Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 312: Thủ đoạn lung lạc.

Chương 312: Thủ đoạn lung lạc.Chương 312: Thủ đoạn lung lạc.
Mấy năm này Lý Đại Khí ở Biện Kinh luôn cẩn thận kinh doanh, cố gắng tránh quyền quý, thậm chí rất ít liên hệ với quan phủ. Thực sự không thoát được, liền dùng tiền tìm cò mồi giúp đỡ, cho dù đã chen thân làm thập đại thương nhân của Biện Kinh, còn có phong hào Võ Đức Lang, y vẫn quen thuộc liên hệ với dân chúng trung hạ tầng, y có e ngại đối với quyền quý từ sâu trong lòng.
Nhưng lúc này, vì đưa tin cho con trai, vì tính mạng con trai, y không thể không tự mình đến phủ đệ của Ẩn Tướng nổi danh Lương Sư Thành.
Thời gian vào lúc hoàng hôn, đoán chừng lúc này Lương Sư Thành cũng đã trở về. Lý Đại Khí ngồi một cỗ xe bò đi tới trước cửa phủ Lương Sư Thành. Y đặc biệt thay một bộ áo tơ tốt nhất, đội mũ ô sa trên đỉnh khảm mỹ ngọc, giày cũng đổi thành ủng ngắt da nai tốt nhất.
Y lấy hết dũng khí đi lên bậc thang, nói với thị vệ đối diện:
- Tại hạ là Lý Diên Khánh ông chủ Bảo Nghiên Trai, có việc gấp tới thăm hỏi Lương Thái Phó!
Nói xong, y nhét mười lạng bạc vào tay thị vệ:
- Đây là chút lòng thành, mời mọi người uống ché trà!
Mấy tên thị vệ thấy một nam tử xa lạ đi lên bậc thang, đang muốn mắng chửi xua đuổi, một thỏi bạc lập tức chặn miệng họ. Nghe nói là ông chủ Bảo Nghiên Trai, mấy người lập tức lau mắt mà nhìn. Đừng thấy người ta địa vị không cao, nhưng hầu bao lại lớn hơn ai khác.
Mọi người nhìn nhau, lập tức ý thức được, chắc chắn muốn dùng tiền tìm Thái Phó làm việc, rất nhiều người như vậy, họ cũng quá quen thuộc rồi.
Thị vệ dẫn đầu ôm quyền thi lễ cười nói:
- Hóa ra là ông chủ Lý, thất kính rồi, chẳng qua trong phủ có chút quy củ, Thái Phó không tiếp khách lạ, là tiểu chủ nhân phụ trách tiếp khách, có chuyện gì cần Thái Phó giúp đỡ, thương lượng với tiểu chủ nhân, giá cả cũng tương đối thích hợp, bình thường đều sẽ giải quyết giúp ngươi.
Một thị vệ khác ở bên cạnh cũng nói:
- Vừa vặn đêm nay tiểu chủ nhân đang trực, nếu không ngày mai ông chủ lớn tới đi! Ngày mai vẫn vào lúc này, chúng ta bẩm báo thay ngươi.
Lý Đại Khí nghe mơ hồ, nhưng một câu ‘giá cả thích hợp’, khiến y lập tức tỉnh ngộ lại. Y vội vàng khoát tay:
- Không phải ta tới tìm Thái Phó nhờ việc, ta là tới đưa tin khẩn cho con trai, hắn biết Lương Thái Phó.
- Ồ! Không biết lệnh lang là…
- Con trai của ta là Lý Diên Khánh, Thám Hoa hạng ba khoa cử năm nay.
- Hóa ra là phụ thân của Lý Diên Khánh.
Đám thị vệ càng thêm kính trọng, thị vệ dẫn đầu cười nói:
- Chúng ta có thể chuyển thư giúp cho ông chủ Lý.
Lý Đại Khí do dự một chút, trong tờ giấy con trai viết liên tục căn dặn, phải tự mình giao tới tay Lương Sư Thành, không thể để gác cổng chuyển giúp. Y suy nghĩ, lần này lấy ra mười lạng vàng, đưa cho thị vệ dẫn đầu:
- Vẫn mời các vị huynh đệ bẩm báo thay ta một chút.
Lần này là hoàng kim nha! Thị vệ dẫn đầu không cách nào từ chối, đánh nhận vàng cười nói:
- Vậy chúng ta liền mạo hiểm bẩm báo thay ông chủ Lý đi!
Lý Đại Khí vội vàng lấy ra bái thiếp của mình:
- Làm phiền phức đại huynh đệ rồi!
Thị vệ cầm bái thiếp vào cửa phủ. Lúc này, Lương Sư Thành vừa ăn cơm tối xong, đang đi dạo trong hoa viên. Quản gia đi tới đưa một tấm thiệp:
- Lão gia, ông chủ Lý Đại Khí của Bảo Nghiên Trai ở ngoài có chuyện gấp cầu kiến, lão gia muốn gặp không?
Lương Sư Thành khẽ giật mình, lập tức hiểu được, hóa ra là phụ thân của Lý Diên Khánh tìm mình. Lão nhận bái thiếp nhìn một chút, liền cười nói:
- Mời hắn đến phòng khách quý chờ một chút!
Quản gia quay người rời đi. Lương Sư Thành trầm tư một lát, không rõ Lý Đại Khí tìm mình có chuyện gì?
Lão trở về phòng thay đồ, lúc này mới đi tới phòng khách quý.
Lý Đại Khí ngồi trong phòng khách quý bất an uống trà. Gặp quan viên loại hình Tri Huyện Thang Âm y còn có thể thong dong đối mặt, nhưng hiện giờ là Lương Sư Thành nha! Quyền quý ngay cả Tướng Quốc Thái Kinh cũng phải tất cung tất kính, trong lòng y sao có thể không căng thẳng?
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, một nam tử trung niên vóc người trung đẳng đi ra từ sau bình phong. Chỉ thấy làn da lão hơi đen, dung mạo không đáng để ý, mặc một bộ trường sam ở nhà rất bình thường. Lý Đại Khí còn tưởng rằng là quản gia, nhưng y vẫn đứng dậy. Nam tử trung niên cười tủm tỉm nói:
- Hóa ra ngươi chính là phụ thân của Diên Khánh!
Lúc này Lý Đại Khí mới hiểu được, trung niên này hóa ra chính là Lương Sư Thành. Y lập tức đổ mồ hôi lạnh ướt sũng người, may mắn không vô lễ. Y liền vội vàng tiến đến khom người hành lễ:
- Tiểu dân Lý Đại Khí tham kiến Thái Phó!
- Không cần khách khí, ta nhớ không lầm, ngươi cũng có quan hào, không tính là tiểu dân, mời ngồi!
Lý Đại Khí lau mồ hôi lạnh trên trán. Y không nghĩ tới tướng mạo của Lương Sư Thành lại bình thường như vậy, dáng dấp cũng rất giống đường huynh Lý Đại Ấn.
Y ngồi xuống, vội vàng lấy một phong thư trong ngực ra đưa cho Lương Sư Thành:
- Đây là thư con ta để ta đưa cho Thái Phó, thực sự hơi đường đột.
- Không có gì!
Lương Sư Thành cười khoát tay:
- Ta cũng rất quan tâm Diên Khánh mà! Hắn có thể viết thư tới, ta thật cao hứng.
Lương Sư Thành không vội xem thư, mà đặt thư một bên, lại cười tủm tỉm nói:
- Đồ của Bảo Nghiên Trai quả thực không tệ, ngay cả ta cũng dùng loại son hương hoa nhài kia, mấy năm nay ông chủ Lý hẳn là kiếm lời không ít đi!
Tim Lý Đại Khí bỗng nhảy thót một cái, nửa ngày mới cười nói:
- Chỉ là kiếm lời một chút tiền trinh.
Lương Sư Thành cười ha ha:
- Ông chủ Lý không nên hiểu lầm, ta không đánh chủ ý tới tiền của ngươi. Trái lại, về sau Bảo Nghiên Trai có khó khăn gì, hoặc là gặp phải phiền toái gì, nói cho ta một tiếng, ta sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.
Lý Đại Khí thở phào trong lòng, vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Đa tạ ý tốt của Thái Phó, Đại Khí vô cùng cảm kích!
Lương Sư Thành cười nhạt một tiếng:
- Lời này ta sẽ không tùy tiện nói ra khỏi miệng, ta là coi trọng con trai của ngươi, con ngươi là đại tài, có thể làm một phen đại sự. Không chỉ ta nhìn ra, Đồng Thái Úy cũng nhìn ra, chẳng qua phương pháp dùng người của ta khác với Đồng Thái Úy, giống như trị thủy thời thượng cổ, Đồng Thái Úy cùng biện pháp của Cổn, ép b uộc Diên Khánh đi theo con đường của lão, mà ta dùng biện pháp của Vũ, thuận theo tự nhiên, cho nên Diên Khánh đồng ý hợp tác với ta, cũng là ta sắp xếp hắn đi quân Tây Bắc.
Lý Đại Khí nhỏ giọng nói:
- Thái Phó hậu ái khuyển tử, Đại Khí thực khó mà hồi báo!
Lương Sư Thành lắc đầu:
- Lời này ngươi nói không đúng rồi, thiên hạ rộn ràng, đều là vì lợi, thiên hạ nhốn nháo, đều là hướng lợi. Ông chủ Lý là thương nhân, hẳn là trải nghiệm càng sâu.
Lý Đại Khí không lên tiếng, nhưng y hơi hiểu được ý tứ của Lương Sư Thành.
Lương Sư Thành cười tiếp tục nói:
- Ngay cả quan lớn đại thần bắt rể, cũng là vì mưu lợi tương lai thay gia tộc. Lương Sư Thành ta chỉ hận không có con gái, nếu không ta chắc chắn sẽ bắt Lý Diên Khánh làm rể. Ta giúp Diên Khánh, thật ra cũng là một loại đầu tư. Giống như ông chủ Lý đầu tư cửa hàng cuối cùng là vì kiếm càng nhiều lợi ích. Ta đầu tư trên người Diên Khánh, cũng là hi vọng tương lai có thể được hắn hồi báo.
- Ân tích nước, lấy suối tuôn báo đáp. Từ nhỏ Diên Khánh đã là người trọng tình nghĩa.
- Đúng! Ta cũng nhìn ra, hắn vì không cô phụ mỹ nhân, thà rằng đắc tội Thiên tử, quả thực rất trọng tình trọng nghĩa. Cho nên ta mới giúp hắn, nếu không hắn làm sao vẫn bình yên vô sự đến giờ?
Lý Đại Khí biến sắc, y biết Lương Sư Thành nói là chỉ chuyện gì? Khó trách chuyện Lý Sư Sư huyên náo long trời lở đất, con trai lại bình yên vô sự, hóa ra là Lương Sư Thành bảo vệ hắn. Lý Đại Khí không biết nên cảm kích hay nên thở dài, như vậy, điểm yếu của con trai bị Lương Sư Thành nắm chặt, chỉ sợ đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Lương Sư Thành đồng ý đầu tư trên người con trai.
Lương Sư Thành nhìn ra sắc mặt Lý Đại Khí không đúng, lại cười nhạt nói:
- Thật ra ta đã rất khoan dung đối với Diên Khánh, hắn vẫn là họ Lý. Ta không giống như những người khác, nhìn trúng thứ gì thì nhất định phải chiếm làm của mình mới yên tâm. Dương Tiễn có Thập Tam Thái Bảo, mỗi người họ Dương, nhưng Dương Tiễn vừa chết, lập tức tan đàn xẻ nghé, ngay cả người túc trực bên linh cữu cũng không có, họ Dương thì có ý nghĩa gì chứ? Ông chủ Lý, ngươi nói có đúng không?
Lương Sư Thành lại mượn chuyện châm biếm. Lý Đại Khí cũng không thể tránh được, đành cười khổ một tiếng nói:
- Vẫn là Thái Phó nhìn thấu triệt!
Lúc này, Lý Đại Khí mới nhớ tới một việc quan trọng, vội vàng nói:
- Người đưa ti nnois cho ta, Diên Khánh tuần tra ở biên giới, gặp phải hai trăm kỵ binh Tây Hạ bao vây, suýt mất mạng. Thái Phó, ngài xem việc này…
- Còn có chuyện này sao?
Lương Sư Thành nhướng mày, nói với Lý Đại Khí:
- Chuyện này ta sẽ điều tra cẩn thận. Ông chủ Lý xin yên tâm, điểm xuất phát của chúng ta trên người Diên Khánh là nhất trí. Ngươi là phụ thân, không hi vọng con trai xảy ra chuyện. Ta là người đầu tư, ta cũng không hi vọng đầu tư trôi theo dòng nước, ta sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa.
Lý Đại Khí đứng dậy nói:
- Vậy thì khẩn cầu Lương Thái Phó quan tâm nhiều hơn. Đại Khí cáo từ trước!
- Ha ha! Không cần khách khí.
Lương Sư Thành đích thân tiễn y tới trước cửa phủ, lại lấy một miếng kim bài ra đưa cho Lý Đại Khí:
- Đây là tín vật của ta, về sau ai dám tìm ông chủ Lý hoặc Bảo Nghiên Trai làm phiền, ngươi đưa kim bài này cho hắn, ai dám đụng hảo hữu của Lương Sư Thành ta.
Lý Đại Khí hết sức cảm động trong lòng. Mặc dù y biết Lương Sư Thành vì lung lạc con trai mình, nhưng thái độ hạ mình kết giao này lại khiến kẻ khác phải kính nể. Y nhận lấy kim bài, cực kỳ thành khẩn nói:
- Thái Phó hậu ái, Đại Khí vô cùng cảm kích.
Lý Đại Khí khom người thi lễ, cáo từ rời đi. Lương Sư Thành cười tủm tỉm nhìn y đi xa, lại vẫy tay với y, lúc này mới cầm thư của Lý Diên Khánh bước nhanh tới thư phòng.
Mấy thị vệ trước cửa phủ đều kinh hãi nhìn nhau. Thái Phó lại tự mình đưa Lý Đại Khí ra ngoài, đây chính là đãi ngộ chỉ có Thái Tướng Quốc và Đồng Thái Úy mới có! Lại còn tặng kim bài tín vật, đây dường như là lần đầu tiên, thị vệ dẫn đầu sờ một thỏi vàng trong lòng, gã đột nhiên cảm giác được đĩnh vàng này nóng bỏng tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận