Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 266: Gặp người quen cũ tại kinh thành.

Chương 266: Gặp người quen cũ tại kinh thành.Chương 266: Gặp người quen cũ tại kinh thành.
Nam tử vươn đầu ra này chính là bằng hữu Chu Xuân Lý Diên Khánh quen biết lúc tham gia thi giải, người huyện Lâm Chương.
- Hóa ra là Chu đại ca, thực là trùng hợp!
- Ha ha! Không nghĩ tới gặp gỡ hiền đệ ở nơi này, thực sự là đời ngươi nơi nào không gặp lại.
Hai người tiến đến chào hỏi thân thiết. Trịnh Vinh Thái chạy ra ngoài tiệm lập tức xì hơi, tiệm này không thể không ăn, thế nhưng biển hiệu dầu mỡ như vậy!
- Hiền đệ là tới dùng cơm sao! Chỗ chúng ta vừa vặn có vị trí.
Lý Diên Khánh chỉ Trịnh Vinh Thái ở ngoài tiệm:
- Bên ngoài còn một người nữa!
Chu Xuân nhìn thấy Trịnh Vinh Thái, trên mặt nở nụ cười hiểu ý, hóa ra là Trịnh mập:
- Không có vấn đề, cùng ngồi đi! Bên cạnh có phòng trống, thêm một chiếc ghế là được rồi.
- Trịnh hiền đệ, mời vào ngồi!
Chu Xuân nhiệt tình vẫy tay với Trịnh Vinh Thái.
Trịnh Vinh Thái đành phờ phạc đi vào.
Năm người chen lấn trước một chiếc bàn nhỏ. Chu Xuân đang ăn cơm cùng hai người bạn khác, một người trong đó Lý Diên Khánh cũng quen biết, sĩ tử Hồng Đại Chí cũng ở huyện Lâm Chương. Một người khác là sĩ tử thư viện Nhạc Lộc, cũng là người An Dương Tương Châu, gọi là Ngô Uẩn, trùng hợp gã biết Trịnh Vinh Thái, gã và Trịnh Vinh Thái ở cùng một con phố.
Quen biết lẫn nhau, quan hệ hòa hợp hơn rất nhiều. Lý Diên Khánh cười hỏi Hồng Đại Chí:
- Hồng đại ca trúng cử năm ngoái sao?
Tháng chín năm ngoái, các Châu lại cử hành thi giải lần nữa. Thi giải cũng ba năm một lần, cử hành vào mùa thu năm trước khi thi tỉnh. Năm của Lý Diên Khánh là ân khoa, thuộc về thi thêm, thi giải năm ngoái mới là thi bình thường.
Hồng Đại Chí cười gật đầu:
- Bởi vì danh ngạch năm các ngươi quá ít, quan phủ Tương Châu bàn bạc với Lễ Bộ mấy lần, cuối cùng Lễ Bộ rốt cuộc nhả ra, danh ngạch tăng lên ba mươi người. Ta thi đậu hạng thứ hai mươi chín, rốt cuộc nắm được cái đuôi, có thể vào kinh đi thi.
- Vậy Giải Nguyên hạng nhất là ai?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Ngươi cũng biết, Dương Độ, hạng hai năm của ngươi.
- Thi đậu rồi còn có thể thi lại sao?
Lý Diên Khánh kinh ngạc nói.
- Đương nhiên có thể, chỉ cần muốn là có thể báo danh thi lại. Chẳng qua không có mấy người muốn thi lại, nếu như lần này thi không trúng, vậy lần trước thi đậu cũng sẽ không còn giá trị, đoán chừng Dương Độ một lòng muốn giành giải nhất.
- Không phải hắn một lòng muốn giành giải nhất, hắn cũng không có cách nào.
Trịnh Vinh Thái ở bên chen lời:
- Hai lần thi trung đẳng sinh thượng xá hắn đều không qua, chỉ có cầm được Giải Nguyên, hắn mới có thể leo lên trung đẳng sinh thượng xá, nếu không cũng chỉ có thể rời khỏi Thái Học, đây là cơ hội duy nhất.
- Xem ra hắn đã nắm được cơ hội.
Hồng Đại Chí thấp giọng nói:
- Lý lão đệ, thực không may, thi giải năm ngoái, huyện Thang Âm lại chỉ có một người thi đậu, huyện Lâm Chương thi đậu mười hai người.
Lý Diên Khánh cũng chẳng kỳ quái, có người như Lý Đại Quang làm Học Chính, học sinh Huyện Học cả ngày múa thương vung côn, sĩ tử huyện Thang Âm thi đỗ mới lạ.
Lý Diên Khánh uống một hớp rượu, thở dài một hơi:
- Đây chính là chiến tích của Tưởng Đại Đao, hắn làm Tri Huyện nhiều năm như vậy, hại thảm huyện Thang Âm.
Lúc này, tiểu nhị bưng tới mấy đĩa tô cốt nhục. Tô cốt nhục là ướp gia vị xương thị ba ngày sau đó dùng lửa nhỏ chậm rãi ninh, ninh tới khô vàng giòn xốp, thơm ngon khác thường, là một món ăn nổi tiếng của Tương Châu, chỉ là các nhà ướp gia vị khác nhau, cho nên hương vị cũng có chỗ khác nhau.
Tiệm này làm cực kỳ tiêu chuẩn, ngay cả Trịnh Vinh Thái cũng không chê cấp bậc thấp, gã một thơi gặm ba chiếc, lớn tiếng khen ngon.
Chu Xuân bưng chén rượu lên hỏi:
- Nghe nói quan chủ khảo năm nay là Thái Tế Dư Thâm, hiền đệ vẫn luôn ở kinh thành, có hiểu biết gì về hắn không?
Hồng Đại Chí và Ngô Uẩn bên cạnh cũng tiến đến muốn nghe cao kiến của Lý Diên Khánh. Tính cách và lý niệm chính trị của quan chủ khảo cực kỳ quan trọng đối với thành tích khoa cử, ví dụ như quan chủ khảo là phái chủ chiến, mà sách luận của thí sinh hoàn toàn là thỏa hiệp bình định, thí sinh như vậy cho dù bài văn tốt cũng thi rớt.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Năm ngoái ta cũng từng nghe qua một lần báo cáo của hắn, theo lý giải của cá nhân ta, người này tính trật tự rất mạnh, cực kỳ chú trọng trật tự, lúc thi sách luận liệt kê quan điểm của mình ra, phải chia một hai ba bốn năm, điểm này phải nhớ lấy.
Mọi người nghe rất chân thành, ngay cả Trịnh Vinh Thái cũng không nhắm đôi mắt nhỏ, hết sức chăm chú nghe Lý Diên Khánh kể. Gã nhịn không được hỏi:
- Hắn có yêu cầu gì về thư pháp không?
- Thư pháp hẳn là tất cả quan chủ khảo giống nhau! Viến thành chính giai và hành giai đều được.
Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua Trịnh Vinh Thái:
- Không phải là ngươi muốn tham gia khoa cử chứ?
Trịnh Vinh Thái biểu lộ rất khó xử, miễn cưỡng cười nói:
- Ta đương nhiên không muốn, chỉ là lão cha và a tỷ cứ ép ta tham gia. Chẳng qua ta cũng muốn thử một lần, thể nghiệm một chút bầu không khí khoa cử cũng tốt.
Hồng Đại Chí và Ngô Uẩn bên cạnh khó hiểu hỏi:
- Trịnh hiền đệ cũng là cử nhân, lại là học sinh nội xá Thái Học, sao lại không thể tham gia khoa cử?
Chu Xuân biết một chút mánh khóe, gã không lên tiếng. Lý Diên Khánh đương nhiên rất rõ ràng Trịnh mập tham gia khoa cử thế nào, hắn cũng không muốn nói toạc ra, cười ha ha nói:
- Lúc trước bản thân hắn nói với ta không tham gia khoa cử, hiện giờ thay đổi, cho nên ta cảm thấy hơi kỳ quái.
Trịnh Vinh Thái vừa định giải thích, lại bị Lý Diên Khánh đá một cước dưới mặt bàn, gã đành cười ha ha không nói gì.
- Quan chủ khảo có yêu thích đặc biệt gì không?
Chu Xuân tiếp tục hỏi.
- Yêu thích uống trà!
Tất cả mọi người nở nụ cười. Chu Xuân đang muốn giải thích, Lý Diên Khánh lại khoát tay cười nói:
- Chỉ đùa với ngươi một chút, Dư Thâm chú ý loại việc nhỏ như củi gạo dầu muối, không quá chú ý với chuyện lớn biên cương. Rất nhiều sĩ tử Thái Học đều nói, năm nay có thể sẽ không thi chuyện lớn Tống Liêu, Tống Hạ, mà sẽ chú ý tới dân sinh.
- Nhưng Dư Thâm chỉ là quan chủ khảo, hắn không quản lý ra đề mục.
Hồng Đại Chí không phục nói.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Thật ra loại bàn luận này có đạo lý nhất định. Thật ra bổ nhiệm quan chủ khảo là đại biểu một hướng gió nào đó, ví dụ như khoa cử khóa trước nữa do Tướng Quốc Thái Biện làm chủ thi, có người suy đoán từ lý lịch của hắn trọng điểm khoa cử sẽ thi tài chính và thuế vụ, kết quả năm đề mục sách luận đều có liên quan tới thuế phú. Có lẽ đây chỉ là trùng hợp, chẳng qua dù cho tin tưởng cũng sẽ không có tổn thất gì, các vị thấy thế nào?
Mọi người yên lặng gật đầu, mọi người cảm thấy cần phải xem một chút sách v ở liên quan tới phương diện dân sinh.
Lúc này, Lý Diên Khánh nghĩ tới một chuyện, hỏi Chu Xuân:
- Các ngươi đang ở đâu?
- Tại khách sạn cầu Nghi Nam, ngay ở đối diện khu Đại Môn, tiền phòng không đắt lắm, một ngày ba mươi văn tiền, bao điểm tâm, mỗi ngày đều cung cấp nước nóng, thuận tiện hơn nhà dân.
Ngô Uẩn vẫn một mực không lên tiếng cười nói:
- Thư viện Nhạc Lộc cho tất cả sĩ tử tham gia khoa cử mỗi người ba quan tiền phụ cấp. Mặc dù ăn cơm phải bỏ tiền, nhưng phí ăn ở có rồi, lại thêm bình thường tiết kiệm một chút, cơ bản không cần trong nhà gánh vác thêm.
Mọi người lại hàn huyên một lát, thời gian đã đã khá muộn, mọi người tranh nhau trả tiền, vẫn là Lý Diên Khánh bỏ tiền kết thúc, lúc này mọi người mới chia tay.
Đi một đoạn đường, Trịnh Vinh Thái mới cười ha ha:
- Lão Lý ở kinh thành nổi danh như vậy, đứng đầu đại hội cung mã, ông chủ nhỏ của Bảo Nghiên Trai, ta phát hiện họ không hề biết gì, còn tưởng rằng ngươi nghèo khó giống họ.
Lý Diên Khánh trừng mắt lườm gã một cái:
- Loại chuyện này ta cũng không để trong lòng, ngươi kích động cái gì?
Trịnh Vinh Thái lầm bầm một câu:
- Ta chẳng qua cảm thấy họ cô lậu quả văn mà thôi.
- Họ là người đọc sách, họ sẽ quan tâm đại hội cung mã sao? Lại có mấy người ở Biện Kinh biết ông chủ Bảo Nghiên Trai họ Lý? Ngươi đây đều là nói nhảm.
Lý Diên Khánh bỗng nhiên kéo Trịnh Vinh Thái tới một góc, thấp giọng hỏi gã:
- Có phải ngươi lại muốn gian lận trong khoa cử hay không?
Mặt mũi Trịnh Vinh Thái tràn ngập xấu hổ, nửa ngày mới nói:
- Ta thực sự không muốn tham gia khoa cử, nhưng người nhà ép ta tham gia, còn nói là ý của Thái tử. Lần này cái gì ta cũng mặc kệ, chỉ để ý bài thi, có thi đậu hay không liên quan gì tới ta.
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, Trịnh gia hẳn là đi đường giám khảo. Những phương thức gian lận cấp thấp đạo văn thi thay này đều không cần, trực tiếp giải quyết phía giám khảo. Với quyền thế của Trịnh gia ở kinh thành, gian lận trong thi tỉnh lại còn dễ dàng hơn một chút so với thi giải.
Lý Diên Khánh không tiếp tục hỏi nữa. Từ khi có khoa cử, gian lận liền kèm theo, nhất là đến cuối thời kỳ Bắc Tống, quan trường đen tối mục nát, gian lận khoa cử cực kỳ nghiêm trọng. Trịnh gia gian lận chẳng qua là một góc của núi băng, hắn quả thực không cần phải kinh ngạc. Nhưng dù là vậy, cũng khiến Lý Diên Khánh cảm thấy khó chịu như nuốt phải con ruồi.
- Đi thôi! Ta phải trở về.
Lý Diên Khánh vốn định tìm chỗ uống hai chén, nhưng giờ phút này một chút hào hứng cũng không có. Trịnh Vinh Thái quả thực khiến hắn cảm thấy tẻ nhạt không thú vị.
Hắn cũng mặc kệ Trịnh Vinh Thái có đi theo mình hay không, hắn quay người đi về phía Thái Học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận