Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 262: Bất đồng mới hiện.

Chương 262: Bất đồng mới hiện.Chương 262: Bất đồng mới hiện.
Rời khỏi Hội Tư Đường, Lý Diên Khánh không trở về ký túc xá ngay, hắn vội vàng tới cửa hàng vận chuyển Tứ Phương ngoài thành tây. Đây là một cửa hàng vận chuyển tương đối thấp kém, chỗ tốt lớn nhất chính là có thể chứa được mấy trăm con lừa, đám Trương Cửu chính là ở nơi này. Lý Diên Khánh vừa chạy tới cửa hàng vận chuyển, vừa vặn trông thấy Trương Cửu mang theo mấy tiểu nhị chuẩn bị rời đi cùng một đội lừa lớn.
- Cửu ca!
Lý Diên Khánh từ xa hô một tiếng. Trương Cửu nhìn thoáng qua, liền dứng bước.
Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, bước nhanh tới nói:
- Hôm nay các ngươi muốn trở về sao!
Trương Cửu cười một cái nói:
- Nói chung, chúng ta sẽ ở năm sáu ngày, sau khi nhận được một mối chuyển hàng lên phía bắc sẽ bắc thượng. Nhưng lần này, tiểu viên ngoại cũng biết nguyên nhân, chúng ta nhất định phải trở về nhanh.
Lý Diên Khánh kéo Trương Cửu qua một bên thấp giọng hỏi:
- Bước tiếp theo Cửu ca muốn đi đâu? Tây Hạ hay là Tây Kinh?
Tối qua Lý Diên Khánh cả đêm ngủ không ngon, hắn nóng lòng muốn biết mục tiêu tiến công tiếp theo của Đồng Quán là nơi nào. Đồng Quán chưa hẳn sẽ nói cho hắn biết, nhưng hắn có thể nhìn ra chút đầu mối từ chỗ Trương Cửu.
Trương Cửu trầm ngâm một chút nói:
- Hôm qua Đồng Thái Úy hỏi ta rất nhiều tình hình liên quan tới U Châu. Hắn hỏi rất cẩn thận, nói chuyện với ta trọn vẹn hai canh giờ. Hắn thưởng cho ta ba trăm lạng hoàng kim, để cho ta bước tiếp theo tới phủ Đại Đồng Tây Kinh làm ăn, tìm hiểu kỹ càng tình hình Tây Kinh thay hắn, đầu xuân sang năm để ta trở lại kinh thành nói cho hắn biết tình hình.
Lý Diên Khánh cảm thấy nặng nề trong lòng, chuyện hắn lo lắng nhất quả nhiên xảy ra, Đồng Quán cảm thấy hứng thú với Tây Kinh Liêu quốc, mà không thấy hứng thú với Tây Hạ.
- Nếu như tiểu viên ngoại không có việc gì khác, chúng ta liền đi đây.
Trương Cửu vội vàng muốn rời đi, gã thấy Lý Diên Khánh hơi thất thần, liền thi lễ cáo từ hắn.
Lý Diên Khánh gật đầu ôm quyền nói:
- Chúc Cửu ca thuận buồm xuôi gió.
- Tiểu viên ngoại, chúng ta đi đây, mùa xuân sang năm có lẽ chúng ta còn gặp lại.
Mọi người vẫy tay với Lý Diên Khánh, vội vàng rời đi cùng đội lớn lừa chở hàng. Lý Diên Khánh xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy tới phủ Thái Úy trong thành. Hắn nhất định phải nói rõ chuyện này với Đồng Quán, tuyệt đối không thể để Đồng Quán gián tiếp trợ giúp người Nữ Chân.
Cũng trùng hợp, Lý Diên Khánh vừa tới trước phủ Đồng Quán, một chiếc xe ngựa hoa lệ dưới sự hộ vệ của mười mấy thân binh cưỡi ngựa chạy ra khỏi phủ, chính là xe ngựa của Đồng Quán. Lý Diên Khánh vội vàng vẫy tay:
- Xin Thái Úy dừng bước!
Đồng Quán xuyên qua màn xe nhìn thấy Lý Diên Khánh, liền phân phó:
- Dừng lại!
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Đồng Quán kéo màn xe cười tủm tỉm nói:
- Sẽ không có chuyện gì, vừa rồi ta đã phái người đi Thái Học, ngươi cứ an tâm đọc sách, chuẩn bị khoa cử sang năm.
- Ý tốt của Thái Úy, học sinh vô cùng cảm kích. Học sinh chạy đến là có một chuyện khác bẩm báo với Thái Úy.
- Lên xe rồi nói đi!
Đồng Quán để tiểu đồng mở cửa xe. Lý Diên Khánh lên xe, trong xe cực kỳ rộng rãi, giống hệt một căn phòng nhỏ. Ngoài Đồng Quán còn có một tiểu đồng sáu bảy tuổi, nuôi nam đồng từ xưa chính là một ham mê đặc thù của bộ phận sĩ phu. Chẳng qua đối với hoạn quan như Đồng Quán, lão dùng nam đồng cũng không có ý gì khác, chỉ là để hầu hạ mình.
Lý Diên Khánh ngồi xuống phía trước, thi lễ nói với Đồng Quán:
- Học Sinh biết năm Chính Hòa thứ tư Thái Úy dẫn quân đánh bại quân Tây Hạ tại Cổ Cốt Long, mặc dù cuối cùng ngưng chiến, nhưng hùng tâm tiến đánh Tây Hạ của Thái Úy chưa giảm. Lần này đại quân Tây Hạ ngo ngoe muốn động, mưu đồ Tây Kinh, chắc chắn vùng nam bộ Tây Hạ binh lực trống rỗng, chính là cơ hội tốt để Thái Úy xuất binh Tây Hạ. Học sinh cho rằng nếu như quân Tống nắm chặt cơ hội này, chắc chắn có thể một trận chiến đánh tan Tây Hạ, Tây Hạ có thể thần phục thậm chí mất nước. Đó không chỉ là rửa sạch sỉ nhục trăm năm của Đại Tống, cũng khiến Thái Úy nổi danh, xin Thái Úy nghĩ lại!
Lý Diên Khánh không hề nhắc tới Liêu quốc, chỉ nói về Tây Hạ, thuyết phục Đồng Quán tiến đánh Tây Hạ mà không phải Liêu quốc.
Lý Diên Khánh tận tình khuyên bảo một phen, nhưng thái độ của Đồng Quán lại rất lạnh nhạt. Lão liếc Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Mục tiêu phấn đấu của ngươi là văn chính, chuyện quân chính không cần hỏi tới, phía Liêu Hạ ta tự có kế hoạch, ngươi cứ an tâm chuẩn bị khoa cử đi!
- Thế nhưng mà…
- Không có thế nhưng mà!
Đồng Quán hơi gắt giọng ngắt lời hắn:
- Ngươi đoạt giải quán quân trong đại hội cung ngựa, võ đã đến đỉnh, về sau ngươi đừng hỏi đến nữa, cũng không cần quan tâm bất cứ chuyện gì liên quan tới võ, thoải mái làm quan văn. Mặc kệ ngươi xuất thân khoa cử hay xuất thân Thái Học, mục tiêu của ngươi đều phải tiến vào Hộ Bộ, từng bước làm lên từ tầng dưới chót, trong vòng mười năm nắm giữ đại quyền tài chính và thuế vụ của triều đình. Ta sẽ an bài trước mỗi một bước đi của ngươi, ngươi cứ nghe theo sắp xếp của ta, đừng có bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào!
Lý Diên Khánh trống rỗng trong lòng, bản thân hắn không biết xuống xe ngựa thế nào. Xe ngựa của Đồng Quán chạy xa, Lý Diên Khánh dắt ngựa đứng trên đường cái trống trải, ngơ ngác nhìn xe ngựa đi xa.
Lúc này, chóp mũi hắn mát lạnh, một bông tuyết rơi trên mũi hắn. Cách đó không xa có mấy đứa trẻ vui sướng hô to:
- Tuyết rơi rồi! Tuyết rơi rồi!
Lý Diên Khánh chậm rãi ngẩng đầu, thấy từng bông tuyết nhỏ bé bay xuống như dệt từ bầu trời, rơi rào rào trên người và trên mặt hắn, đầu óc hắn dần tỉnh táo lại.
Lý Diên Khánh thở ra một luồng khói, hôm nay lần đầu hắn thấy được át chủ bài của Đồng Quán, Đồng Quán lại muốn an bài hắn làm thần tử tài chính và thuế vụ.
‘Ta sẽ an bài trước mỗi bước đi của ngươi, ngươi cứ nghe theo sắp xếp của ta, đừng có bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào! ’
Lời Đồng Quán như tiếng chuông quanh quẩn trong tai hắn. Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng, số mệnh quân cờ đâu phải theo đuổi của Lý Diên Khánh hắn. Hắn xoay người lên ngựa, quất mạnh rơi ngựa, phóng ngựa chạy về phía Thái Học.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, dần dần, toàn bộ thành Biện Kinh đều bị tuyết lớn tối tăm mờ mịt nuốt sống.
Hai mươi ba, làm kẹo đường; hai mươi tư, quét nhà cửa.
Hai mươi lăm, xay đậu hũ; hai mươi sáu, đi mua thịt.
Hai mươi bảy, giết gà trống; hai mươi tám, bó sợi mì.
Hai mươi chín, chưng màn thầu; đêm ba mươi ninh một đêm.
Mùng một, mùng hai, đi đầy đường…
Nương theo tiếng pháo trúc toàn thành, năm mới sắp đến, bọn nhỏ đều thay đồ mới, từng nhà đều dán bùa đào và câu đối xuân lên cửa chính, phủ nhà đại hộ thì treo đèn lồng đỏ.
Hôm nay là giao thừa, Lý Diên Khánh nắm thời gian xem sách nửa ngày, chuẩn bị buổi trưa tới phủ trạch phố Băng Quỹ hỗ trợ chuẩn bị vật phẩm tế tổ. Gần như tất cả đệ tử Lý thị trẻ tuổi đều ở Biện Kinh, Lý Đại Ấn không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhất định phải tổ chức họ tiến thành tế tổ.
Tế tổ cử hành ngay trong phủ trạch ở phố Băng Quỹ, Lý Đại Ấn đặc biệt chừa ra một gian phòng, đặt một số linh bài của tổ tiên quan trọng.
Cho dù cách khoa cử chỉ còn một tháng, thời gian vô cùng gấp gáp, nhưng Lý Diên Khánh vẫn muốn cho mình nửa ngày nghỉ, đoàn tụ cùng người thân. Thời gian dài một mình khắc khổ ra sức học hành trong ký túc xá, thời gian qua lâu, ít nhiều hắn cũng khó tránh khỏi cô độc.
Lúc này, bên ngoài viện vang lên tiếng đập cửa. Lý Diên Khánh ngẩng đầu xuyên qua cửa sổ nhìn về phía cửa viện, cửa viện không khóa trái, hiển nhiên không phải Hỉ Thước.
- Mời vào, cửa không khóa!
Nhưng dường như người bên ngoài không nghe thấy, vẫn gõ cửa vài cái, điều này hơi kỳ quái, là ai chứ?
Hiện giờ Thái Học đã nghỉ, ngoại trừ một bộ phận học sinh Thái Học chuẩn bị khoa cử ra, thầy trò khác đều đã về quê, có lẽ là đám người Vương Quý Thang Hoài. Lý Diên Khánh đặt sách xuống tới mở cửa viện. Một nam tử trẻ tuổi khoác áo choàng đứng phía ngoài, Lý Diên Khánh cảm thấy gã cực kỳ quen mắt. Nam tử trẻ tuổi cười phốc một tiếng, nở nụ cười:
- Không nhớ ta rồi sao?
- A!
Lý Diên Khánh nghe được giọng nói, là Lý Sư Sư. Hắn vừa mừng vừa sợ. Lý Sư Sư cười đi vào viện, thấy trong viện và trong phòng không có ai, liền nhào vào lòng hắn.
Lý Diên Khánh ôm thân thể mềm mại nóng bỏng động lòng người của nàng, chậm rãi cởi mũ nàng xuống, lau đi trang điểm trên mặt àng, để lộ ra gương mặt thanh lệ tuyệt luân. Lý Diên Khánh đưa tay ôm cổ hắn, nhiệt liệt hôn môi Lý Diên Khánh. Trái tim Lý Diên Khánh cũng bị tình cảm nhiệt liệt không bị cản trở hòa tan.
Không biết qua bao lâu, hai người mới dần tách ra. Lý Diên Khánh ôm lấy khuôn mặt nàng cười nói:
- Ta còn tưởng rằng phải sau khoa cử mới có thể thấy nàng.
- Hôm nay là giao thừa, có thể cho chàng nghỉ, thuận tiện đến kiểm tra chàng một chút, xem còn lại một tháng cuối cùng, chàng có chuẩn bị kỹ càng hay không?
Lý Sư Sư nghiêng đầu nghịch ngợm nhìn hắn:
- Chuẩn bị xong chưa?
- Khá tốt rồi!
Lý Diên Khánh vui vẻ trong lòng, ôm lấy nàng, nhanh chân đi vào trong phòng.
Lý Sư Sư hét lên một tiếng:
- Sẽ bị người khác nhìn thấy.
- Không ai nhìn thấy được.
Lý Diên Khánh ôm nàng vào phòng, bỏ đi áo ngoài nam tử của nàng, bên trong là một chiếc áo vải tối màu, phía dưới là một chiếc váy dài, bên ngoài khoác một chiếc áo ngắn bằng da chồn, hắn lại ôm lấy nàng chậm rãi đi tới đầu giường.
Lý Sư Sư nhắm hai mắt lại, mặc vuốt sói của hắn vuốt ve trên người mình, nhưng đầu óc nàng vẫn duy trì tỉnh táo, thời điểm quan trọng, nàng đè tay Lý Diên Khánh chuẩn bị cởi cạp váy của nàng. Lý Diên Khánh hiểu ý, không tiếp tục nữa, vẫn ôm nàng, hôn nàng, vuốt ve nàng. Hai người vuốt ve an ủi thật lâu, Lý Sư Sư chậm rãi mở đôi mắt đẹp, thấp giọng cười nói:
- Ta còn tưởng rằng chàng sẽ mất lý trí.
- Làm sao lại thế? Đó là chuyện đêm động phòng hoa chúc mới làm.
Lý Sư Sư ngượng ngùng cúi thấp đầu, chui trong lòng tình lang, trong lòng dâng lên tình cảm ngọt ngào, nàng động tình run giọng nói:
- Lý lang, ôm chặt ta!
Lý Diên Khánh lại ôm chặt nàng, khiến nàng mê muội trong nụ hôn cuồng bạo như gió bão.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Lý Sư Sư sợ hãi cuống quít ngồi dậy. Lý Diên Khánh đè nàng lại, đứng dậy đi ra ngoài:
- Là ai vậy!
- Lý thiếu quân, là ta! Hỉ Thước cô nương sai ta tới đưa cơm cho ngài.
Lý Diên Khánh mở cửa, nhận lấy hộp cơm, lại thưởng cho người đưa cơm mười mấy văn tiền, người đưa cơm nhanh chóng rời đi.
Hắn vừa quay đầu lại, thấy Lý Sư Sư đã sửa sang lại quần áo, mái tóc rối tung ở vai cũng xắn lên, mặc dù chỉ tùy tiện kéo lên, lại có một phen phong tình đặc biệt.
- Chúng ta ra ngoài một chút đi!
Lý Sư Sư hé miệng mềm mại đáng yêu cười nói:
- Ta còn chưa thấy qua Thái Học như thế nào.
- Nàng không thể làm như vậy, sẽ khiến dư luận xôn xao.
Lý Diên Khánh lấy ra một chiếc mu của Hỉ Thước ở trong nhà đưa cho nàng. Lý Sư Sư nhận mũ đánh giá một chút, như cười như không hỏi:
- Đây là của nữ tử nào để quên ở chỗ chàng?
Lý Diên Khánh đội mũ lên cho nàng, dùng lụa mỏng che khuất mặt cười, giải thích:
- Đây là mũ của Hỉ Thước, năm ngoái ta mua cho nàng ta, ngoại trừ nàng ta không có nữ tử khác đi vào gian viện này, nàng là người thứ hai.
- Ừm! Chiếc mũ này dường như chưa có người dùng qua. Được rồi! Lại tin tưởng chàng, lúc nào để ta gặp tiểu nha hoàn của chàng một chút?
- Sẽ có cơ hội, đi thôi! Ta dẫn nàng dạo chơi trong Thái Học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận