Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 313: Thế lực hai phái.

Chương 313: Thế lực hai phái.Chương 313: Thế lực hai phái.
Lương Sư Thành trở về thư phòng ngồi, dùng dao nhỏ mở phong thư, rút lá thư Lý Diên Khánh viết ra. Thư viết không dài, nhưng cơ bản nói rõ tiền căn hậu quả, cuối cùng nói Chủng Sư Đạo đã tới Biện Kinh tạ tội với Thiên tử, khẩn cầu lão thuận tiện năn nỉ thay Chủng Sư Đạo một chút.
Lương Sư Thành lập tức ngẩn người, Chủng Sư Đạo lại tới Biện Kinh rồi? Chuyện quan trọng như vậy vì sao lão không biết.
Lão càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lập tức đứng dậy ra lệnh:
- Chuẩn bị xe ngựa, ta phải lập tức vào cung!
Không bao lâu, Lương Sư Thành leo lên một chiếc xe ngựa, dưới sự hộ vệ của mấy chục kỵ sĩ chạy tới đại nội.
Trong xe ngựa, Lương Sư Thành híp mắt, suy nghĩ chân tướng chuyện này. Thái Úy Đồng Quán và Chủng Sư Đạo luôn không thân, điểm này Lương Sư Thành rất rõ ràng. Nhưng thế lực của Đồng Quán chủ yếu ở vùng Thiểm Tây và Hà Tây, mà thế lực của của Chủng Sư Đạo tại Hà Đông, hai người coi như nước giếng không phạm nước sông. Chỉ là Lương Sư Thành không nghĩ tới, Cao Cầu cũng muốn mưu cầu quân quyền Tây Bắc, xử lý Chủng Sư Đạo, nâng đỡ người của mình lên vị.
Rất nhiều người đều coi Lưu Diên Khánh là người của Đồng Quán, nhưng Lương Sư Thành lại biết, thật ra Lưu Diên Khánh thật ra đã bị Cao Cầu kéo qua, bộc phát chiến dịch tại Tây Hạ trước giờ, Cao Cầu muốn vặn ngã Chủng Sư Đạo, xếp Lưu Diên Khánh vào làm chủ tướng, cũng là muốn cướp công lớn chiến dịch Tây Hạ.
Nhưng dựa vào Cao Cầu không cách nào vặn ngã Chủng Sư Đạo, y nhất định phải có người trong hoàng cung mới được, đây chính là vấn đề Lương Sư Thành lo lắng. Rất có thể Cao Cầu tìm tới Lý Ngạn, có thể nói chuyện trước mặt Thiên tử, cũng chỉ có hai người lão và Lý Ngạn.
Chẳng lẽ Cao Cầu và Lý Ngạn đã âm thầm cấu kết sao?
Hoặc là nói Lý Ngạn đã bắt đầu hoạt động tích cực để thay thế lão.
Lý Ngạn là tân tú mà Lương Sư Thành vặn ngã đối thủ cũ Dương Tiễn đề bạt lên. Nhưng Lương Sư Thành không nghĩ tới sau khi nắm giữ quyền lớn nội cung, Lý Ngạn liền không để lão vào mắt, điều này khiến Lương Sư Thành cực hận trong lòng, lại không thể làm gì.
Cũng may Lương Sư Thành chủ yếu nắm giữ quyền lực ngoài cung, cũng chính là quyến chế chiếu và phê duyệt tấu chương, cơ bản nước giếng không phạm nước sông với quyền lực nội cung của Lý Ngạn.
Nhưng Lương Sư Thành hiểu rõ trong lòng, dã tâm của Lý Ngạn rất lớn, tay của y sớm muộn sẽ duỗi tới chỗ lão, cho nên Lương Sư Thành cực kỳ cảnh giác đối với việc này. Hôm nay trong thư Lý Diên Khánh nhắc đến đơn từ chức của Chủng Sư Đạo, Lương Sư Thành lại không nhìn thấy, điều này khiến lão sinh ra hoài nghi trong lòng.
Quan phòng của Lương Sư Thành tại Văn Đức Điện, dựa vào Ngự Thư Phòng của Thiên tử. Nhưng bởi vì Triệu Cát rất ít khi tới Ngự Thư Phòng, tấu chương chuyển tới triều đình hoặc tấu chương ngoại quan dâng lên đều giao tới tay lão, do lão phụ trách chỉnh lý. Việc nhỏ do lão thay mặt phê duyệt, chuyện lớn thì báo cáo Thiên tử. Quyền lực của Lương Sư Thành đến từ việc này, có thể nói đây là ranh giới cuối cùng của lão, không thể cho bất cứ kẻ nào xâm phạm.
Lương Sư Thành bước nhanh vào quan phòng, mở một đống tấu chương trên bàn và trong rương, nhưng không phát hiện đơn từ chức của Chủng Sư Đạo: ‘Chẳng lẽ còn chưa tới sao? ’. Lão âm thầm suy nghĩ trong.
Lúc này, văn lại Ninh Hoành đi tới hành lễ nói:
- Thái Phó cần ti chức hỗ trợ không?
- Ta hỏi ngươi, xế chiều nay ta không ở nơi này, phải chăng có người đi vào?
- Quan phòng của Thái Phó có ai dám vào?
- Đừng nói những lời nhảm nhí này, ta chỉ hỏi ngươi, xế chiều nay có người tới đây hay không?
Ninh Hoành do dự một chút nói:
- Đứa trẻ trong nhà sinh bệnh, xế chiếu ta đi chăm sóc đứa trẻ, là do Dương Cầu trực.
- Hắn đang ở nơi nào? Bắt hắn tới đây cho ta.
Ninh Hoành bước nhanh rời đi. Không bao lâu, một hoạn quan hai mươi mấy tuổi bước nhanh vào. Người này tên là Dương Cầu, cũng là Thư Bút thái giám do Lương Sư Thành bồi dưỡng từ nhỏ. Gã rất giỏi bắt chước bút tích của Thiên tử Triệu Cát, khó phân thật giả, lúc Lương Sư Thành giả truyền thư của Thiên tử, chính là do Dương Cầu phụ trách cầm bút.
- Thái Phó tìm tiểu nô có gì dặn dò?
Dương Cầu tất cung tất kính hành lễ.
- Ta hỏi ngươi, xế chiều nay ta không ở trong triều, có ai đi vào quan phòng của ta?
Dương Cầu suy nghĩ một chút nói:
- Lý công công đã tới một lần.
- Là Lý Ngạn sao?
- Đúng vậy, hắn nói tặng cho Thái Phó một chút Long Tiên Hương quý báu. Lúc ấy ta đang bận rộn, hắn liền đặt Long Tiên Hương lên bàn, lại tự mình thắp lư hương một chút, sau đó rời đi, trước sau không đến thời gian uống cạn một chén trà.
- Hắn có lấy đi thứ gì không?
- Chắc là không có! Lúc ấy ti chức không chú ý tay của hắn.
Lương Sư Thành lại gọi Ninh Hoành tới, hỏi hai người:
- Tấu chương đưa tới hôm nay, có tấu chương của Chủng Sư Đạo quân Tây Bắc hay không?
- Dường như có!
Ninh Hoàng nghĩ tới:
- Lúc giữa trưa ta có nhìn thấy, hẳn là ở trên bàn của Thái Phó.
- Nhưng trên bàn ta không có, vậy nó đi nơi nào?
Ninh Hoành và Dương Cầu nhìn nhau, xem ra thực sự bị Lý Ngạn trộm đi, lần này phiền phức lớn rồi.
Lương Sư Thành hận đến âm thầm cắn răng, tên khốn đáng chết, cũng dám dùng thủ đoạn trộm cắp quyền lực của lão?
- Thái Phó, làm sao bây giờ?
Lương Sư Thành trầm tư thật lâu, liền viết một tờ giấy, đưa cho Ninh Hoành:
- Ngươi tới phủ đệ Đồng Thái Úy một chuyến, tự tay giao tờ giấy này cho Đồng Thái Úy.
- Tuân lệnh!
Ninh Hồng nhận tờ giấy bước nhanh rời đi.
Lương Sư Thành lạnh lùng hừ một tiếng:
- Đấu với ta, vậy chúng ta không ngại thử một lần!
Trong tờ giấy Lương Sư Thành viết cho Đồng Quán chỉ có một câu: ‘Cao Cầu muốn dùng Lưu Diên Khánh thay thế Chủng Sư Đạo’.
Lương Sư Thành biết, có câu nói này là đủ rồi, Đồng Quán sẽ biết nên làm gì.
Hai ngày này Thái Kinh hơi cảm lạnh, nằm trong nhà hai ngày, so với cảm lạnh, không bằng nói bị trưởng tử Thái Du của lão làm tức bệnh.
Mùa hè năm ngoái, Thiên tử ban cho Thái Du một tòa nhà, Thái Du chính thức dọn ra ngoài xây phủ độc lập. Bắt đầu từ khi đó, Thái Kinh phát hiện trưởng tử dần không nghe lời mình
Bắt đầu từ hôm nay, Thái Du còn đối nghịch mình khắp nơi, nhưng hôm trước xảy ra một việc khiến cho Thái Kinh đau lòng nhức óc, trong cơn tức giận liền bị bệnh. Trưởng tử của lão lại trắng trợn phỉ báng mình trước mặt Thiên tử, nói mình ngu ngốc già nua, căn bản không có năng lực xử lý chính vụ. Nếu không phải Lý Ngạn ngầm phái người nói với mình, mình còn bị giấu diếm qua.
Thái Kinh vừa kinh vừa sợ, phái người đi tìm con trai tới đối chất. Nhưng Thái Du thế nào cũng không tới, cuối cùng Thái Kinh tức giận bị bệnh.
Mặc dù bị bệnh, lại không phải việc gì lớn, điều trị hai ngày, lão đã dần bình phục.
Quan trọng hơn là, Thái Kinh nghĩ thông suốt một đạo lý, con trai phản bội mình, chỉ sợ Thiên tử cũng khó thoát liên quan, không phải sao? Lúc trước là huynh đệ ruột Thái Biện đối nghịch với mình khắp nơi. Thái Biện chết rồi, con trai lại thay thế, đây chỉ là trùng hợp sao?
Thái Kinh luôn nghĩ về phương hướng tốt, Thiên tử đã muốn lợi dụng trưởng tử đối phó mình, vậy nói rõ Tướng vị của mình vẫn còn tương đối ổn định. Vì nghĩ thông suốt điểm này, Thái Kinh tinh thần tốt đẹp, chuẩn bị ngày mai vào triều.
Thái Kinh đã chuyển từ phòng bệnh đến thư phòng. Trong thư phòng, Thái Kinh đang nghe tiểu nhi tử Thái Tí nói một chuyện quan trọng cho lão.
- Ngay vừa rồi, Lý công công tìm tới hài nhi, để cho ta chuyển tới phụ thân, xin phụ thân có thể giúp đỡ Cao Thái Úy một chút.
Thái Tí trước mắt đảm nhiệm Bí Thư Tỉnh Giáo Thư Chính Tự, cũng chính là đọc sách cùng hoàng tử. Năm nay gã hai mươi lăm tuổi, do ái thiếp của Thái Kinh sinh ra, thông minh lão luyện, là một trong những đứa con trai Thái Kinh coi trọng nhất, nhất là hiện giờ trưởng tử phản bội mình, Thái Kinh càng coi trọng tiểu nhi tử này.
Câu này con trai nói không đầu đuôi, quả thực khiến Thái Kinh không hiểu. Lão hỏi lại:
- Lý Ngạn có nói để ta giúp đỡ Cao Thái Úy chuyện gì hay không?
- Hắn không nói cụ thể, ta đoán chừng Cao Thái Úy sẽ tìm đến phụ thân, Lý nội thị chỉ tỏ thái độ trước.
Thái Kinh gật đầu, con trai nói đúng, lão cười nói:
- Ngươi từ đó có thể đọc được manh mối gì?
- Hài nhi cảm thấy tay Lý Ngạn duỗi ngày càng dài.
- Quả thực có một chút, nhưng ngươi phải hiểu được, không được quan gia cho phép thậm chí ám chỉ, Lý Ngạn không dám đụng vào địa bàn của Lương Sư Thành.
Thái Tí cung kính nói:
- Lúc trước phụ thân dạy bảo hài nhi, thuật đế vương tinh túy ở cân bằng, chỉ sợ tay Lý Ngạn dài vượt qua đạo lý này.
Thái Kinh nghe con trai có thể suy một ra ba, không khỏi cảm thấy vui mừng, vuốt râu cười nói:
- Ngươi nói không sai. Quan gia trọng dụng hoạn quan cũng vì phân chia quyền lực triều thần. Lương Sư Thành ngoài trung trong gian, mạch suy nghĩ cẩn thận, hắn vốn là người lựa chọn thích hợp nhất. Nhưng hắn không nên ám sát Dương Tiễn, để quan gia có nghi kỵ, nếu không quan gia cũng sẽ không trọng dụng Lý Ngạn phân quyền của Lương Sư Thành.
- Nhưng Dương Tiễn bị Lương Sơn giết chết!
Thái Kinh nở nụ cười:
- Nếu như ngươi thực sự nghĩ như vậy, vậy nói rõ ngươi còn quá non. Người giết Dương Tiễn quả thực làm rất cao minh, giá họa Thiên Sơn không chê vào đâu được. Nhưng ngươi phải hiểu rõ một đạo lý, cái chết của Dương Tiễn, ai được lợi nhất, hiển nhiên không phải loạn tặc Lương Sơn.
- Người được lợi nhất là Lương Sư Thành.
- Cho nên quan gia mới bất mãn với hắn, mới có thể dùng Lý Ngạn để thay thế Lương Sư Thành.
- Thay thế?
Thái Tí không hiểu hỏi:
- Không phải vừa rồi phụ thân nói, quan gia dùng Lý Ngạn là vì chia quyền lực của Lương Sư Thành, hiện giờ sao lại biến thành thay thế?
Thái Kinh cười nhạt một tiếng:
- Lý Ngạn cũng được, Lương Sư Thành cũng được, họ đều là dùng để đối phó quan văn. Quan gia không hi vọng nội bộ hoạn quan xuất hiện mâu thuẫn, chỉ là vì tư lịch Lý Ngạn quá nhỏ bé, kinh nghiệm và năng lực không đủ, cho nên quan gia mới tạm thời không để cho hắn thay thế Lương Sư Thành. Chẳng qua hắn thay thế Lương Sư Thành là chuyện sớm hay muộn, cho nên chúng ta phải có mắt nhìn trước, phải sớm có chỗ đứng. Đây chính là nguyên nhân vì sao ta vứt bỏ Lương Sư Thành, bắt đầu chuyển qua Lý Ngạn.
Đúng lúc này, ngoài cửa có gia nhân bẩm báo:
- Khởi bẩm lão gia, Cao Thái Úy phái người đưa một phong thư cho lão gia.
Thái Kinh cười ha ha:
- Xem ra chuyện còn hơi gấp. Bát lang, ngươi đi nhận thư, lại nghe Cao Cầu có lời nhắn gì.
Thái Tí bước nhanh ra ngoài, không bao lâu cầm một phong thư trở về:
- Phụ thân, là Caao Cầu đưa thư tới, không có lời nhắn, nói nội dung đều ở trong thư.
Thái Kinh nhận thư mở ra, cẩn thận nhìn một lần, lông mày lập tức nhíu lại, là vì Chủng Sư Đạo quân Tây Bắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận