Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 344: Kỳ binh phá thành.

Chương 344: Kỳ binh phá thành.Chương 344: Kỳ binh phá thành.
Bắt đầu từ đêm qua, Hồ Lô Thủy trong hẻm núi đã bị ngăn nước, quân Tây Hạ thay đổi hướng nước chảy của Hồ Lô Thủy, cắt đứt nguồn nước của quân Tống.
Đối với quân Tống nguồn nước còn quan trọng hơn lương thực, một khi nguồn nước bị cắt đứt, mấy vạn quân Tống và mưới mấy vạn Sương Binh không thể ở lại thêm ngày nào.
Sáng sớm, mấy trăm binh sĩ tập trung trước một khoảng đất trũng gần vách núi, cách đó không xa là một hồ nước diện tích khoảng hai mẫu. Nhưng chỉ dựa vào hồ nước này không cách nào duy trì cuộc sống của mười mấy vạn người, quân Tống nhất định phải tìm kiếm nguồn nước mới.
Các binh sĩ chia làm mười tổ, cứ mười trượng đào một cái giếng. Họ đã đào hơn nửa đêm, giếng nước đã sâu tới một trượng, nhưng còn chưa có nước.
Chủng Sư Đạo chăm chú nhìn các binh sĩ bận rộn đào giếng nước. Lão cũng không lo lắng, nhiều năm như vậy không biết lão đã trải qua bao nhiêu lần bị cắt nguồn nước, cuối cùng luôn có thể giải quyết vấn đề. Mấu chốt ngay ở chỗ trú quân, chỉ cần không trú quân trên sườn núi, dù thế nào cũng có thể đào giếng lấy nước.
Huống hồ trước đó lão còn chuẩn bị ao nước vài mẫu, ít nhất đủ cho chọ dùng mười ngày không có vấn đề.
- Đại Soái, Lý Tham Quân Tình Báo Ty cầu kiến!
Chủng Sư Đạo vừa quay đầu lại, thấy Lý Diên Khánh đứng cách đó vài chục bước, ôm một cục đen đen hình dạng giống quả bí đỏ, một binh lính đằng sau cũng ôm một cái.
Lão hơi động trong lòng, bước nhanh tới cười hỏi:
- Chẳng lẽ đây chính là…
- Hồi bẩm Đại Soái, đây chính là kỳ binh của thuộc hạ!
- Đây là thứ gì?
Chủng Sư Đạo sờ xác ngoài đúc bằng gang.
- Là một loại hỏa khí, chuẩn xác là một loại uy lực còn lớn hơn Phích Lịch Pháo. Thuộc hạ cho rằng đủ để nổ một cái động lớn trên tường thành Ngân Xuyên!
Ánh mắt Chủng Sư Đạo sáng lên:
- Đây là hỏa khí ngươi chế tạo?
- Là thuộc hạ cung cấp phương pháp phối chế thuốc nổ, là công tượng thuốc nổ và thợ rèn chế tác. Thuộc hạ đã làm thí nghiệm, hiệu quả cực kỳ tốt, thuộc hạ nắm chắc có thể phá thành!
Lý Diên Khánh lưu lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc chiến cướp đập nước với Chủng Sư Đạo. Hứa hẹn mà hắn đưa ra, Chủng Sư Đạo gần như tin tưởng không nghi ngờ. Chủng Sư Đạo trầm tư một lát nói:
- Ngươi đã nắm chắc như thế, vậy tối nay có thể thử một chút.
Lúc này, binh sĩ đào giếng bỗng nhiên cùng hô to:
- Đại Soái, có nước rồi!
Chủng Sư Đạo vui mừng, đây quả thật là dấu hiệu tốt!
Lúc trời tối, một kỵ binh chạy vội đến dưới thành, hô lớn với đầu tường:
- Lý Lương Phụ tướng quân có đó không?
Lý Lương Phụ vừa vặn tuần sát ở đầu tường, nghe thấy tiếng hô, liền vươn đầu hỏi:
- Ta là Lý Lương Phụ, phía dưới có chuyện gì?
- Chúng ta còn thi thể mấy trăm tên lính không tìm được, đoán chừng chìm dưới đáy sông hộ thành. Đại Soái nhà ta xin Lý tướng quân cho phép chúng ta vớt!
Lý Lương Phụ trầm ngâm một chút liền nói:
- Có thể vớt, nhưng số người không được phép vượt qua mười!
- Đa tạ Lý tướng quân!
Kỵ binh giục ngựa chạy vội về.
Tại đại doanh quân Tống, mấy ngàn lều vải đã dỡ bỏ, trong khoảng đất trống rộng lớn, ba vạn binh sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng. Họ xếp thành ba phương trận, năm trăm công sự binh đứng đầu tiên, họ sẽ phụ trách dựng năm cây cầu nổi.
Phía sau năm trăm công sự binh là sáu ngàn kỵ binh giáp nặng. Kỵ binh triều Tống gồm cả chiếm mã cũng có giáp trụ, nhưng cũng không phải giáp toàn thân, mà hộ vệ nơi yếu hại. Kỵ binh tay cầm trường mâu, đằng đằng sát khí, họ chính là quân đội đầu tiên giết vào thành Ngân Xuyên.
Hai phương trận đằng sau là hai vạn bốn ngàn bộ binh giáp nặng, phía trước là trường mâu quân, đằng sau là đao thuẫn quân, dưới sự huấn luyện lâu dài của Chủng Sư Đạo, họ đã sớm thích ứng ban đêm.
Chẳng qua hôm nay mọi người hơi hoang mang, chẳng lẽ chủ tướng công thành Ngân Xuyên ban đêm sao? Thế nhưng chuẩn bị kỵ binh là có ý gì? Lại không cần cung nỏ thủ, làm sao tiến đánh thành trì? Vô số nghi vấn quanh quẩn trong lòng mọi người, gần như tất cả tướng sĩ đều không hiểu ra sao. Lại thêm lần đầu công thành thảm bại lưu lại bóng ma trong lòng mọi người, sĩ khí có vẻ không đủ.
Sắp xếp ba ngàn binh sĩ cung nỏ trên tường doanh, Chủng Sư Đạo chắp tay đứng trên tường doanh, chăm chú nhìn thành Ngân Xuyên đen như mực cách đó ba dặm. Đêm nay có thể thật sự phá thành sao? Trong lòng lão không có chút tin tưởng.
Chủng Sư Đạo liếc qua Lý Diên Khánh, thấy sắc mặt hắn trầm tĩnh, không nhìn ra bất kỳ biểu lộ nào. Điều này khiến Chủng Sư Đạo thầm cảm thán trong lòng, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, năm đó lão thiếu niên tùy tiện, nhưng vị thiếu niên trước mắt này lại thâm tàng bất lộ, lúc ở cùng với hắn, căn bản không cách nào tưởng tượng độ tuổi của hắn.
Lúc này, chiến mã chạy vội tới, lập tức hô:
- Đại Soái, đối phương cho phép vớt thi thể trong sông, nhưng không cho phép vượt qua mười người.
Chủng Sư Đạo gật đầu, quay đầu nói với Lý Diên Khánh:
- Có thể xuất phát rồi!
Lý Diên Khánh đeo cung tên trên lưng. Tên của hắn là mười cây hỏa tiễn, chuyên dùng để châm lửa. Sau lưng hắn chính là Hách Đại và Hách Nhị, hai người họ đều ôm một quả Chấn Thiên Lôi, bố trí kíp nổ cũng cần kỹ xảo cực tốt, nhất là phải đảm bảo hai quả cùng nổ. Công tượng bình thường không làm được, chỉ có đại tượng chế tác Chấn Thiên Lôi mới có thể hiểu được chỗ vi diệu trong đó.
Bảy người khác là binh sĩ thủy quân yểm hộ họ. Cửa lớn quân doanh mở ra một con đường nhỏ, mười người đẩy một cỗ xe ngựa rời khỏi quân doanh, đi nhanh tới thành Ngân Xuyên.
Chủng Sư Đạo lấy cớ vớt xác cực kỳ xảo diệu, vớt xác trên sông vào ban đêm là phong tục của người Đảng Hạng, người chết trong sông là quỷ nước, quỷ nước là quỷ âm u, kị dương, thi thể nhất định phải rời nước vào ban đêm, hồn phách mới không tản đi. Chính vì kiêng kị này, Lý Lương Phụ mới đáp ứng yêu cầu của Chủng Sư Đạo.
Dù vậy, Lý Lương Phụ vẫn đứng trên đầu tường lạnh lùng quan sát quân Tống tới vớt thi thể trong sông. Mười tên binh sĩ quân Tống nhóm lửa bên bờ sông, mang theo gà vịt bí đỏ tế phẩm, bái tế tướng sĩ bỏ mình trong sông, sau đó bắt đầu xuống sông vớt xác.
- Tìm được một bộ rồi!
Có người hô lớn ở phía đông, thi thể thứ nhất bắt đầu rời nước.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn lại hướng đông. Hách Đại cùng Hách Nhị lặng lẽ chuyển hai quả bí đỏ trong tế phẩm tới dưới tường thành, họ móc mấy miếng gạch thành vụn ra, nhét hai quả Chấn Thiên Lôi vào. Hai người cẩn thận mắc chuẩn xác sợi dây ngòi nổ dài, kết nối hai ngòi nổ với nhau, cuối cùng một sợi dây kíp nổ dài đặt bên một thùng đổ đầy dầu hỏa.
Lúc này họ mới lặn xuống nước, bơi qua sông hộ thành. Mấy tên lính khác đã mò hai mươi bộ thi thể lên, ném lên xe ngựa, đây là nhóm thi thể đầu tiên chở về.
Đi tới ngoài trăm bước, Lý Diên Khánh dừng lại. Hắn nhặt cung tên trước đó đã đặt sau một tảng đá lớn, đặt tên lên dây, chậm rãi kéo ra, nhắm thùng dưới chân tường thành cách trăm bước:
- Có thể châm lửa rồi!
Lý Lương Phụ cũng không phát hiện động tác của huynh đệ Hách thị phía dưới tường thành, nhưng gã nhìn thấy tư thế bắn tên từ xa của Lý Diên Khánh, gã lập tức kinh hãi, hắn đang làm gì vậy?
Ngoài trăm bước, một ngọn lửa đột nhiên dấy lên, một mũi tên mang theo đốm lửa bay lên không, biến thành một mũi tên lửa trên không, bắn cực kỳ chuẩn xác vào thùng đổ đầy dầy hỏa, thùng bốc cháy lập tức cháy lan tới kíp nổ.
Lý Lương Phụ nhìn ngọn lửa cháy dưới tường thành, gã hiểu được mình bị lừa rồi. Gã cực kỳ tức giận trong lòng, quay đầu rống to:
- Nhanh đi lấy nước đến!
Mấy binh sĩ chạy đi như bay, tất cả binh sĩ Tây Hạ bao gồm Lý Lương Phụ đều không hiểu được họ đang phải đối mặt với cái gì?
Sau khi bắn ra một tên, Lý Diên Khánh quay đầu phi nước đại. Huynh đệ Hách thị và những binh lính khác cũng không đoái hoài tới xe đẩy, vung chân phi nước đại. Vọt ra ngoài năm mươi bước, huynh đệ Hách thị liền hô lớn:
- Sắp nổ rồi, nhanh nằm xuống!
Mười người vội vàng nằm xuống. Lý Diên Khánh dán vào phía sau một tảng đá lớn, hai tay che chặt lỗ tai, mắt không chớp nhìn qua tường thành. Lúc này, Chủng Sư Đạo và tất cả đại tướng trên tường doanh đều ngừng thở, nhìn chằm chằm tường thành xa xa. Chỉ thấy hai ánh sáng hồng cực kỳ chướng mắt lóe lên, sau đó là hai tiếng nổ kinh thiên động địa, giống như sét đánh xuống đất, mặt đất bắt đầu run rẩy, khói trắng ngập tràn, trong vòng mấy chục trượng không nhìn thấy gì hết.
Binh sĩ trong quân doanh đều bị hai tiếng nổ đinh tai nhức óc này làm cho sợ hãi thót tim. Rất nhiều binh sĩ ngồi xuống, che chặt lỗ tai. Cho dù trước đó chiến mã đã được che tai, nhưng vẫn có không ít chiến mã chấn kinh, giơ cao móng trước, hí dài.
Sắc mặt Chủng Sư Đạo thay đổi, chỉ dựa vào tiếng nổ này, lão biết thành Ngân Xuyên khó mà giữ được, lão cực kỳ chấn kinh trong lòng, đây là hỏa khí gì? Đại Tống không có hỏa khí mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ thật sự là kỳ binh mà Lý Diên Khánh mới đưa ra sao?
Đại doanh quân Tống còn chưa cảm nhận được uy lực của vụ nổ này, nhưng mười binh sĩ quân Tống cách đó một trăm năm mươi bước lại trải nghiệm cực kỳ sâu sắc. Lỗ tai họ bị chấn động ong ong, bụi đất và đá đầy trời đổ rào xuống, mỗi người gần như đều bị bùn đất phủ kín, đầu tóc mỗi người đầy bụi.
Lúc này khói lửa cuối cùng tan đi, chỉ thấy tường thành bị nổ ra một lỗ hổng rộng hai mươi trượng, hơn trăm trượng tường thành bên cạnh cũng sụp đổ. Mấy trăm binh sĩ Tây Hạ bị nổ bay hoặc vùi lấp, hơn trăm tên lính cách vụ nổ trăm bước cũng bị nổ chết, ngay cả chủ tướng Lý Lương Phụ cũng không thấy bóng dáng, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Chủng Sư Đạo vui mừng quá đỗi, lập tức ra lệnh:
- Xuất kích!
Năm trăm công sự binh khiêng ván gỗ xông ra cửa doanh, chạy như điên tới thành Ngân Xuyên. Sáu ngàn kỵ binh đằng sau cũng khởi động, từng đội kỵ binh chạy vội ra, dùng tốc độ cao nhất trên vùng đất hoang.
- Giết!
Ba vạn quân Tống la lên như sấm, giống như thủy triều lao mạnh tới thành Ngân Xuyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận