Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 336: Cuộc chiến bảo vệ đập (hạ).

Chương 336: Cuộc chiến bảo vệ đập (hạ).Chương 336: Cuộc chiến bảo vệ đập (hạ).
Đồ hộ vệ của quân Tống cực kỳ bất lợi, họ trèo đèo lội suối không cách nào khoác áo giáp, cũng không thể mang theo binh khí dài, chỉ mang theo tấm thuẫn, chiến đao và cung tên, một phần binh sĩ mang theo tên nỏ.
Khi đối mặt với Ngoa Quân Tây Hạ trường mâu trọng giáp, chính là quân đội vùng núi trước mặt, dù là số lượng hay trang bị đều ở thế yếu, đằng sau là đập nước và hẻm núi, có thể nói tử chiến đến cùng, quân Tống chỉ có thể chống cự bị động từng đợt tấn công của quân địch.
Nhưng ưu thế duy nhất của quân Tống chính là địa lợi. Đường núi chật hẹp khiến quân đội Tây Hạ không cách nào đưa toàn bộ binh lực kịch chiến cùng quân Tống. Họ chỉ có thể dùng phương thức bắn tên từ xa, binh sĩ trọng giáp xung kích khoảng cách gần để chém giết quân Tống, nhất là họ ở trên cao nhìn xuống, có lực trùng kích mạnh mẽ.
Trong tiếng la giết, lại mười mấy tên binh sĩ trọng giáp vọt lên. Lý Diên Khánh hô to:
- Đội thứ hai lên, kết tường thuẫn!
Hơn bốn mươi binh sĩ hét lớn một tiếng, giơ tấm thuẫn xông lên, nhanh chóng kết thành tường thuẫn, liều chết ngăn cản binh sĩ trọng giáp xung kích. Trong tiếng va chạm ầm ầm, tấm thuẫn của hai binh sĩ vỡ tan, trường mâu đâm mạnh vào đám người, máu tươi văng ra, hai binh sĩ kêu thảm một tiếng, bỏ mình tại chỗ. Cùng lúc đó, trường mâu quân Tống cũng đâm xuyên hai binh sĩ trọng giáp ngã xuống đất.
Một đợi xung kích mãnh liệt qua đi, hai bên giống như hai nắm đấm cùng ập vào một chỗ, trường mâu đã mất đi tác dụng đâm tới, chiến đao cũng bổ không ra lân giáp, họ chỉ có thể sử dụng thân thể đối kháng. Binh sĩ trọng giáp Tây Hạ dựa vào trọng giáp và ưu thế trên cao ý đồ đẩy binh sĩ quân Tống vào trong hồ, quân Tống liều chết ngăn cản. Hai bên cứ giằng co như vậy, sau đó binh sĩ trọng giáp rút lui lại xung kích một lần nữa.
Binh lính phía sau bắn tên đối xạ với binh sĩ Tây Hạ, mũi tên của hai bên như mưa, đều tử thương không nhỏ. Lý Diên Khánh chuyên bắn vào mắt binh sĩ trọng giáp dưới sự yểm hộ của hai binh sĩ cầm thuẫn, liên tục giết hơn hai mươi người khiến binh sĩ trọng giáp Tây Hạ sợ hãi vạn phần, không thể không cúi đầu đối kháng với quân Tống.
Vương Quý bờ bên kia dẫn một trăm năm mươi tên lính cũng gặp gặp gỡ trăm tên binh sĩ trọng giáp chặn đánh. Trăm tên binh sĩ trọng giáp xếp thành năm hàng, giơ đồng mâu dài hơn một trượng đối kháng với quân Tống, trường mâu lít nha lít nhít giống như rừng cây cản trở quân Tống lên bờ.
Phía sau binh sĩ trọng giáp, hơn hai trăm tên lính không ngừng bắn tên về quân Tống đứng trên đập nước. Vương Quý và thủ hạ chỉ có thể nâng thuẫn ngăn cản, nhưng vẫn có binh sĩ bị bắn trúng, đau đớn ngã vào đập lớn.
Vương Quý cái khó ló cái khôn, hô to với binh sĩ sau lưng:
- Mọi người không nên xung kích, cứ giằng co như vậy, tranh thủ chờ đợi viện quân chạy đến!
Nhiệm vụ của Tình Báo Doanh chính là cướp đoạt đập nước, đồng thời phòng ngừa đối phương phá hủy đập nước. Giằng co như vậy mặc dù không cướp được đập nước, nhưng ít nhất đối phương cũng không thể phá hủy đập nước. Chờ viện quân giết tới, hai phía bọc đánh giết địch, mình cũng không thương vong quá lớn.
Quân đội của Lý Diên Khánh bờ tây đứng trước lần trùng kích thứ tư của binh sĩ trọng giáp Tây Hạ. Lý Diên Khánh giọng đã khản, hắn hô lớn:
- Đội thứ ba lên!
Bốn mươi mốt tên lính đội ba gào thét xông tới, dùng tấm thuẫn kết thành tường kín. Trong bóng tối, rất nhiều người đều nhắm mắt lại, nghênh đón va chạm mạnh mẽ với đồng mâu trong tay binh lính trọng giáp.
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, vài tấm thuẫn vỡ vụn, trường mâu đâm nhanh vào đám người. Một binh lính nhanh tay lẹ mắt, tóm lấy đầu mâu đâm vào mọi người. Mấy binh sĩ đi theo bỗng nhiên kéo một cái, một binh sĩ trọng giáp bị lôi vào đám người, mấy chủy thủ sắc bén đâm chết binh sĩ trên mặt đất.
Lý Diên Khánh nắm cơ hội liên tục bắn ba mũi tên, ba binh sĩ trọng giáp ngửa mặt ngã xuống. Đúng lúc này, trên đỉnh núi truyền đến tiếng kèn, một ngàn binh sĩ quân Tống dưới sự dẫn dắt của Lưu Kỹ đánh xuống dưới núi.
Lưu Kỹ xông lên đầu tiên, gã võ nghệ dũng mãnh, vung vẩy đại đao, liên tục giết hơn mười người, ngay cả Phó tướng quân Tây Hạ cũng bị gã một đao chém giết.
Binh sĩ Tây Hạ tập trung trên sườn núi hỗn loạn, vội vàng rút lui về phía sau. Mười mấy binh sĩ trọng giáp thấy tình thế không ổn, cũng vội vàng dọc theo dốc núi rút về phía bắc.
Binh sĩ Tình Báo Doanh reo hò, binh sĩ phấn nộ mang theo trường mâu truy kích, liên tục đâm ngã mấy người, lúc này mới không đuổi theo, nhìn quân địch lui về phía sau.
Binh sĩ Tây Hạ bờ bên kia dường như cũng nhận được lệnh, bắt đầu chậm rãi lui về phía sau. Họ lui lại một bước, Vương Quý dẫn binh tiến lên một bước, hai bên giống như hiểu ý. Chỉ chốc lát, hơn trăm binh sĩ trọng giáp lui vào rừng núi. Vương Quý dẫn binh sĩ chiếm lĩnh bờ sông, hắn ngăn binh sĩ xúc động truy kích:
- Tấm thuẫn không được buông xuống, cẩn thận quân địch chơi lừa gạt!
Qua hồi lâu, cuối cùng xác định quân địch đã rút. Lúc này, một binh lính từ bờ bên kia chạy tới nói:
- Vương Đô Đầu, Lý Tham Quân để ngài thống kê tình hình thương vong.
- Ngươi đi nói cho Lý Tham Quân, phía chúng ta bỏ mình bảy người, tổn thương mười một người, đều trúng tên, thương thế không tính nghiêm trọng.
Phía Lý Diên Khánh cũng thống kê ra thương vong. Ba mươi mốt người bỏ mình, hai mươi hai người bị thương, thương vong đạt tới ba thành. Lần đầu thực chiến đã thương vong thảm trọng như vậy quả thực khiến Lý Diên Khánh khổ sở trong lòng. Hắn ngồi trên tảng đá lớn yên lặng nhìn binh sĩ dọn từng cỗ thi thể đi.
Binh sĩ một canh giờ trước còn nhảy nhót tưng bừng trong nháy mắt biến thành từng cỗ thi thể lạnh như băng, khiến trong lòng hắn tràn ngập tự trách. Hắn phạm vào hai sai lầm lớn, không nên đeo đao, hẳn là mang tên, không nên mang cung, mà nên mang nỏ. Dùng nỏ quân dụng tăng thêm tên xuyên giáp trong năm mươi bước có thể bắn thủng trọng giáp binh sĩ Tây Hạ.
Lúc này, Lưu Kỹ đi tới ngồi xuống bên người hắn, an ủi hắn:
- Các ngươi giết hơn một trăm binh sĩ, chiến tích đã rất tốt rồi. Chúng ta đối chiến với binh sĩ Tây Hạ, thương vong đều là năm mươi năm mươi, ta cảm thấy chủ yếu là không mang theo áo giáp và trường mâu, nếu không thương vong còn giảm mạnh.
Lý Diên Khánh thở dài:
- Người đã chết rồi, nói lời này cũng không có ý nghĩa. Ta chỉ hi vọng mình có thể hấp thu bài học, ta tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm cùng loại.
- Tất cả mọi người đều như vậy. Nghe nói lần đầu Chủng Soái đánh trận thương vong thảm trọng, thiếu chút nữa bị lão Chủng Soái chém, mọi người xin tha cho hắn mới bị đánh một trăm quân côn. Huống chi ngươi còn là quan văn, đánh được nhưu vậy cũng hiếm có. Chớ tự trách, nhanh bố trí một chút đi! Ta lo lắng quân Tây Hạ sẽ phản công.
Lý Diên Khánh gật đầu, hắn lập tức mệnh lệnh đào đất bỏ vào túi, dựng hai tuyến phòng ngự đơn giản hai bên dốc núi, hai bên đóng quân sáu trăm người, giương cung lắp tên, trận địa sẵn sàng.
Lúc này, ánh lửa hừng hực trên đỉnh núi Đao Hạp, trong màn đêm cực kỳ bắt mắt, cách trăm dặm có thể thấy rõ ràng, đó là đang thông báo Tự Võ Trại và đại doanh quân Tống chạy đến chi viện.
Đại doanh chủ lực quân Tống, trên tháp quan sát cao cao, hai tên lính gác đang nghiêm mật chăm chú nhìn động tĩnh trong sơn cốc. Vừa rồi một tên lính gác dường như nhìn thấy ánh lửa, chăm chú nhìn thật lâu, họ rốt cuộc xác định, ở sâu trong hẻm núi khoảng mấy chục dặm, quả thực có ảnh lửa đang bùng cháy.
Đây là quân tình cực lớn, một lính gác vội vàng bò xuống tháp canh, chạy như điên tới đại trướng trung quân.
Trong đại trướng, Chủng Sư Đạo đang bố trí phương án tác chiến sau cùng với mười mấy tên đại tướng. Lão treo một tấm bản đồ hẻm núi Hoành Sơn trên ván gỗ, chỉ vào Hổ Khiếu Hạp nói với mọi người:
- Căn cứ tình báo mới nhất, Hổ Khiếu Hạp làm tắc nước sâu tới ba trượng, điều này có nghĩa toàn bộ phía bắc Hổ Khiếu Hạp là một vùng biển mênh mông, vỡ đê hay không với chúng ta đều không có ý nghĩa, coi như là hồng thủy, ít nhất phải chờ đến mùa đông đóng băng đại quân của chúng ta mới có thể xuôi theo Hổ Khiếu Hạp tiếp tục tiến về phía bắc. Nhưng quan gia yêu cầu kết thúc chiến dịch Tây Bắc trước khi mùa đông tiến đến, hiển nhiên phương án này không thực tế.
- Chúng ta có thể đi đường Cổ Nguyên!
Một đại tướng nhắc nhở.
Chủng Sư Đạo gật đầu:
- Điều kiện tiên quyết để đi đường Cổ Nguyên là Tình Báo Doanh có thể cướp đoạt đập lớn thành công, hồng thủy không bị tháo, chúng ta quả thực có thể đi đường Cổ Nguyên.
Chủng Sư Đạo chỉ đường Cổ Nguyên trên bản đồ:
- Quân Tây Hạ cũng hi vọng chúng ta đi đường Cổ Nguyên, chúng ta lại không có lựa chọn. Mặc kệ chúng ta đi đường vòng cũng được, cường công cũng được, thành Ngân Xuyên đều là một điểm không thể bỏ qua, nếu không coi như chủ lực chúng ta đi qua, đồ quân nhu hậu cần cũng không qua được.
- Ta có thể lợi dụng quân nhu hậu cần dụ dỗ quân Tây Hạ đi ra, là một biện pháp tốt đánh hạ thành Ngân Xuyên.
Chủng Sư Đạo thản nhiên nói:
- Có lẽ là một biện pháp, nhưng trên thực tế biện pháp này đã dùng ba mươi năm trước, tin tưởng người Tây Hạ đã có cách đối phó. Họ sắp xếp rất nhiều trinh sát bên ngoài, tương đương với vô số ánh mắt, là thật hay giả không lừa được họ.
- Vậy chỉ có thể cường công sao?
- Có lẽ có thể dùng biện pháp nam bắc giáp công.
Chủng Sư Đạo vẽ một đường trên thành nam và thành bắc Ngân Xuyên:
- Trên thực tế, mấy tháng trước chúng ta đã vận chuyển rất nhiều vũ khí công thành tới Tấn Ninh Quân, sách lược của quân Tây Hạ sớm trong dự liệu của chúng ta.
Lúc này, một binh sĩ chạy vào đại trướng, cao giọng bẩm báo:

- Khởi bẩm Đại Soái, phía Hổ Khiếu Hạp có ánh lửa.
Chủng Sư Đạo bỗng quay người ra ngoài đại trướng, các tướng lĩnh cũng vội vàng đuổi theo. Lúc này, ánh lửa phía Hổ Khiếu Hạp càng thêm mãnh liệt, đứng trong đại doanh có thể thấy rõ ràng. Đôi mắt Chủng Sư Đạo híp lại, ánh lửa kia có nghĩa Lý Diên Khánh đã cướp đoạt đập nước thành công.
Lúc này lão ra lệnh:
- Tôn Truyền Chí tướng quân hãy dẫn năm ngàn quân lập tức tiến đến Hổ Khiếu Hạp, nhất định phải giữ được đập nước cho ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận