Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 256: Về lại cố hương.

Chương 256: Về lại cố hương.Chương 256: Về lại cố hương.
Vương Quý và Thang Hoài cũng lần lượt bị người nhà đến tìm về nhà. Dù sao bọn họ đã không về nhà gần hai năm trời. Phụ mẫu và người nhà đều vô cùng nhớ nhung.
Tạm biệt Nhạc Phi, Lý Diên Khánh đầy ngườimột mình cưỡi ngựa chậm rãi đi về hướng Lý Văn Trang.
Sau khi rời quê từ đầu năm trước, Lý Diên Khánh cũng đã không về quê được gần 2 năm. Con đường quen thuộc này vẫn như cũ, có điều người đi đường ít đi rất nhiều, thi thoảng mới nhìn rõ một đội thương khách vội vàng đi qua. Nó khác hẳn với cảnh người ngựa nườm nượp nối đuôi nhau của khi trước nối. Cái này khá liên quan tới việc đang làdipj cuối năm. Tuy nhiên điều quan trọng hơn là tình hình đáng lo ngại từ Liêu quốc đã bắt đầu ảnh hưởng đến buôn bán giữa nhân dân hai nước Tống Liêu.
Qua Thôn Lý Văn, Lý Diên Khánh cũng không vào mà là tiếp tục hướng Tiểu Hồng Lâm. Lúc này lúa mạch đã được thu hoạch, bên trong ruộng lúa mạch trống không. Khắp nơi đều là những đống rạ lúa mạch nằm ngổn ngang. Lại có rất nhiều những đứa trẻ cắp rổ đi nhặt hạt lúa mạch rơi vãi.
Một ngàn mẫu đất bên này Tiểu Hồng Lâm là đất đai của ông bà gia tộc. Đất này đã không trồng lúa mạch từ mùa xuân năm trước mà bắt đầu trồng toàn những Hồng Lam hoa theo đề nghị của Lý Đại Khí. Đây là nguyên liệu cơ bản chế tạo son phấn.
Trồng một mẫu đất lúa mạch thu hoạch nhiều nhất cũng chỉ năm trăm tiền. Mà trồng một mẫu Hồng Lam Hoa lại có thể kiếm bốn quan tiền. Sự chênh lệch lợi ích lớn như vậy khiến tất cả người trong tộc quyết định trồng Hồng Lam Hoa. Tuy trồng Hồng Lam Hoa vất và hơn nhiều, ngày nào cũng phải chăm sóc ngoài ruộng, nhưng cứ nghĩ đến việc cuối năm có thể kiếm được hơn trăm quan tiền, khổ mấy thì mọi người cũng tình nguyện.
Xung quanh ngàn mẫu đất đã xây một bức tường đất cao, đề phòng các loại động vật nhỏ vào phá hoại. Trong ruộng lại xây một tòa tháp cao khoảng hơn một trượng có thể nhìn từ phía xa. Có điều, Hồng Lam Hoa đã được thu hoạch, phơi khô. Cả cánh đồng giờ trống không, phải chờ tới mùa xuân sang năm mới trồng lứa mới.
- Tiểu quan nhân!
Bên cạnh tường vây bỗng nhiên có người hô to vẫy tay về hướng Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh sửng sốt một chút, là Lý Đông Đông. Lý Đông Đông hết sức kích động, nhảy lên vượt qua tường vây, chạy về hướng Lý Diên Khán.
Năm ngoái sau khi Lý Đông Đông và phụ thân chia tay đã mang theo vợ con đi Nam Kinh mở tiệm. Lý Diên Khánh chỉ biết là hắn dựa vào kỹ thuật chưng cất nước hoa đã làm rất tốt. Sao lại về trồng trọt thế này? Nhìn y bùn đất đầy người, rõ ràng là đang trồng trọt.
- Đông ca, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Lý Diên Khánh hỏi vẻ kỳ lạ.
- Ha ha! nửa năm trước ta đã trở lại. Một câu không nói hết chuyện, chúng ta qua bên kia ngồi một chút
Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, dẫn ngựa đi vào đầu một gian của căn nhà gỗ nhỏ. Đây là nơi nghỉ tạm thời của người gác đêm. Lý Diên Khánh buộc ngựa tới cửa vào cọc gỗ, đi vào nhà ngồi xuống. Lý Đông Đông rót cho hắn một bát nước nóng.
- Ta nghe nói phụ thân nói, ngươi làm ở Nam Kinh tốt lắm. Tại sao lại về Canh Âm, hay là đến thu mua nguyên liệu?
- Đừng nói thêm nữa.
Lý Đông Đông phẫn hận nói:
- Vốn là làm được rất tốt, lại bị Lưu gia hại thảm. nhang muỗi đã bị bọn chúng làm rối tinh rối mù lên. Mấy đứa con cháu Lưu gia khóc lóc đến tìm ta. Ta nhất thời mềm lòng, đồng ý để chúng lại làm người làm. Sau mấy tháng, ta phải ra ngoài thu nguyên liệu, về phát hiện cửa tiệm đã không còn. Tất cả hàng hóa, kỹ thuật và bí mật chế cùng hơn ngàn quan tiền đều không thấy đâu. Lại còn thiếu nợ bên ngoài một đống nợ to. Mà hàng son phấn Lưu thị đã mở. Trong lúc tức giận, ta bỏ con vợ già đưa hai đứa trẻ quay về nhà làm ruộng. Vẫn là cha ngươi trọng tình nghĩa cũ xưa, để ta lựa hộ ông ấy nguyên liệu. Mấy hôm trước ta vừa đưa Hồng Lam Hoa đến kinh thành về đây. Ngày mai ta phải đi mua ngưu chi ở Chân Định Phủ. Số ta vất vả, không làm được đại sự.
- Thực sự là bỏ vợ rồi à?
- Cả đời ta bị hủy trong tay người đàn bà này. Ả muốn đưa cho nhà đẻ mọi thứ, nếu ta lại đưa cả ả về dây chẳng phải lại để lại mầm họa sao. Sớm muộn cũng hại ta chết thôi.
Lý Diên Khánh thấy Lý Đông Đông càng nói càng kích động, liền khuyên y:
- Nam tử hán đại trượng phu, té ngã lại đứng lên là được, không có gì ghê gớm cả.
- Ai! Ta cũng hiện tại cũng là người ba mươi lăm tuổi rồi. Hùng tâm tráng chí (chí lớn của thằng đàn ông) đã rơi rụng từ lâu. Nguyên nhân căn bản vẫn là ta không biết chữ, Không phải là cái cốt có thể làm nên đại sự. Cũng là cha ngươi nhân hậu, một tháng cho ta ba mươi quan tiền tiền công. Ta cũng chỉ có thể tận lực vất vả một chút, báo đáp những ân đức của ông ấy.
Lúc này, ngoài cửa có người cười nói:
- Thật sự là tiểu quan nhân trở về!
Lý Diên Khánh quay đầu nhìn. Là Lý Đại Ấn và mấy người trong tộc. Hắn vội vàng đứng lên, nói:
- Tam thúc, đã lâu không gặp.
Gần hai năm không gặp, tiểu quan nhân đã cao như vậy này.
Lý Đại Ấn đi cà nhắc, Lý Diên Khánh cao hơn y vừa đúng một cái đầu. Đằng sau tiến đến một người trong tộc khác tên Lý Trường Chí cười nói:
- Vừa rồi lúc Tiểu quan nhân đi qua Thôn Lý Văn, mấy người đều nhìn thấy. Tộc trưởng không tin, cho chúng ta tới xem thế nào, quả nhiên là tiểu quan nhân.
Lý Đại Ấn đẩy Lý Đông Đông, nói:
- Ngươi nhanh đi mau lên! Tiểu quan nhân không nói chuyện với ngươi nữa đâu.
Lý Đông Đông không biết làm sao, đành phải chắp tay nói:
- Tiểu quan nhân, ta ngày mai phải đi Chân Định phủ, đêm nay muốn về chuẩn bị một chút. Bao giờ đến kinh thành lại trò chuyện với ngươi.
Được. Nhớ để ý nghe ngóng thêm chút tình hình tin tức liên quan tới Liêu quốc giúp ta.
- Không có vấn đề, ta nhất định hỏi nhiều hỏi.
Lý Đông Đông nhanh chóng đi khỏi. Lý Đại Ấn cười nói:
- Tiểu quan nhân mau về với chúng ta đi! Tất cả mọi người muốn gặp tiểu quan nhân đấy.
Lý Diên Khánh cười gật gật đầu, nói:
- Đi thôi!
Lý Trường Chí đi vượt lên trước dẫn ngựa cho Lý Diên Khánh. Cả ba người bước nhanh về hướng Thôn Lý Văn.
- Chắc giờ trong thôn không náo nhiệt như trước kia.
Lý Diên Khánh cười nói.
Cái đó đương nhiên, đại bộ phận người trẻ tuổi đều đi theo cha ngươi đi đến kinh thành. Những người còn lại đều là những người già chân tay lẩm cẩm như chúng ta. Có điều không ai ngờ trồng hoa lại phát tài như vậy. Rất nhiều người đang chuẩn bị xây nhà mới.
- Tam thúc định xây nhà mới à?
- Ta không, Diên Bưu đã dành được một khoản ở Kinh Thành. Ta định qua đó mua một căn nhà. Ta đã đi xem. Nhà năm mẫu đất khoảng bốn ngàn quan là đủ. Tiểu quan nhân, Diên Bưu năm ngoái cũng kiếm được hơn một ngàn, đủ mua nhà rồi. Có điều, ta muốn mua ở huyện An Dương.
- Cha ta định đi Hàng Châu mua nhà. Hay là Tứ Thúc cũngđi đi. Đi mua theo cha ta tuyệt đối có thể phát tài lớn đó.
Lý Diên Khánh hạ giọng nói:
- Hậu Chu lúc ấy, Biện Kinh một căn nhà năm mẫu cũng nhiều lắm cũng chỉ hai ngàn quan tiền. Còn bây giờ lại những năm vạn quan tiền. Đến đi huyện Tiền Đường theo cha ta mua nhà, nói không chừng mấy chục năm sau, Diên Bưu liền phát đại tài.
Lý Đại Ấn có chút dao động. Người khác y không tin, nhưng Lý Diên Khánh thì khác. Bản thây y cũng đã có trải nghiệm sâu sắc nên hỏi lại:
- Tiểu quan nhân, ngươi nói thật chứ?
- Cứ đi mua nhà với cha ta là đúng nhất. Nếu không làm sao ông ấy có thể có được thiên hạ đệ nhất Bảo Nghiên trai tron vòng hai năm như thế?
Lý Đại Ấn quyết định chắc chắn, nói:
- Được đấy! Tết xong ta sẽ đi Hàng Châu xem xem.
Ba người rất nhanh đã về tới Thôn Lý Văn. Cửa thôn Thôn Lý Văn đã chật ních thôn dân. Hầu như toàn bộ dân trong thôn đều chạy ra nghênh tiếp. Lý Diên Khánh trở về, không chỉ là người trong tộc Lý thị, mà cả dân chúng trong thôn đều tới. Đám người nhao nhao chắp tay hành lễ về hướng Lý Diên Khánh.
- Tiểu quan nhân trở về!
- Tiểu quan nhân tiễn pháp vang danh thiên hạ, ngay cả chúng ta cũng đều nghe nói.
- Tiểu quan nhân trở về ở thêm mấy ngày đi!
Cả đám người lao nhao, trong giọng nói tràn đầy sùng kính và yêu mến. Lý Diên Khánh rất cảm động, hắn cười nói với mọi người:
- Lần này ta trở về, có thể sẽ ở lại thêm một thời gian ngắn, chừng một hai tháng, chuẩn bị khoa cử mùa xuân sang năm. Trong thời gian này có thể sẽ làm phiền mọi người, Diên Khánh xin được cảm tạ trước!
Đám người nhao nhao nói:
- Tiểu quan nhân quá khách khí, là chúng tôi vô cùng cảm kích mới !
Lúc này, Lý Chân đi tới nói với mọi người:
- Tiểu quan ngày đêm đi gấp, tối hôm qua lại không ngủ một đêm, đã rất mệt mỏi. Mọi người đi về trước đi! Ta hiểu tâm tư mọi người, về sau còn có nhiều thời gian trò chuyện.
Đám người cũng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Lý Diên Khánh nên không nói thêm gì nữa, nhao nhao cáo từ ra về.
Lý Chân cười nói:
- Tiểu quan nhân đi về nghỉ trước đi. Hôm qua Trung thúc biết tiểu quan nhân trở về, nên đã dọn dẹp xong xuôi đâu đấy rồi.
- Nhị thúc, mọi người có tâm tư gì?
- Thực ra cũng không có gì, để sau hãy nói đi!
Lý Diên Khánh cũng không thích bị người khác nói lấp lửng, nên cười nói:
- Hiện giờ ta cũng không buồn ngủ, Nhị thúc cứ nói.
Lý Chân cười khổ một tiếng nói:
- Một ngàn mẫu đất đai ông bà để lại trồng Hồng Lam Hoa, mọi người thu nhập tương đối khá, nhưng vấn đề là Thôn Lý Văn chúng ta không chỉ có mỗi Lý thị. Hơn phân nửa dân trong thôn là người của dòng họ khác. Bọn họ cũng đang sốt ruột. Thêm nữa, mấy trưởng lão thôn Tiềm Sơn đều tìm đến ta, hi vọng chúng ta có thể giúp đỡ một chút, ngươi xem xem.
Lý Diên Khánh lập tức hiểu ý. Tất cả mọi người đều muốn trồng Hồng Lam Hoa. Một mẫu đất có thể kiếm bốn quan tiền, thu nhập như vậy ai không ghen tị.
Hắn trầm ngâm một chút, hỏi:
- Chuyện này Nhị thúc đã nói với phụ thân ta chưa?
- Ta đã viết thư, phụ thân ngươi nói có thể thì cũng có thể, nhưng phải hỏi qua ý ngươi.
- Hỏi ý ta?
Lý Diên Khánh ngây người, nhưng nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Phụ thân hắn vẫn lo ảnh hưởng lớn quá. Trồng hoa với quy mô nhỏ, quan phủ có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng vứt bỏ thóc trồng hoa trên diện rộng thì e rằng quan phủ sẽ can thiệp.
Hắn trầm tư chốc lát nói:
- Như vậy đi! Bách Hoa sơn trang ba ngàn mẫu lớn nhất của Phụ thân ta ở Ngạc Châu. Vậy chúng ta cũng lấy ba ngàn mẫu làm hạn mức cao nhất. Trừ đi một ngàn mẫu đất đai ông bà, hai ngàn mẫu còn lại đem đi phân phối. Yêu cầu của ta là nhất định phải mỗi người nhà đều phải có lợi ích. Như vậy mọi người sẽ đoàn kết nhất trí ngay. Chuyện này phải nhờ Nhị thúc đi phân phố hộ.
Lý Chân không ngờ Lý Diên Khánh đồng ý vui vẻ như vậy. Y mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói:
- Yên tâm đi! cái này ta đi thu xếp, nhất định làm theo yêu cầu của tiểu quan nhân.
Lý Chân vội vàng đi khỏi. Lý Diên Khánh bước nhanh về trong nhà mình. Từ xa hắn đã nhìn thấy nhà cũ. Một loại cảm giác quen thuộc dị thường bỗng nhiên chảy vào trong lòng khiến tâm hắn nóng lên, bước chân cũng nhanh hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận