Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 268: Bắt đầu thi tỉnh.

Chương 268: Bắt đầu thi tỉnh.Chương 268: Bắt đầu thi tỉnh.
Canh năm, Lương Sư Thành cũng rời giường đúng giờ, đây là thói quen nhiều năm của lão, từng làm nội thị thân cận nhất của Thiên tử, dậy sớm chuẩn bị là chuyện trong bổn phận của lão.
Chẳng qua hiện giờ dậy sớm chỉ là thói quen của lão, lão sớm đã không cần phải rời giường canh năm.
Lương Sư Thành rửa mặt xong, trở lại thư phòng nghỉ ngơi, hoặc xem sách, hoặc chuẩn bị một chút việc cần làm hôm nay.
Lương Sư Thành vừa mới đi tới cửa phòng, bỗng nhiên dừng bước, như có suy nghĩ nói với hoạn quan sau lưng:
- Ta nhớ không lầm, hôm nay là khoa cử đúng không?
- Thái Phó nói không sai, hôm nay chính thức bắt đầu khoa cử.
- Vậy thứ của Thái tử điện hạ đã đưa tới chưa?
Lương Sư Thành lại hỏi.
- Tối qua đã đưa tới, đang đặt trong thư phòng.
Lương Sư Thành gật đầu, bước nhanh tới thư phòng. Một lát, lão đi vào thư phòng ngồi xuống, trên bàn đặt một phong thư thiếp vàng vỏ cứng còn chưa mở, phía trước phong thư không có chữ, chẳng qua Lương Sư Thành hiểu rõ trong lòng, đây là Thái tử tự tay viết cho lão.
Lão cầm một cây đao nhỏ lên, cắt mở phong thư, lấy hai tờ giấy viết thư bên trong ra. Tờ giấy thứ nhất viết rải rác mấy câu, hi vọng Trịnh Vinh Thái có thể thi trúng xuất thân đồng Tiến Sĩ.
Trong này ẩn giấu một câu chưa hết lời, đó là Trịnh Vinh Thái đậu thi tỉnh, mà không cần tham gia thi đình. Lương Sư Thành đương nhiên hiểu rõ ý của Thái tử, một khi tham gia thi đình sẽ bị bại lộ, nhất định phải dừng bước ở thi tỉnh. Biện pháp có rất nhiều, bởi bệnh mà bỏ thi, đến trễ thủ tiêu tư cách dự thi đình. Ý tứ của Thái tử là thi đỗ xuất thân đồng Tiến Sĩ là đủ rồi, cũng có thể phong quan nhậm chức, thậm chí tương lai còn có thể đảm nhiệm Tể Tướng.
Lương Sư Thành trầm ngâm thật lâu, lão biết rõ ý của Thái tử, đó là làm bố cục cho tương lai đăng cơ, trọng dụng ngoại thích là một bước cờ tốt. Thế nhưng… Trịnh Vinh Thái này là một lựa chọn hợp cách sao?
Mặc dù Lương Sư Thành chưa gặp qua Trịnh Vinh Thái, nhưng lão nghe con nuôi Lương Tình từng nói, Trịnh Vinh Thái này bất học vô thuật, hình tượng tồi tệ, điều này khiến trong lòng Lương Sư Thành hơi mâu thuẫn, chẳng qua Thái tử tín nhiệm em vợ của mình, lão cũng không tiện nói gì.
Lương Sư Thành lại cầm phong thư thứ hai lên, trong thư chỉ có một câu, ‘Chớ để Gia Vương lên bảng’.
Lương Sư Thành không khỏi thầm kinh hãi. Chẳng lẽ lời đồn là thật, Gia Vương cũng muốn tham gia khoa cử năm nay sao? Lương Sư Thành rất rõ ràng tài học của Triệu Giai, nếu như gã tham gia khoa cử, chắc chắn có thể thi đậu Tiến Sĩ, thậm chí có thể thi đậu tốp đầu. Hiển nhiên Thái tử cũng biết điểm này, cho nên gã không muốn huynh đệ của mình quá bắt mắt, điều này sẽ ảnh hưởng tới vị trí Thái tử của gã.
Lương Sư Thành trầm ngâm thật lâu, xé toang phong thư thứ hai. Mặc dù lão duy trì Thái tử, nhưng cũng không phải Thái tử nói gì nghe nấy. Trong lòng lão rõ ràng đạo lý có mới nới cũ, nếu như Thái tử không có đối thủ cạnh tranh, cũng sẽ không để lão trong lòng. Chỉ khi đối thủ của Thái tử càng mạnh, Thái tử mới càng thêm nịnh bợ mình, tốt nhất Triệu Giai càng thêm cường thế một chút.
Lão lại viết một trang giấy dầu, nhét vào phong thư, nói với hoạn quan ngoài cửa:
- Đi tìm Nhị lang tới cho ta!
- Chỉ sợ hiện giờ tiểu quan nhân còn chưa thức dậy.
Tiểu hoạn quan nhỏ giọng nói.
Mặt Lương Sư Thành trầm xuống, phẫn nộ quát:
- Vậy thì gọi hắn dậy!
Tiểu hoạn quan sợ hãy quay người bỏ chạy. Không bao lâu, Lương Tình mặt mũi buồn ngủ được đưa tới thư phòng của Lương Sư Thành. Từ sau sự kiện Phàn Lâu năm trước khiến cho Thiên tử Triệu Cát nổi giận, đảng con em quyền quý ở kinh thành lặng lẽ giải tán, phần lớn con em quyền quý đều có chuyện làm. Lương Tình vào cung làm thị vệ, mặc dù không thể nói gã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng Lương Sư Thành cũng không muốn nuôi một tay ăn chơi vô dụng, gã cũng đành phải làm chân chạy việc cho nghĩa phụ.
Lương Tình vào cửa nhịn không được ngáp một cái. Lương Sư Thành tức giận, vỗ bàn một cái:
- Ngươi muốn ngủ thì cút về ngủ!
Lương Tình sợ hãi toàn thân run rẩy, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng khom người nói:
- Xin phụ thân phân phó!
- Những chuyện ta để ngươi làm lần trước ngươi đã làm xong chưa?
- Hồi bẩm phụ thân, đã làm tốt, Hướng gia đã đáp ứng từ bỏ, không tranh chấp cửa hàng phố Ngự Nhai với phụ thân.
Sắc mặt của Lương Sư Thành lúc này dịu xuống một chút, lão cầm phong thư trên bàn đưa cho Lương Tình:
- Giao cái này cho Dư Khánh Tự, để hắn chuyển cho phụ thân hắn, nếu chuyện này không làm được, thì về quê dưỡng lão đi!
Dư Khánh Tự là ấu tử của Dư Thâm, đã từng là đảng con em quyền quý, hiện giờ cùng là thị vệ như Lương Tình, rất nhiều người tìm Dư Thâm hỗ trợ đều thông qua đứa con này. Hiện giờ Dư Thâm đã tiến vào trường thi, rất khó liên hệ với bên ngoài, nhưng Lương Sư Thành hiểu rõ, Dư gia chắc chắn có biện pháp liên hệ với Dư Thâm.
- Hài nhi tuân lệnh!
Lương Tình nhận thư quay người muốn đi. Lương Sư Thành gọi gã lại:
- Vừa rồi ta nói thế nào, ngươi thuật lại một lần cho ta.
- Phụ thân nói, nếu như không làm được chuyện này, Dư Tướng Quốc có thể cáo lão về quê.
- Nguyên thoại của ta là, nếu như chuyện này không làm được, thì về quê dưỡng lão. Nói theo nguyên thoại của ta, thiếu một chữ cũng không được, nhiều hơn cũng không được!
- Hài nhi nhớ kỹ!
- Đi thôi!
Lương Tình thi lễ rời đi. Lương Sư Thành nhắm mắt lại, lão cũng muốn nhìn xem, Triệu Giai sẽ phát huy thế nào trong khoa cử năm nay?
Số báo danh của Lý Diên Khánh là tám mươi tư thuộc Giáp hai lăm, Giáp là chỉ trường thi Giáp, cũng chính là Cống Viện, hai mươi lăm là số ngõ, tám mươi tư là phòng thi của hắn.
Lý Diên Khánh và mấy chục học sinh Thái Học cưỡi xe bò đi tới trường thi, quảng trường tại trường thi đã đông nghịt người, đội ngũ kéo rất dài.
- Nhanh lên, bắt đầu ra trận!
Đám học sinh Thái Học vội vàng nhảy xuống xe bò, chạy về phía quảng trường:
- Diên Khánh, mau lên!
Võ Bang Xương quay đầu hô.
- Ngươi đi trước đi, ta lập tức tới ngay!
Lý Diên Khánh quay đầu nhìn lại một đám sĩ tử đang chạy tới, một người trong đó hết sức quen thuộc. Một lát, đám sĩ tử chạy tới gần, một người trong đó chính là Chu Xuân.
- Diên Khánh!
Chu Xuân cũng nhìn thấy Lý Diên Khánh, vẫy tay với hắn.
Lý Diên Khánh cười tiến lên đón:
- Lần trước quên hỏi các ngươi ở trường thi nào?
- Ta ở trường thi Giáp, Đại Chí ở trường thi Ất, ngươi là ngõ thứ bao nhiêu?
- Ngõ hai mươi lăm, còn ngươi?
- Ta ở phía trước ngươi một chút, ta ở ngõ thứ tư, số tám, còn may không gần nhà vệ sinh.
Hai người bước nhanh về phía quảng trường. Chu Xuân cười nói:
- Sau khi trở về, ta chuẩn bị một chút dựa theo lời ngươi nói, trong lòng an tâm hơn nhiều.
- Vậy ngươi chuẩn bị về quan hệ Tống Liêu không?
- Đương nhiên chuẩn bị, đây là chắc chắn phải chuẩn bị. Giáo viên thư viện chúng ta nói, Tống Liêu khai chiến sợ rằng sẽ xảy ra trong mấy năm này, khoa cử năm nay sẽ có hướng gió này.
Lý Diên Khánh không khỏi thầm bội phục trình độ của giáo viên thư viện Nhạc Lộc, có thể thấy được xu thế, hắn lại hỏi:
- Vậy thái độ của ngươi là gì?
- Đương nhiên là duy trì quân Tống tác chiến, thu phục Yên Vân, đây cũng là nhận thức chung của người Tống!
Lý Diên Khánh thấy bên cạnh không người, liền ghé vào tai gã nói:
- Nhưng quan chủ khảo Dư Thâm là phản đối Tống Liêu tác chiến. Ta từng xem qua Khai Biên Luận và Liêu Luận của hắn, thái độ của hắn rất tiến bộ.
- Vì sao?
Chu Xuân ngạc nhiên hỏi.
- Bởi vì Kim quốc, nguyên nhân môi hở răng lạnh!
Chu Xuân do dự khó định, duy trì Tống Liêu khai chiến là nhận thức chung của triều đình và dân gian, nếu như gã đi đường riêng, có thể nguy hiểm quá lớn hay không?
Lý Diên Khánh hiểu được sự lo lắng của gã, liền cười nói:
- Cứ viết dựa theo suy nghĩ của bản thân mình, chẳng qua có thể nói một chút sự uy hiếp của Kim triều, cũng không thoát khỏi nhận thức chung, nhưng cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Chu Xuân yên lặng gật đầu:
- Ta hiểu ý của ngươi!
- Mau lên cùng!
Một binh sĩ duy trì trật tự vẫy tay với hai người họ.
Lý Diên Khánh nhẹ nhàng đẩy Chu Xuân một cái, hai người bước nhanh đi theo. Lý Diên Khánh lại không chú ý tới, trong mười người xếp hàng sau lưng hắn, một sĩ tử trẻ tuổi đang tươi cười nhìn hắn, nếu như Lý Diên Khánh trông thấy gã, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, người này lại cũng tới tham gia khoa cử.
Thi tỉnh và thi giải khác biệt lớn nhất ở chỗ sĩ tử không cần tự mang lương khô, nói chính xác là không cho mang theo thứ gì, tất cả đều do trường thi cung cấp. Ngoại trừ phù phiếu, cũng chính là chứng nhận chuẩn khảo, bất kỳ thứ gì cũng không được phép mang theo, một khi phát hiện có mang theo, nhẹ thì cảnh cáo, nặng thì trực tiếp hủy bỏ tư cách dự thi, nếu như bị tra được có hiềm nghi gian lận, vậy thì sẽ gặp phải nghiêm trị cấm thi.
Thi tỉnh nghiêm khắc sớm đã có tiếng, nhưng gian lận khoa cử lại ngày càng nghiêm trọng, chỉ là loại gian lận này không ở trường thi, mà ở sau màn, trường thi nghiêm khắc thường là vì che giấu mặt bẩn thỉu khác.
- Không phải ta cố ý, đó là ta quên mất.
Một sĩ tử bị tìm ra một cây bút, gã liều mạng giải thích.
- Nói bậy! Có ai buộc chặt bút trên đùi mình sao?
Giám khảo nhận bút, bẻ gãy một cái, một quyển lụa dài nhỏ rơi ra từ trong ống đựng bút, phía trên viết chi chít những chữ nhỏ.
Sắc mặt sĩ tử tái nhợt, chân mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất, cuống quít dập đầu xin tha thứ.
Giám khảo giận dữ:
- Ý đồ gian lận còn dám giảo biện, mang xuống cho ta!
Mấy tên binh sĩ như lang như hổ xông lên phía trước, kéo tên sĩ tử sợ hãi nói không nên lời này xuống.
Chung quanh xì xào bàn tán, Chu Xuân thấp giọng cười nói:
- Người này không cao minh, theo ta được biết, rất nhiều người giấu đồ trong hậu môn, rất khó tìm ra.
- Thật ra chỉ mấy món như vậy, một canh giờ là có thể học thuộc, đáng để mạo hiểm như vậy sao?
Lý Diên Khánh khinh thường nói.
- Tuy là nói như vậy, nhưng rừng lớn chim gì cũng có, lòng người khó dò!
- Tiếp theo… tiếp theo!
Giám khảo liên tục hô to hai tiếng, Lý Diên Khánh bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng đẩy Chu Xuân, Chu Xuân lảo đảo tiến tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận