Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 325: Xuất kích sét đánh.

Chương 325: Xuất kích sét đánh.Chương 325: Xuất kích sét đánh.
Vương Quý rời khỏi quán rượu liền cười ha ha. Hai tên thủ hạ không hiểu ra sao, không rõ vì sao Đô Đầu làm như vậy. Vương Quý dẫn họ đi vào một hẻm nhỏ bên cạnh, lúc này mới nhịn cười nói:
- Ta cũng không biết tiểu nhị khác lớn lên thế nào, cho nên dùng biện pháp này tập trung họ lại. Các ngươi có trông thấy không, người nào cũng cao lớn vạm vỡ, lúc vén tay áo lên, cánh tay đều cường tráng như vậy, những tiểu nhị này đều là quân nhân. Còn có sát cơ trong mắt chưởng quỹ, lại còn nhịn được, còn đền ta bạc, đơn giản là sợ quan phủ tới cửa, hậu viện của họ chắc chắn có thứ gì không thể để người khác biết.
Hai tên thủ hạ mới chợt hiểu ra, cùng dựng ngón tay cái lên khen:
- Đô Đầu cao minh nha!
Vương Quý càng đang hưởng thụ biểu lộ cố nén phẫn nộ của chưởng quỹ quán rượu vừa rồi, gã cực kỳ đắc ý nói:
- Tiếp theo để xem họ có bồ câu hoặc chim ưng đưa thư gì không?
Nói tới đây, Vương Quý bỗng nhiên ngậm miệng lại, mở to mắt nhìn trên trời. Hai tên thủ hạ ngẩng đầu nhìn lại, họ cũng nhìn thấy, một con bồ câu đang bay quanh trên quán rượu.
- Đô Đầu, là bồ câu đưa tin!
Một tên binh lính nhìn thấy trên đùi bồ câu có điểm đỏ, hiển nhiên là trên đùi buộc thứ gì đó.
Vương Quý gật nhẹ đầu, thực sự là ông trời chiếu cố, đạt được không mất công sức!
Vương Quý và La Bình một trước một sau trở về quân doanh, họ chỉ đi ba ngày liền hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Vương Quý thông qua tiểu nhị có đặc thù quân nhân cùng một con bồ câu đưa tin xác định quán rượu Tứ Phương là điểm tình báo Tây Hạ. Là Bình lại thông qua theo dõi một lang trung xem bệnh rời khỏi thành, phát hiện hiệu dược Trường Thuận Cán có phòng nuôi ưng bên ngoài, họ tận mắt nhìn thấy một con chim ưng cột thư trên chân bay về phía tây.
Lý Diên Khánh chắp tay đi vài bước, quay đầu lại hỏi:
- Quân đội đã kết thúc huấn luyện rồi chứ?
- Đã kết thúc toàn bộ!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Đi để các huynh đệ chuẩn bị xuất phát, ta đi báo cáo Đại Soái việc này, chỉ cần Đại Soái phê chuẩn, sẽ lập tức xuất phát.
Ngừng một chút, Lý Diên Khánh lại dặn dò Vương Quý và La Bình:
- Đi triệu tập tất cả Đội Đầu tới chờ ở đây, ta sẽ nhanh chóng trở về.
Trong trướng Soái, Chủng Sư Đạo sắc mặt nghiêm trọng nghe Lý Diên Khánh báo cáo xong, lão chắp tay đi vài bước, hỏi:
- Đã chế định phương án chưa?
Lý Diên Khánh gật đầu, đưa phương án trong tay cho Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo cẩn thận nhìn một lần, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Đây là lần đầu Lý Diên Khánh xuất kích, chỉ riêng phương án đã chế định cặn kẽ như vậy, không chút lỗ thủng, chuẩn bị tỉ mỉ, xuất kích sét đánh, rất ít người có thể làm được tới trình độ này, khó trách hắn có thể giết chết Dương Tiễn, quả nhiên là đại tài hiếm thấy.
- Thời gian có kịp không?
- Ti chức đã tính toán thời gian, mục tiêu xa nhất ở huyện Nhạn Môn Đại Châu, cưỡi ngựa đại khái cần một ngày đêm, cho nên ước định thời điểm canh một trời tối ngày mai cùng lúc phát động, có thể một mẻ hốt trọn hai mươi ba cửa hàng, điểm duy nhất cần Đại Soái phê chuẩn chính là ti chức muốn mượn năm trăm con chiến mã.
Chủng Sư Đạo mỉm cười:
- Ngươi là Lục Sự Tham Quân, điều năm trăm chiến mà nằm trong phạm vi chức quyền của ngươi.
- Thế nhưng bản thân điều động vẫn cần Đại Soái đồng ý mới được.
- Có thể, ta đồng ý ngươi điều động chiến mã, tự ngươi phê chuẩn đi!
Chủng Sư Đạo nâng bút phê một chữ chuẩn trên phương án của Lý Diên Khánh, coi như phê chuẩn phương án hành động của Lý Diên Khánh.
Trong đại trướng, mấy tên Tham Quân và mười tên Đội Đầu tập trung một chỗ, đang kiên nhẫn chờ đợi chủ tướng Lý Diên Khánh trở về. Lúc này, Lý Diên Khánh vén rèm vải lên, bước nhanh đến.
- Trước tiên nói cho mọi người một tin tức tốt, ta đã phân phối năm trăm chiến mã, lần hành động này mọi người có thể cưỡi ngựa mà đi.
Mọi người vội vàng xoa xoa tay, chờ đợi mệnh lệnh của Lý Diên Khánh.
Lúc này, Lý Diên Khánh ra hiệu cho Võ Hiền Lương. Võ Hiền Lương lập tức phân phát nhiệm vụ cho mọi người.
- Mọi người nhìn một chút, trên tay mỗi người đều có hai nhiệm vụ, tổng cộng hai mươi ba mục tiêu, cho nên nhân thủ phải chia ra một phần, cứ hai nhóm binh sĩ đối phó một mục tiêu, cuối cùng tính ra còn bốn nhóm huynh đệ không có mục tiêu, bọn họ sẽ làm tiếp ứng.
Hành động chi tiết Đô Đầu sẽ nói kỹ càng cho mọi người. Ở đây ta nói đơn giản một chút, thời gian ra tay ấn định vào lúc canh một tối ngày mai, đến lúc đó mọi người cũng không cần vội vã vào thành, chờ trước khi đóng cửa rồi vào thành. Trước đó phải phái huynh đệ thăm dò địa điểm mục tiêu, sau khi vào thành cố gắng rời xa mục tiêu, chờ lúc canh một đột nhiên tập kích, giết chúng trở tay không kịp, thủ đoạn phải hung ác, thà giết lầm cũng không cho phép một người đào thoát, bắt tất cả mọi người mang về Thái Nguyên. Về phần quan phủ địa phương, sau đó hãy nói cho họ tình hình, nếu như quan phủ địa phương không hỏi, vậy thì không cần nhiều chuyện.
Lý Diên Khánh lặp lại lần nữa, mọi người đều gật đầu biểu thị nhớ kỹ. Mọi người lập tức trở về điểm binh, một khắc sau, năm trăm binh lính đã xếp hàng sẵn sàng, lính hậu cần cũng đã chuẩn bị xong lương khô cùng nước uống.
- Ta cho các ngươi mang theo chiến mã tốt nhất, dịu dàng ngoan ngoãn đáng yêu, huấn luyện nghiêm cẩn, ngay cả người thọt cũng có thể cưỡi!
Đây là giọng của Tham Quân Ti Kỵ Liễu Tiểu Mông, gã tự xưng mã si, nghe nói gã đặt tên cho tất cả chiến mã quân Tây Bắc, lại còn có thể nhận ra được chúng.
Từng bầy chiến mã được đám mã phu dắt tới, chừng hơn năm trăm con. Liễu Tiểu Mông ôm quyền cười nói với Lý Diên Khánh:
- Nghe nói Tình Báo Ti có ba mươi chiến mã, có thể giao cho ti chức nuôi nấng hai ngày hay không?
- Chờ sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc sẽ cấp cho ngươi.
Lý Diên Khánh quay đầu ra lệnh:
- Tiến tới nhận ngựa, mỗi người dắt một thớt, nếu có huynh đệ không biết cưỡi ngựa, có thể nói cho ta biết trước.
Mỗi binh sĩ Phá Lỗ Quân đều được huấn luyện cưỡi ngựa, các binh sĩ mừng rỡ, mỗi người tiến tới dắt một thớt chiến mã, treo lương khô trang bị lên chiến mã. Năm trăm binh sĩ nhanh chóng dắt chiến mã xếp hàng lần nữa.
- Bẩm báo Chỉ Huy Sứ, đã chuẩn bị sẵn sàng!
Lý Diên Khánh gật đầu, chậm rãi nói với mọi người:
- Lần này là lần thứ nhất xuất kích của Tình Báo Ti chúng ta, nhiệm vụ cũng không khó, nhưng phải bí ẩn, cẩn thận, quân kỷ nghiêm minh là quan trọng nhất. Các ngươi chính là binh sĩ tinh nhuệ nhất, ta không cho rằng các ngươi không hoàn thành được nhiệm vụ, ta hi vọng hành động lần này không có huynh đệ nào thương vong, mọi người ra ngoài bình an, trở về bình an.
Lý Diên Khánh lại nhìn mọi người một lát, lúc này mới hạ lệnh:
- Xuất phát!
Năm trăm binh sĩ vội vàng lên ngựa, dọc theo đường cái rời khỏi quân doanh. Họ dùng hai mươi người làm một đội, lao tới hai mươi ba mục tiêu ở mười hai Huyện, năm Châu Phủ.

Lúc xế chiều, Vương Quý tự mình dẫn hai mươi kỵ binh tới huyện Ly Thạch. Cách huyện thành còn hai mươi dặm, Vương Quý khoát tay ngăn lại, mọi người ghìm cương ngựa dừng lại.
- Các vị nghe đây, đêm nay chúng ta ở vào tình thế bắt buộc, nhưng vì lý do ổn trọng, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi hai canh giờ trong rừng cây.
Vương Quý chỉ một rừng cây nhỏ cách đó không xa.
- Thế nhưng Đô Đầu, nơi này còn cách huyện thành hai mươi dặm.
Một Áp Quan không nhịn được nói.
Vương Quý trừng mắt lườm gã một cái:
- Vậy thì có liên quan gì?
Áp Quan cúi đầu xuống, nửa ngày mới nhỏ giọng nói:
- Chỉ sợ đến lúc đó sẽ không kịp vào thành.
- Ta còn không biết sao?
Vương Quý rống lên:
- Ngươi là Đô Đầu hay ta là Đô Đầu?
Áp Quan không dám lên tiếng nữa. Lúc này Vương Quý mới nói với mọi người:
- Lúc đầu muốn để mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ, nhưng hiện giờ tâm tình của ta không tốt, không cho phép nghỉ ngơi, trực tiếp vào thành tới miếu Thổ Địa.
Vương Quý giục ngựa chạy vội, mấy tên binh sĩ không nhịn được che miệng cười, vội vàng đuổi theo gã chạy tới huyện thành.
Đêm dần khuya, khoảng cách canh một đã không còn nửa canh giờ. Vương Quý cùng các binh sĩ ở miếu Thổ Địa đã gần ba canh giờ rưỡi. Rất nhiều binh sĩ đã ngủ một giấc, mỗi người tinh thần phấn chấn. Vương Quý cũng ngủ một giấc, lúc này gã đang ngồi dựa vào một cột trụ lớn ăn lương khô, kẹp hai miếng thịt dê mặn trong bánh tráng, gã vừa ăn vừa uống nước, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lại cửa lớn.
Nơi này cách quán rượu Tứ Phương không đến một dặm đường, ba tên lính đang giám thị mỗi hành động của quán rượu, hiện giờ hẳn là có tin tức rồi.
- Hiện tại là lúc nào rồi?
- Cách canh một đoán chừng còn nửa canh giờ!
- Gọi tất cả huynh đệ tỉnh lại, chuẩn bị xuất phát.
Các binh sĩ vội vàng đứng dậy, thu dọn đơn giản một chút, nhanh chóng xếp hàng. Ngựa của họ giao cho người trông miếu quản lý tạm, họ không thể cưỡi ngựa, tiếng vó ngựa sẽ khiến đối phương cảnh giác.
Lúc này, một binh sĩ giám thị quán rượu chạy tới. Vương Quý vội vàng tới đón hỏi:
- Có gì khác thường không?
- Đèn hậu viện của chúng vừa mới tắt, không có người rời đi.
- Chúng ta xuất phát!
Vương Quý ra lệnh một tiếng, gã dẫn mười bảy tên lính đi theo binh sĩ báo tin vừa rồi chạy tới quán rượu.
Không bao lâu, họ liền tới một ngõ nhỏ đối diện hậu viện quán rượu, nơi này có một binh lính đang giám thị, một tên lính khác ở gần cửa lớn phía trước.
Vương Quý hỏi:
- Vừa rồi có tình báo không?
- Không có, tất cả rất yên tĩnh.
- Gần đây có gõ mõ canh giờ không?
- Có phu canh, lúc canh một chúng ta sẽ nghe được.
Vương Quý quay đầu nói với một áp quan:
- Ngươi dẫn tám huynh đệ đi tấn công tiền viện, ta dẫn huynh đệ khác tới hậu viện. Dựa theo mệnh lệnh của Chỉ Huy Sứ, có thể bắt thì bắt, không bắt được giết chết toàn bộ!
- Tuân lệnh!
Áp Quan vung tay lên:
- Chúng ta đi!
Gã dẫn tám huynh đệ của mình thuận theo bờ tường chạy về phía trước. Tất cả mọi người trốn t rong ngõ hẻm, kiên nhẫn chờ đợi canh một đến.
Bang bang bang!
- Bình an vô sự, cẩn thận củi lửa!
Khi phu canh gõ vang mõ, thời gian canh một rốt cuộc tiến đến. Vương Quý cắn răng một cái:
- Chúng ta lên!
Các binh sĩ chạy như bay về phía tường vây hậu viện. Lúc này phu canh vừa vặn đi tới, trông thấy vô số bóng đen, gã sợ hãi đang muốn hô to, bị Vương Quý một tay bịt miệng:
- Chúng ta là quan binh bắt trộm, ngươi dám kêu bậy liền làm thịt ngươi!
Phu canh nghe nói là quan binh bắt trộm, sợ hãi liên tục gật đầu. Vương Quý buông gã ra, phẫn nộ quát:
- Tiếp tục gõ canh, không được phép dừng lại.
Phu canh nơm nớp lo sợ, tiếp tục gõ canh bang bang bang!
- Bình an vô sự, cẩn thận củi lửa!
Giọng của gã rõ ràng hơi run rẩy.
Lúc này, mười binh sĩ đã vượt qua tường cao, nhảy vào trong viện.
- Gâu!
Một con chó săn xồ ra từ trong góc, gầm nhẹ một tiếng nhào tới một tên binh sĩ. Binh sĩ quả quyết nâng nỏ, một tên bắn chết chó săn.
- Lý Tam, đi xem một chút.
Một căn phòng sáng đèn.
Tất cả binh sĩ giơ nỏ lên, ngừng hô hấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận