Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 324: Tra xét Thạch Châu.

Chương 324: Tra xét Thạch Châu.Chương 324: Tra xét Thạch Châu.
Sau khi thi xong, Phủ Học Thái Nguyên còn phải tốn thời gian năm ngày tiến hành chấm bài thi, sau đó chọn ra một trăm người ưu tú để Tình Báo Ti tiến hành phỏng vấn, cuối cùng mới có thể xác định danh sách mười người trúng tuyển.
Mặc dù Tình Báo Ti cần nhân thủ cấp bách, nhưng cũng không vội được, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, hoặc là bắt đầu từ phương diện khác.
Khác biệt với kế hoạch xây dựng khác động một chút là mấy tháng, thời gian xây dựng Tình Báo Ti của Lý Diên Khánh chỉ có mười ngày ngắn ngủi, đồng thời hắn còn phải kiêm nhiệm Lục Sự Tham Quân của Tham Quân Ti. Chẳng qua Chủng Sư Đạo cũng thông cảm chỗ khó của hắn, đặc biệt an bài cho hắn một Tòng Sự trợ thủ, chỉnh lý văn thư thay Lý Diên Khánh, giảm bớt rất nhiều áp lực cho Lý Diên Khánh.
Dù cho chỉ có thời gian mười ngày, nhưng rất nhiều chuyện vẫn không chờ được, nhất định phải bắt đầu làm trước.
Lúc chạng vạng tối, trong đại trướng nghị sự của Tình Báo Ti, Lý Diên Khánh trải một bức địa đồ Châu Huyện Hà Đông. Vương Quý, La Bình và Tham Quân Võ Hiền đang ngồi đó, Lý Diên Khánh chỉ vào điểm đỏ trên bản đồ nói với mọi người:
- Mười điểm đỏ đánh dấu trên bản đồ là mười điểm tình báo của mật thám Tây Hạ tại Hà Đông Lộ, trước mắt đã bị diệt đi bốn điểm, còn sáu điểm để chúng chạy thoát. Phán đoán theo lẽ thường thì chúng hẳn là đang ở Hà Đông, chỉ là đổi chỗ, nhiệm vụ quan trọng của chúng ta chính là đào ra sáu điểm tình báo Tây Hạ này, hoàn toàn phá hủy. Đại Soái hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng bắt đầu điều tra.
Võ Hiền Lương thấp giọng nói:
- Nhưng cần phải có manh mối mới được, nếu không chính là mò kim đáy biển.
- Manh mối quả thực có một điểm.
Lý Diên Khánh lấy ra một quyển sách:
- Đây là bách khoa toàn thư cửa hàng người Tây Hạ do Lục Sự Tham Quân Triệu Nguyên trước đây chỉnh lý, tại Hà Đông Lộ tổng cộng có tám mươi tư nhà. Mặc dù Triệu Nguyên đã bị xử tử, nhưng trước khi xử tử bàn giao lại cho ta một số bí mật. Tám mươi tư cửa hàng Tây Hạ này có ba mươi ba nhà có quan hệ với quân đội Tây Hạ, Triệu Nguyên đã giao danh sách cho ta. Bởi vì mười điểm tình báo trước đó đều ở trong đó, như vậy phạm vi của chúng ta sẽ thu nhỏ thành hai mươi ba nhà. Nói cách khác, hai mươi ba cửa hàng này ít nhất có một nửa sẽ trở thành điểm tình báo mới.
Vương Quý ở bên nói:
- Vậy tận diệt bọn họ là được rồi.
La Bình và Võ Hiền Lương cùng lắc đầu:
- Như vậy phạm vi quá lớn, rất dễ đánh rắn động cỏ.
- Năm trăm tên lính của chúng ta, hai mươi người xét một nhà, ước định cẩn thận thời gian đồng thời hành động, dù sao là người Tây Hạ mà! Coi như bắt lộn cũng không oan.
Vương Quý kiên trì chủ trương của mình.
Lý Diên Khánh khoát tay cười nói:
- Biện pháp của Vương Đô Đầu không phải là không thể được, mấu chốt là phải có hiệu quả. Ta liên tục cân nhắc, chế định một phương án, mọi người bàn luận một chút.
Lý Diên Khánh lại treo danh sách hai mươi ba cửa hàng lên, nói với ba người:
- Đây là danh sách hai mươi ba cửa hàng, tổng cộng liên quan tới năm Châu Phủ, mười hai Huyện. Chúng ta có thể lựa chọn hai nhà trong đó bí mật quan sát, nếu như xác thực có hiềm nghi tình báo, như vậy chúng ta cứ dựa theo phương án của Vương Đô Đầu tiến hành bắt giữ cùng lúc.
La Bình nói:
- Không biết Chỉ Huy Sứ chọn hai cửa hàng nào?
- Ta cân nhắc một là quán rượu Tứ Phương ở huyện Ly Thạch Thạch Châu, một là hiệu dược Trường Thuận Cán huyện Lâu Phàn Lam Châu, sẽ chọn hai nhà này bí mật quan sát. Chỉ có bảy thành hiềm nghi, như vậy đã nói danh sách này có thể tin tưởng, sẽ có thể bố trí hành động truy bắt toàn diện.
Vương Quý và La Bình nhanh chóng phân công, Vương Quý phụ trách quán rượu Tứ Phương. Chờ La Bình và Võ Hiền Lương rời đi, Vương Quý ngượng ngùng hỏi Lý Diên Khánh:
- Loại chuyện này ta không đủ kinh nghiệm, ngươi nói xem, quan sát đối phương có phải điểm tình báo thế nào?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ngươi quan sát tiểu nhị quán rượu, xem họ có phải mỗi người thân thể cường tráng, xem bàn tay họ có vết chai dày đặc hay không. Bình thường tiểu nhị đều do binh sĩ giả trang, một người như vậy chẳng có gì lạ, nhưng phần lớn tiểu nhị đều như vậy, khả năng là điểm tình báo sẽ rất lớn rồi. Tiếp theo phải có công cụ chuyển phát tình báo, bình thường là bồ câu hoặc chim ưng đưa thư, phương diện này có hai loại khả năng, một loại sẽ thiết lập ở hậu viện, hoặc sẽ thiết lập ở ngoài thành. Ngươi có thể phái người theo dõi người ra vào quán rượu, ví dụ như mua thức ăn hoặc gì khác, chỉ cần phát hiện họ có bồ câu hoặc chim ưng đưa tin, vậy quán rượu này tám chìn phần chính là điểm tình báo.
Vương Quý liên tục gật đầu:
- Ta hiểu rồi, sáng sớm mai ta tự mình dẫn huynh đệ tới huyện Ly Thạch.
Lý Diên Khánh lại dặn dò gã:
- Không cần mang nhiều thủ hạ, hai ba người là đủ rồi. Mà người phải nhớ lấy, coi như phát hiện chứng cớ xác thực cũng không thể ra tay bắt người, để tránh đánh rắn động cỏ!
- Yên tâm đi! Ta sẽ kiên nhẫn chờ tận diệt bọn chúng.
Thạch Châu ở giữa quân Tấn Ninh Biên Cương và Phủ Thái Nguyên, là khu vực bước đệm quan trọng của Phủ Thái Nguyên. Một khi xảy ra chiến tranh, nơi này sẽ trở thành trọng địa hậu cần, vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng.
Huyện Ly Thạch ở trung bộ Thạch Châu, là địa điểm của Châu Nha Thạch Châu. Nhưng nói tới quy mô và nhân khẩu của huyện thành, tối đa chỉ có thể coi là một thành trì quy mô trung đằng, diện tích tương tự huyện Thang Âm.
Trong huyện thành cũng có một con phố thương nghiệp, trên đường khố dài một dặm tập trung mấy chục cửa hàng, kỹ viện, quán rượu và khách sạn lớn nhỏ. Quán rượu Tứ Phương chỉ có thể coi là trung đẳng trong năm quán rượu, nó cũng không có gì đặc biệt so với quán rượu khác, nếu như không phải Lý Diên Khánh đạt được danh sách cửa hàng Tây Hạ, ai cũng không nghĩ ra cửa hàng này do người Tây Hạ mở ra. Chưởng quỹ, tiểu nhị, làm công trong quán rượu tổng cộng hơn hai mươi người, trong đó không một ai có cái bóng của người Đảng Hạng, toàn bộ đều là người Hán Tây Hạ.
Bọn họ có người là hậu đại nô lệ bị bắt tới, có người là hậu duệ ở khu vực người Hán bị chiếm lĩnh. Mặc dù khuôn mặt và dáng vóc người Hán, nhưng trái tim của họ thuộc về Tây Hạ, cho rằng mình là người Tây Hạ mà không phải người Tống.
Chẳng qua trong quán rượu Tứ Phương cũng không tồn tại vấn đề này, tiểu nhị nhiệt tình chào mời, khẩu vị đồ ăn chính gốc, hàng ngon giá rẻ, khiến cho quán rượu làm ăn cực kỳ thịnh vượng.
Trưa hôm nay, một con em nhà giàu trẻ tuổi xuất hiện trước quán rượu. Con em nhà giàu này là do Vương Quý giả trang, gã mặc một bộ tử sam lụa Hồ tinh tế, tay cầm một chiếc quạt xếp, đầu đội mũ ô sa, trên mặt bọc một lớp phấn trắng, nhìn qua giống như một sĩ tử nhà giàu đi xa cầu học. Hai tên thủ hạ đi theo phía sau cũng ăn mặc kiểu gia đinh, trên vai khiêng rương sách.
- Hoan nghênh quan nhân đến cửa hàng dùng cơm!
Tiểu nhị nhiệt tình ra đón.
Vương Quý nói giọng khẩu âm Tương Châu rất đậm, hỏi:
- Tầng hai chỗ các ngươi còn vị trí nào trống không?
- Tầng hai không có, quan nhân không ngại ngồi tầng một, thật ra tầng một mát mẻ hơn một chút.
- Ta muốn chính là mát mẻ!
Vương Quý lau mồ hôi trên trán nói:
- Vậy thì tầng một đi!
- Được! Mời quan nhân vào bên trong.
Tiểu nhị mời Vương Quý vào tầng một, tìm một chiếc bàn đơn cho gã ngồi. Hai tên gia đình để rương sách xuống, cũng ngồi xuống theo.
- Nghe khẩu âm quan gia dường như không phải người Hà Đông Lộ?
- Ha ha! Ta là người Tương Châu, đến nơi này của các ngươi tìm bằng hữu, ngày mai sẽ tới Phủ Học Thái Nguyên đọc sách.
- Khó trách! Nghe chính là khẩu âm bên Hà Bắc, không biết quan nhân muốn ăn món gì?
- Cho mấy đĩa thịt cá, lại cho hai bình rượu ngon! Cụ thể tự ngươi xem đi, khoảng năm lạng bạc.
- Quan nhân chờ một chút, lập tức tới ngay!
Tiểu nhị xoay người rời đi. Ánh mắt Vương Quý rất sắc bén, gã nhìn ra hai tay tiểu nhị này cường tráng có lực, hổ khẩu đầy vết chai, đi lại mạnh mẽ, vừa nhìn là biết người luyện võ. Chẳng qua nhớ tới lão Lý liên tục nhắc nhở, hắn vẫn quyết định kiên nhẫn tiếp tục quan sát.
- Đô Đầu, không! Không! Là quan nhân.
Một binh lính khẽ nói với Vương Quý:
- Chưởng quỹ kia mặt mũi đầy dữ tợn, không có ông chủ nào lại thuê loại người như vậy làm chưởng quỹ.
Vương Quý cũng nhìn thấy, một nam tử hơn ba mươi tuổi đứng trong quầy tại cửa lớn, mặt mũi tràn ngập hung dữ.
- Các ngươi ngồi tạm một hồi, ta đi nhà xí trước!
Vương Quý đứng dậy đi vào trong viện, nhà xí đều ở trung đình. Vương Quý vào viện nhanh chóng quan sát một chút, gã phát hiện phía sau có một cửa nhỏ, bên trong còn mấy kiến trúc. Ít nhất một nửa diện tích quán rượu này đều không được lợi dụng để kiếm tiền, đối với quán rượu là tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, chỉ có thể nói quán rượu này có tác dụng khác.
Tường vây hậu viện xây cao, gã tạm thời không cách nào nhìn thấy tình hình trong viện. Lúc này, gã chợt phát hiện một con chuột nhỏ chết ngâm trong ao ở trung đình. Vương Quý đảo mắt, nhanh chóng mò chuột chết lên bước nhan trở lại đại đường.
Lúc này, thịt rượu đã đi lên, Vương Quý uống hai chén rượu, bỗng nhiên vỗ mạnh bàn một cái, chỉ vào một bát thịt kho tàu giận dữ hét:
- Trong này là cái gì?
Ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều nhìn lại nơi này.
Tiếng rống giận dữ của Vương Quý kinh động đến chưởng quỹ và mấy tên tiểu nhị. Chưởng quỹ và mấy tên tiểu nhị bước nhanh tới, lập tức thấy một cảnh tượng trợn mắt há mồm. Trong bát thịt kho tàu lại có một con chuột chết, thân thể đã bị nước tương nhuộm đỏ bừng.
Các thực khách vội vàng vây tới, đều buồn nôn kêu to, mắng quán rượu dơ bẩn vô lương.
Vương Quý giận dữ hét:
- Ta đã ăn mấy miếng thịt, các ngươi nhất định phải cho ta một công đạo!
Chưởng quỹ cầm đuôi chuột nhìn một lát, bỗng nhiên hung hăng trừng mắt với Vương Quý:
- Con chuột này căn bản còn chưa chín, lại có lông, là ngươi nhặt được bên ngoài.
Đám tiểu nhị giận dữ, bảy tám người vén tay áo lên, chuẩn bị muốn đánh ác khách này.
Vương Quý hô lớn:
- Nói hươu nói vượn, ngươi muốn vu hãm ta đe dọa ngươi sao? Ngươi bắt nạt người khác xứ, ta muốn cáo quan, muốn cáo quan!
Chưởng quỹ bỗng nhiên tỉnh táo lại, khoát tay để đám tiểu nhị đừng làm loạn. Gã lạnh lùng nói với Vương Quý:
- Ngươi đi đi! Tiền rượu này không cần ngươi trả.
- Không được! Ta bị buồn nôn rồi, các ngươi nhất định phải đền tiền.
Chưởng quỹ híp mắt lại, mắt đầy sát cơ nhìn chằm chằm Vương Quý nửa ngày. Gã quay người nói với một tiểu nhị:
- Đi lấy năm lạng bạc tới!
Tiểu nhị tràn ngập lửa giận đi lấy năm lạng bạc, vỗ mạnh lên bàn. Lúc này chưởng quỹ mới lạnh lùng nói với Vương Quý:
- Cầm năm lạng bạc này đi đi!
Vương Quý nhặt năm lạng bạc lên ước lượng, dương dương đắc ý nói:
- Coi như các ngươi gặp may, Huyện Úy là cữu cữu của ta, các ngươi dám ra tay, ta để các ngươi không chịu nổi.
Gã vung tay lên:
- Chúng ta đi thôi!
Gã mang theo hai tên thủ hạ vác rương sách nghênh ngang rời đi. Lúc này chưởng quỹ mới nói với mọi người:
- Người này là thực bá chuyên môn gây chuyện, tiểu điếm lợi nhuận ít, không đắc tội nổi người này, xin mọi người tin tưởng tiểu điếm. Đã mở tiệm hai mươi năm rồi, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện lòng dạ hiểm độc này.
Đám khách uống rượu đều thấy rõ, chuột chưa chín, quả thực không phải ở trong thịt kho tàu, ba người này rất có thể là thực bá theo lời chưởng quỹ nói, lại còn lấy Huyện Úy ra đè người, quả thực khiến người ta khinh thường, mọi người lại ngồi xuống tiếp tục uống rượu.
Chưởng quỹ đen mặt để tiểu nhị thu dọn bàn rượu, mặt mũi gã đầy sát cơ, nếu không phải sợ quan phủ tới cửa, gã chắc chắn làm thịt tên khốn này, lại dám làm tiền trên đầu gã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận