư tướng quốc nhỏ. Ngồi hàng sau còn chả nghe được huống hồ là đứng ngoài. Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.
Trong lòng Lý Diên Khánh cũng có chút tiếc nuối. Hơn năm nay, hai tai hắn không nghe chuyện bên ngoài, vùi mình học tập trong ký túc xá suốt ngày đêm. Vì vậy, hắn hiểu rất ít chuyện triều đình. Vốn định tới nghe Tướng quốc bình luận chuyện thế sự thời sự thì lại bị chậm mất một bước.
Lý Diên Khánh đành phải rời Cần học lâu, quay về ký túc. Ngày hôm sau nữa là thi niên khảo rồi. Hắn cần cố nhồi thêm một ít kiến thức.
Lý Diên Khánh vừa đi về tới sân đã thấy Vương Quý đi ra từ phòng sinh hoạt chung. Điều này khiến Lý Diên Khánh giật mình, không biết xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Vương Quý đầy chán nản, nói:
- Ngũ ca bảo ta tới thông báo cho ngươi. Diêu sư phụ bệnh tình nguy kịch, chắc là không ổn rồi. Ngươi có muốn về một chuyến không?
Lý Diên Khánh ngây người.một loại bi thương không nói nên lời ùa vào lòng hắn.nước mắt bất giác trào ra. Năm ngoái đưa tiễn tuần đồng, chẳng lẽ năm nay lại phải tiễn Diêu sư phụ sao?
Hắn vội vàng lau đi nước mắt hỏi:
- Các ngươi khi nào thì đi?
- Ngũ ca hôm nay đã phải vội trở về. Ta với lão Thang muốn hỏi ngươi một chút. Nếu như ngươi cũng muốn trở về, vậy chúng ta cùng đi.
Lý Diên Khánh thở dài, nói:
- Ngày kia ta thi niên khảo, từ tinh mơ tới tận tối mịt. Thi xong ta sẽ nhanh chóng đi cả ngày đêm về. Nếu các ngươi vội thì về trước đi.
Vương quý lắc đầu, nói:
- “Chúng ta đương nhiên đi cùng ngươi!
Lý Diên Khánh lập tức lại tới Bảo Nghiên Trai ở Ngự Giai. Trải qua hơn một năm phát triển, Bảo Nghiên Trai đã không chỉ là quầy bán son phấn đứng thứ nhất Biện Kinh mà cũng là nhãn hiệu son phấn đứng thứ nhất Đại Tống.
Bảo Nghiên Trai nổi tiếng khắp thiên hạ. Các quý phu nhân của các châu đều cảm thấy tự hào sung sướng với việc sử dụng son phấn và đồ trang điểm Bảo Nghiên Trai.một hộp son phấn Bảo Nghiên Trai chính là một lễ vật quý đáng để mang tới trong buổi chúc thọ Phu nhân tri huyện Tri Châu.
Ngay cả cửa hàng son phấn Lý Ký cũng đã xông pha vào Biện Kinh giành được vị trí thứ tám trong mười nhãn hiệu son phấn hàng đầu. Đặc điểm của nó là hàng tốt giá rẻ, nhận được sự ưa chuộng của phụ nữ tầm trung lưu và thường dân.
Mới trải qua thời gian hơn một năm, Bảo Nghiên Trai đã có tới mười bốn cửa hàng chi nhánh ở khắp các Châu. Tất cả các cửa hàng đều thu lại được vốn ngay trong năm. Tài nguyên dồi dào, Lý Đại Khí dã được công nhận là một trong mười thương nhân lớn của Biện Kinh. Lại thêm y có danh hiệu Võ Đức lang nên người Biện Kinh đều gọi là Lý đại viên ngoại.
Có điều Lý Diên Khánh một năm nay cũng chưa từng hỏi tới chuyện của Bảo Nghiên Trai. Chỉ là ngẫu nhiên, thi thoảng hắn mới ăn cơm cùng phụ thân. Trong trí nhớ của hắn, thì lần gặp gần nhất là tận từ lúc còn hè.
- Ô, tiểu viên ngoại tới.
Lý Diên Khánh vừa đi đến cửa, người chuyên nhận nhiệm vụ chào hỏi khách là Tôn đại nương tử đã tươi cười chào đón, nói:
- Thật là trùng hợp. Phụ thân ngài vừa mới nói tới ngài đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận