Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 289: Bách Hoa sơn trang.

Chương 289: Bách Hoa sơn trang.Chương 289: Bách Hoa sơn trang.
Trải qua ba ngày đi thuyền, tàu chở khách mà Lý Sư Sư ngồi cuối cùng chậm rãi cập bờ.
Lý Sư Sư đứng ở đầu thuyền đánh giá phong cảnh chung quanh.nàng biết các nàng nam hạ dọc theo Thái Thủy, hôm qua tiến vào cảnh nội Trần Châu, vùng này là khu vực bình nguyên, khắp nơi là đồng ruộng và rừng cây, từng thôn trang nhỏ thấp thoáng trong sương sớm mông lung.
Lúc này là trung tuần tháng hai, hoa mai và anh đào đã nở rộ khắp nơi, nơi nơi muôn hồng ngàn tía, hoa cỏ chập chờn bên trong đồng ruộng cực kỳ xinh đẹp kiều diễm.
- Đây là nơi nào?
Sống ở kinh thành đã lâu, Lý Sư Sư bỗng nhiên trông thấy phong cảnh đồng ruộng xinh đẹp thế này, trong lòng nàng cũng cực kỳ vui vẻ.
Hỉ Thước dọn dẹp vật phẩm trong khoang thuyền cười nói:
- Nơi này thuộc về trấn Thái Khẩu của huyện Hạng Thành, chẳng qua chỗ chúng ta còn cách thị trấn năm dặm, lão gia chúng ta mua một tòa Bách Hoa sơn trang ở nơi này, chiếm diện tích ba ngàn mẫu!
‘Bách Hoa sơn trang! ’
Lý Sư Sư lại có vài phần hứng thú, cười hỏi:
- Chúng ta sẽ ở nơi này bao lâu?
- Khoảng chừng một tháng!
Hỉ Thước cười nói:
- Chờ sóng gió ở kinh thành lắng lại, sau đó chúng ta đi Tô Châu hoặc Hàng Châu. Bên kia chúng ta có tòa nhà, tiểu quan nhân nói, cô nương thích Giang Nam.
Lý Sư Sư nghe ái lang còn nhớ rõ lời mình đã nói, quả thực vui vẻ trong lòng. Nàng lại hỏi:
- Vậy Diên Khánh đâu, hắn ở đâu?
- Hắn sẽ đến, qua mấy ngày sẽ đến.
- Hỉ Thước, Bách Hoa sơn trang ở đâu?
Thị nữ Phi Vụ hết nhìn đông ngó tây hỏi.
Mặt Hỉ Thước trầm xuống, ra vẻ người lớn dạy dỗ nàng:
- Phải gọi Hỉ Thước a tỷ!
Mộng Nguyệt và Phi Vụ là một đôi tỷ muội, hai người chỉ cách nhau một tuổi. Muội muội Phi Vụ cùng tuổi với Hỉ Thước, không khéo nhỏ hơn Hỉ Thước một tháng, Hỉ Thước lập tức nắm lấy điểm này, để nàng gọi mình a tỷ.
Lý Sư Sư cười nói:
- Phi Vụ, phải hiểu lễ phép!
Phi Vụ nhỏ giọng lầm bầm một câu:
- Thấp hơn ta nhỏ hơn ta, chỗ nào giống a tỷ chứ?
Nàng đành không tình nguyện hỏi lại:
- Hỉ Thước a tỷ, Bách Hoa sơn trang ở đâu?
- Như vậy còn tạm được, ngay ở phía trước không xa, đi theo ta!
Hỉ Thước dẫn các nàng lên bờ, khua tay nói với chủ thuyền:
- Dân thúc, vất vả ngươi rồi.
- Hỉ Thước cô nương không cần phải khách khí, có thể làm việc cho tiểu viên ngoại, là vinh hạnh của ta.
Tàu chở khách là Lý Diên Khánh thuê tạm thời, nhưng hai người chèo thuyền lại là chủ thuyền của đội tàu Bảo Nghiên Trai, chỉ có người một nhà Lý Diên Khánh mới tin tưởng được.
Bốn người dọc theo một con đường nhỏ đi tới một rừng cây lớn cách đó trăm bước, Hỉ Thước chỉ về phía rừng cây:
- Phía sau rừng cây kia chính là sơn trang!
- Hỉ Thước, nơi này có an toàn không?
Lý Sư Sư hơi lo lắng hỏi thăm.
- Cô nương yên tâm đi! Dân phong nơi này rất thuần phác, cũng không có đạo tặc, rất nhiều người ban đêm đi ngủ cũng không đóng cửa. Mùa thu năm ngoái ta ở nơi này một tháng, nghiên cứu chế tạo son phấn hoa nhài, mới đầu còn cảm thấy mới mẻ, về sau thì rất nhàm chán. Chẳng qua vận may của các vị rất tốt, vừa vặn gặp được mua trăm hoa đua nở.
- Hỉ Thước muội muội, phải dạy chúng ta làm son phấn nha!
Mộng Nguyệt cười nhắc nhở Hỉ Thước. Nàng không nói nhiều, tương đối trầm mặc, muội muội Phi Vụ lại vừa vặn trái ngược, cả ngày líu ríu không ngừng.
- Yên tâm đi! Mộng Nguyệt tỷ, ta dạy các ngươi làm son phấn tốt nhất, còn có nước hoa.
Đang nói chuyện, mười mấy người đi ra từ đường nhỏ trong rừng đối diện, trong đó có bảy tám phụ nhân, đều là nông dân chuyên trồng hoa trong sơn trang. Hỉ Thước vui mừng vẫy tay với phụ nhân dẫn đầu:
- Cố đại thẩm, là ta, Hỉ Thước!
Phụ nhân dẫn đầu chính là Cố đại thẩm hàng xóm từ nhỏ của Lý Diên Khánh. Hiện giờ nàng là đại quản sự của Bách Hoa sơn trang, trượng phu lại trồng hoa trong trang viên Ngạc Châu, bên kia bọn họ có đất đai của nhà mình.
- Hóa ra là Hỉ Thước cô nương!
Cố đại thẩm mặt cười như hoa, Hỉ Thước là con dâu mà nàng nhìn trúng.
Nàng ôm Hỉ Thước một chút, lại đánh giá Lý Sư Sư. Mặc dù Lý Sư Sư đã hóa trang, thiên tư quốc sắc bị che kín, chẳng qua trông vẫn rất tú lệ, nhất là khí chất thanh lệ thoát tục của nàng quả thực hiếm thấy trên đời, trong mắt đám hương nông, nàng giống như tiên nữ.
- Hỉ Thước, nàng là ai vậy?
Hỉ Thước nhỏ giọng nói bên tai Cố đại thẩm:
- Nàng là vị kia của tiểu quan nhân đến sơn trang ngắm hoa.
Cố đại thẩm bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là vợ của ông chủ nhỏ. Nàng vội vàng tiến lên hành lễ:
- Hóa ra là thiếu phu nhân, ta là Cố Nhị Nương quản sự nơi này, xin thiếu phu nhân chiếu cố nhiều hơn.
Mặt Lý Sư Sư đỏ lên, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, nàng cũng thi lễ vạn phúc:
- Về sau phải làm phiền Cố Nhị Nương rồi!
- Không phiền phức! Không phiền phức! Mau mời tiến vào sơn trang.
Mọi người dẫn đường phía trước, xuyên qua rừng cây, một sơn trang khí thế rộng rãi lập tức xuất hiện trước mắt các nàng. Đây là Bách Hoa sơn trang mà Lý Đại Khí mua năm trước, chủ yếu trồng hơn trăm loại hoa cỏ, lúc này phần lớn hoa đã ngậm nụ sắp nở, nhưng vẫn có từng mảnh hoa xinh đẹp đua nở, giống hệt tiến vào một biển hoa.
Lý Sư Sư và hai thị nữ cũng không nhịn được sợ hãi thán phục một hồi. Mặc dù các nàng cũng có hậu hoa viên, nhưng dù thế nào cũng không thể sánh với biển hoa nơi này, Lý Sư Sư và hai thị đều say mê trong lòng.
Đây cũng là lần đầu Hỉ Thước tới đây vào mùa xuân, nàng cũng thán phục vạn phần, lại lập tức thích thú nơi này lần nữa.
Cố đại nương cười nói:
- Trước ở lại đã, sau đó từ từ ngắm hoa!
Các nàng đi về phía bắc theo một dòng suối nhỏ, phía trước liền xuất hiện một tòa nhà nhỏ chiếm diện tích hai ba mẫu, chung quanh có tường vây. Đây chính là nguyên nhân Lý Diên Khánh dàn xếp Lý Sư Sư tại tòa Bách Hoa sơn trang này. Chủ nhân trước của sơn trang xây dựng một biệt trạch nghỉ ngơi ở nơi này, hành lang uốn khúc vườn quanh, suối nước róc rách, bảy tám căn phòng cũng xây dựng cực kỳ xinh đẹp.
- Thiếu phu nhân ở lại nơi này đi! Nơi này cái gì cũng có, bên trong là phòng của chủ nhân, ta và hai đại nương ở gian ngoài, những người khác ở trong phòng trệt phía đông. Nơi này rất an toàn, thiếu phu nhân cứ việc yên tâm.
Lý Sư Sư cười nói:
- Cố đại thẩm, tạm thời ta còn chưa phải thiếu phu nhân, ta họ Quách, tên là Tư Tư, tư trong tư niệm gia hương, về sau Cố đại thẩm gọi ta Tư Tư là được.
- Được! Tư Tư cô nương xin ở lại, ta đi lấy một số đồ mới tới.
Cố đại thẩm rời đi, Hỉ Thước vội vàng đuổi theo nàng, dặn dò nàng vài câu. Cố đại thẩm cười nói:
- Yên tâm đi! Chuyện ông chủ nhỏ dặn dò, ta nhất định sẽ làm thỏa đáng.
- Vậy làm phiền Cố thẩm rồi!
- Tiểu nương tử ngươi!
Cố đại thẩm trìu mến bóp một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười ha ha rời đi.
Phi Vụ nghiêng đầu hỏi:
- Hỉ Thước a tỷ kia, ông chủ nhỏ dặn dò cái gì?
- Cái gọi là Hỉ Thước a tỷ kia?
Hỉ Thước nghiêm mặt nói.
Nàng lại cười nói với Lý Sư Sư:
- Ta để Cố thẩm vào trong thôn gần đây thuê mấy người làm nha hoàn và đầu bếp, lại mua chút vải vóc tốt trên trấn, chúng ta có thể làm y phục, đây là tiểu quan nhân dặn dò, ít nhất phải để cô nương ở thoải mái dễ chịu.
Lý Sư Sư gật đầu, nghĩ không ra ái lang còn cẩn thận như thế. Lúc này, Phi Vụ không nhịn được hỏi:
- Hỉ Thước a tỷ, thị trấn ở đâu? Có náo nhiệt không?
- Cái này còn tạm được! Trấn Thái Khẩu đi về phía bắc năm dặm là tới, chúng ta có thể cưỡi lừa đi. Nơi đó rất náo nhiệt, cái gì cũng có, cũng giống như trấn Lộc Sơn của chúng ta. Đúng rồi, ta có thể mua chút giấy bút, dạy hai người các ngươi đọc sách biết chữ.
Thói quen thích lên mặt dạy đời của Hỉ Thước luôn không đổi được.
- Nơi này còn có sách sao?
Lý Sư Sư cười hỏi.
- Có không ít đâu! Còn có sách tiểu quan nhân viết.
Hỉ Thước cười hì hì bổ sung:
- Năm ngoái ta mang tới.
Lý Sư Sư lập tức nhớ tới sách Lý lang tặng cho mình, nàng mới xem mấy quyển, đáng tiếc quên ở kinh thành, may mắn nơi này cũng có, nàng không có chuyện gì có thể ổn định tâm thần xem kỹ.
- Đi thôi! Chúng ta đi xem phòng một chút.
Lý Sư Sư quay người đi vào trong phòng, ba người vội vàng đuổi theo. Bốn người đi vào một cửa nguyệt, một căn nhà nhỏ màu đỏ hai tầng liền xuất hiện trước mắt các nàng.
Khi đám Tiến Sĩ đăng ký xong tại Lại Bộ, mười ngày chờ đợi tiếp theo là thời khắc khó khăn nhất của mỗi Tiến Sĩ, mười ngày cũng không phải một kỳ hạn, mà là một con số kinh nghiệm.
Nói chung, sau khi Tiến Sĩ đăng ký tại Lại Bộ, sẽ có Thẩm Quan Viện tiến hành thẩm tra nghiêm khắc mỗi Tiến Sĩ, sau đó đưa tới Lại Bộ phong quan. Lại Bộ thường sẽ hoàn thành thông báo người trong cuộc trong mười ngày.
Nhưng cũng không ít Tiến Sĩ trong mười ngày không có tin tức gì, kéo dài mấy tháng thậm chí mấy năm cũng có. Cũng có Tiến Sĩ chờ đợi mấy tháng, cuối cùng nhận được một lá thư điều động về Châu Học dạy học, khiến người ta tuyệt vọng.
Lý Diên Khánh cũng đang kiên nhẫn chờ đợi thư thông báo. Những ngày này hắn vẫn luôn ở trong phủ trạch ở phố Băng Quỹ. Buổi sáng ngày này, Lý Diên Khánh đang đọc sách trong phòng, quản gia ở trong viện nói:
- Tiểu viên ngoại, có khách tìm!
Quản gia Lý phủ họ Dư, người địa phương Biện Kinh, từng làm quản gia trong nhà một quan viên, quan viên cáo lão về quê, y không đi cùng, qua sự giới thiệu của người quen, lại làm quản gia của Lý phủ. Năm nay Dư quản gia chỉ có năm mươi tuổi, cực kỳ khôn khéo tài giỏi, xử lý công việc trong phủ ngay ngắn rõ ràng.
Lý Diên Khánh đi ra khỏi thư phòng, cười hỏi:
- Là ai tìm ta?
- Là Chu quan nhân!
Hóa ra là Chu Xuân. Lý Diên Khánh bước nhanh ra nội viện, thấy Chu Xuân đang ngồi uống trà trong phòng khách, Lý Diên Khánh đi vào cười nói:
- Là cơn gió thơm nào thổi con rể quý của Cao gia tới rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận