Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 285.1: Nắm được chuôi.

Chương 285.1: Nắm được chuôi.Chương 285.1: Nắm được chuôi.
Lý Diên Khánh cũng nhất thời hiểu ra, hơn một năm qua Đồng Quán chẳng quan tâm gì mình. Khoa cử cũng mặc kệ hắn. Hóa ra lão đã bỏ qua hắn.
Lý Diên Khánh không khỏi cười khổ một tiếng nói:
- Ta cảm thấy thái phó nói đúng. Ông ấy kỳ thật cũng không coi trọng ta. Có thể con người ta đây từ lúc cha sinh mẹ đẻ đã không thích hợp làm quân cờ cho người khác.
Lương Sư Thành cười hờ hờ, nói:
- Thật thú vị, quan gia vốn định cho ngươi làm Trạng Nguyên, nhưng Thái tướng quốc cho rằng ngươi là người Đồng Quán, kiên quyết phản đối. Cuối cùng ngươi mới ủy khuất đứng ở vị trí thứ ba. Nếu như lão biết ngươi thực ra không phải là người của Đồng Quán, rất có thể còn sẽ gả con gái yêu cho ngươi.
- Thái phó nói đùa, học sinh hiện tại cũng không muốn cân nhắc việc hôn nhân.
- Thật sao?
Lương Sư Thành cười như không cười nhìn Lý Diên Khánh, nói:
- Lời này của ngươi chỉ sợ sẽ làm cho Sư Sư cô nương đau lòng.
Sắc mặt Lý Diên Khánh lập tức thay đổi. Hắn giật mình nhìn thẳng sang Lương Sư Thành.
Lương Sư Thành uống trà, thản nhiên nói:
- Ngay cả ta cũng phải bội phục dũng khí của Lý thám hoa. Sư Sư cô nương là nữ nhân quan gia đấy. Ai ở Biện Kinh này không biết điều đó. Biết bao vị hoàng thân quốc thích cũng không có ai dám có ý đồ với nàng. Duy chỉ có Lý thám hoa lại dám ngủ lại Sư Sư Tú Lâu tối hôm qua. Lý thám hoa thật sự là không phải người thường vậy!
Nói đến đây, ánh mắt sắc bén của Lương Sư Thành nhìn chăm chú vào Lý Diên Khánh với vẻ âm trầm lạnh lùng.
Sau lưng Lý Diên Khánh lập tức rỏ mồ hôi lạnh. Nhất định trong phủ Sư Sư có người tại giám sát bí mật nàng. Nếu không Lương Sư Thành làm sao lại biết? Đây mới là nguyên nhân thực sự Lương Sư Thành tới tìm hắn.
Lúc này, Lương Sư Thành híp mắt cười nói:
- Lý thám hoa, chúng ta lúc trước hợp tác rất vui sướng. Ta không thích sử dụng người khác như quân cờ. Ta ưa thích làm giao dịch hơn. Chi bằng chúng ta lại giao dịch một lần đi?
Chẳng trách Lương Sư Thành lại được xưng là ẩn tướng ở cuối thời Bắc Tống. Tâm cơ và bàn tay người này người bình thường quả thực không thể so sánh. Lần nào cũng chỉ một tay vừa vặn bóp trúng cổ người khác.
Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng, nói:
- Dù cho như thế nào, ta muốn cảm tạ thái phó đã nhọc công như vậy.
- Ha ha! Tiện tay mà thôi thôi. Chu Bang Ngạn cùng Sư Sư cô nương quá thân cận. Quan gia cũng không yên lòng mà! Ta nói cho ngươi, trong phủ Lý Sư Sư từ trên xuống dưới đều là người của ta cả. Chúng giám sát nhất cử nhất động của nàng. Thực ra ta đã sớm biết việc của ngươi và Lý Sư Sư. Nếu không phải tối hôm qua ngươi vượt qua ranh giới cuối cùng, có lẽ ta sẽ tiếp tục giữ yên lặng.
- Quan gia biết không?
- Nếu như quan gia biết, ngươi còn ngồi ở chỗ này sao? Ta không nói, quan gia vĩnh viễn sẽ không biết.
Lý Diên Khánh trầm mặc một lát, nói:
- Thái phó hi vọng ta làm chuyện gì?
Lương Sư Thành lắc đầu, nói:
- Lý thám hoa, ngươi quá coi thường mình rồi đấy. Ngươi đừng coi mình là thích khách. Những việc thô bỉ kiểu đó không cần ngươi làm. Ta cảm thấy ngươi có thể làm đại sự.
Lương Sư Thành chắp tay đi tới trước cửa sổ. Lão nhìn qua ngoài cửa sổ lạnh lùng nói:
- Từ sau khi Dương Tiễn chết, quan gia đã hoài nghi và bắt đầu lãnh đạm đối với ta. Người còn không tiếc việc nâng đỡ Lý Ngạn vốn cùng võ đài với ta. Điều buồn cười là, Lý Ngạn này vẫn là người bản thân ta nhìn trúng sẽ là người nối nghiệp. Giết Dương Tiễn, gã trở thành đại nội tổng quản. Giờ gã lại muốn đối đầu với ta. Có phải ta làm chuyện ngu xuẩn khiêng đá nện chân mình hay không?
- Thái phó là muốn ta giết Lý Ngạn?
Lương Sư Thành lắc đầu, nói:
- Ta mới vừa nói rồi, không cần ngươi làm thích khách. Giết Lý Ngạn sẽ chỉ làm ta hoàn toàn bị đày vào lãnh cung mà thôi. Mặc dù ta hận không thể đem cái thứ tạp chủng đó chém thành muôn mảnh.
Ngừng một chút, Lương Sư Thành nhìn chăm chú lên Lý Diên Khánh nói:
- Ta rất rõ ràng ngươi muốn cái gì? Ta sẽ để cho ngươi muốn gì được đó. Để ngươi trở thành phụ tá đắc lực, bảo hộ ngươi không phải chịu sự trả thù của Đồng Quán. Tuy nhiên ta hi vọng có một ngày ngươi có thể báo đáp ta. Có một ngày khi ta cần quân đội bảo hộ, ngươi và quân đội của ngươi có thể xuất hiện kịp thời.
Lý Diên Khánh trầm mặc một lát, bình tĩnh nói:
- Nếu như thái phó hiện tại cần quân đội, hẳn là có người cũng sẽ đứng ra chứ!
- Là có người sẽ đứng ra, nhưng chỉ cần quan gia nói câu nào, người đó sẽ trở tay chặt đầu của ta ngay lập tức.
Lương Sư Thành bật cười lạnh lẽo, nói:
- Nhưng ngươi thì sẽ không như vậy. Ngươi không rõ cướp đi quan gia nữ nhân sẽ có vị như thế nào. Dù ngươi có ân cứu mạng, người ta cũng sẽ giết ngươi không chút do dự. Ta sở dĩ cùng ngươi làm giao dịch này, cũng bởi vì ngươi đã không còn đường có thể đi.
Lý Diên Khánh yên lặng gật gật đầu, lại hỏi:
- Thái phó cần ta lúc nào xuất thủ tương trợ?
- Ta cũng không biết, có lẽ ngày nào đó, khi Thái tử cùng quan gia sử dụng bạo lực, ta sẽ cần trợ giúp của ngươi.
- Vậy bây giờ thì sao? Thái phó dự định giúp ta thế nào?
Lương Sư Thành nhìn Lý Diên Khánh chăm chú. Lão chậm rãi nói:
- Ta nói với ngươi như vậy nhé! Ba ngày sau, Sư Sư cô nương sẽ mười tám tuổi. Quan gia đã đợi ngày này rất lâu. Một khi hắn phát hiện Sư Sư đã không còn tấm thân trinh nữ, hai người các ngươi đều không sống được. Cho nên ngươi chỉ có thời gian ba ngày. Ngươi mang nàng đi, còn lại hậu sự ta đến xử lý, thế nào? Ta không có đem ngươi làm quân cờ chứ!
Lý Diên Khánh trầm thấp thở dài, nói:
- Chúng ta làm theo như nhu cầu!
- Như vậy là đúng rồi. Giữa người và người là như vậy. Nói dễ nghe một chút thì gọi là giúp đỡ lẫn nhau. Còn nói trắng ra là thì chính là lợi dụng lẫn nhau. Chỉ là rất đáng tiếc a! Đồng Quán nhìn lầm. Mất đi nhân tài như thế này, một ngày nào đó lão sẽ hối hận.
Lương Sư Thành đi lên trước vỗ vỗ Lý Diên Khánh bả vai, nói:
- Vào cung với ta đi! Đi bảo Quảng Bình quận vương điện hạ luyện tiễn một chút.
Lý Diên Khánh trầm tư chốc lát nói:
- Cho ta về trước đã được không? Ta muốn thu xếp một chút. Sau đó ta sẽ trực tiếp tới hoàng cung.
- Ngươi muốn thu xếp cái gì?
Lương Sư Thành hỏi vẻ không hiểu.
- Thu xếp cho Sư Sư lập tức rời đi kinh thành.
Lương Sư Thành không ngờ Lý Diên Khánh quả quyết như vậy. Lão không khỏi tán thưởng cười nói:
- Ngươi quả nhiên là một người có thể làm được việc lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận