Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 347: Mồi nhử hoàn mỹ.

Chương 347: Mồi nhử hoàn mỹ.Chương 347: Mồi nhử hoàn mỹ.
Hôm sau, trời vừa sáng, một đội vận lương gồm năm trăm xe bò chậm rãi rời thành Ngân Xuyên, hướng lên phương bắc. Hộ vệ đội xe lương thực này chỉ có hai ngàn kỵ binh. Đội xe khấp khểnh chậm chạp đi dọc theo con đường nhỏ. Con đường nhỏ này vốn cũng là đường vận lương của Tây Hạ, mấy vạn thạch lương thực trong hầm trữ lương ở trấn Đức Tĩnh cũng được chở vào thành Ngân Xuyên theo con đường này.
Ngay khi đội xe vận lương của quân Tông vừa xuất động, các trạm gác của Tây Hạ giám thị quân Tống cách đó khá xa lập tức phát hiện ra, mau chóng thả ưng về bẩm báo.
Thành Thạch Châu có địa hình khá cao, thành trì cao lớn kiên cố, dễ thủ khó công, rất giống với thành Ngân Xuyên, cũng là một tòa quân thành thuần túy. KHác biệt duy nhất là thành Thạch Châu lớn hơn thành Ngân Xuyên, lượng quân trú đóng cũng nhiều hơn, có ba vạn quân Sơn Ngoa đồn trú.
Quân Sơn Ngoa còn có tên là quân Sơn Địa, chủ yếu là người Đảng Hạng và phiên binh, không nhiều kỵ binh, cơ thể cường kiện, trèo đèo lội suối như đi trên đất bằng, chạy cự ly xa cực nhanh, thiện về đánh lén, sức chiến đấu khá cường hãn, là một trong những quân chủng lớn nhất Tây Hạ. Quân coi giữ các thành ở Tây Hạ trên cơ bản là từ quân Sơn Ngoa.
Chủ tướng hiện tại ở thành Thạch Châu là Sát Tạp, là một quý tộc Đảng Hạng, chừng hơn ba chục tuỏi, đầu lớn như cái đấu, tướng ngũ đoản, thân thể cực kỳ cường tráng, vô cùng khỏe mạnh, vũ khí là một cây chùy đồng cán dài nặng bảy mươi cân, rất có tiếng tăm trong quân đội Tây Hạ.
Y là phó tướng của Lý Lương Phụ. Lý Lương Phụ là chủ soái của hai đại quân tiTường Hữu và Tả Sương Thần Dũng, sau khi bất hạnh bỏ mình ở thành Ngân Xuyên, quân ti Tường Hòa liền do phó tướng Sát Tạp phụ trách, còn quân ti Tả Sương Thần Dũng thì do một phó tướng khác tên Thát Bạt Ninh phụ trách.
Mấy ngày nay, Sát Tạp vẫn thấp thỏm không yên. Y không biết rốt cuộc là Lý Lương Phụ bỏ mình hay bị quân Tống bắt làm tù binh. Nếu y bỏ mình thì Sát Tạp gặp phiền phức lớn. Theo như quân quy của Tây Hạ, chính phó tướng quân bỏ mình, bọn hộ vệ, thủ lĩnh, áp đội, hầu hạ đều bị giết, cả nhà bị sung làm mục nhân, nông nhân, thuộc hạ giáng một cấp.
Nếu Lý Lương Phụ bỏ mình, đầu tiên y sẽ bị giáng một cấp. Chưa kể Lý Lương Phụ lại là tôn thất Vương tộc, chỉ sợ hình phạt dành cho mình còn nghiêm khắc hơn. Biện pháp duy nhất để y có thể trốn được trách phạt là lập công chuộc tội, kiên quyết chặn quân Tống ở thảnh Thạch Châu, không cho bọn họ tiếp tục tiến quân.
Lúc này Sát Tạp đang đứng trên đầu tường chăm chú nhìn đại doanh quân Tống xa xa. Y đã nghe binh lính bại trận bỏ chạy trong trận thành Ngân Xuyên nói, dường như quân Tống sử dụng một loại phích lịch pháo uy lực cực lớn, đoành một cái nổ sụp cả tường thành. Tin tức này khiến cho y vô cùng căng thẳng lo lắng. Y biết thành Ngân Xuyên mặc dù không được xây kiên cố như thành Thạch Châu, nhưng cũng vừa mới được gia cố sửa chữa vào đầu năm, sao có thể đến mức không chịu nổi một quả phích lịch pháo chứ?
Sát Tạp cũng ẩn ẩn đoán ra được có lẽ quân Tống không dùng phích lịch pháo bình thường, mà là một loại hỏa khí mới. Mấy năm mới quân Tống liên tục phát minh ra súng đạn kiểu mới các loại, tầng tầng lớp lớp, nếu lại xuất hiện một loại hỏa khí có uy lực cực lớn y cũng không thấy lạ.
Nhưng vấn đề là thành Thạch Châu có thể chống cự được loại hỏa khí kiểu mới này không. Trong lòng Sát Tạp không hề có một tí tia hy vọng nào.
Lúc này, một gã lính bước nhanh tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Tướng quân, có tin tình báo khẩn cấp của thám tử!
Sát Tạp nhận lấy lá thư xem qua, cúi đầu trầm ngâm không nói gì. Mặc dù bề ngoài nhìn y có vẻ thô lỗ dung tục, nhưng trên thực tế lại hết sức gian xảo. Y biết lương thực này là đưa cho ai, nhất định là từ quân Tống mặt phía bắc kia. Theo lý mà nói, hẳn là y nên phái quân đội ra ngoài chặn đường mới phải, nhưng vạn nhất trong đó có trá thì sao?
Quân Tống gian xảo, giỏi bày mưu bày kế, năm trăm cái xe bò, hai ngàn kỵ binh, đây quả thực là một mồi nhử cực kỳ hoàn mỹ. Trong lòng Sát Tạp vô cùng mâu thuẫn, y vừa gấp gáp muốn lập công chuộc tội, nhưng lại ẩn ẩn đoán được đây là mồi nhử của quân Tống dụ dỗ mình xuất binh.
Sát Tạp chắp tay đi vài bước, đột nhiên hai mắt y xoay một vòng, nảy ra ý tưởng hay, y lập tức viết mấy dòng lên lá thư báo tin, tìm một ưng nô, đưa cho gã:
- Lập tức gửi tin này tới động Di Lặc!
Động Di Lặc là trụ sở quân ti Tả Sương Thần Dũng. Trước kia quân Tống đánh hạ Ngân Châu thì do quân ti Tả Sương Thần Dũng quản hạt, hai vạn quân đội bị toàn diệt cũng là từ quân ti này mà ra.
Hiện tại hai vạn quân bị diệt toàn bộ, khả năng Lý Lương Phụ bỏ mình cực lớn, áp lực của Thác Bạt Ninh chắc hẳn hơn xa mình, không bằng tặng đội xe vận lương này cho Thác Bạt Ninh. Nếu như Thác Bạt Ninh trúng kế thì mình có dê thế tội, Quân chủ cũng không thể hỏi tội cả hai phó tướng.

Từ thành Ngân Xuyên đến thành Thạch Châu nơi quân Tống đóng đại doanh chừng hơn chín mươi dặm, đến trấn Đức Tĩnh lại thêm một trăm sáu mươi dặm nữa, trên thực tế là hai trăm năm mươi dặm, đội xe bò phải đi bốn ngày mới đến được. Mà quân đội của Chủng Sư Trung chỉ có lương thực cho ba ngày, hiển nhiên là không kịp, biện pháp duy nhất là quân đội của Chủng Sư Trung xuôi nam tiếp ứng.
Sách lược của Lý Diên Khánh coi như một đá ném ba chim. Một mặt, lợi dụng đội vận lương này làm mồi nhử, toàn diệt quân Tây Hạ mắc câu. Mặt khác, nếu như quả thật quân Tây Hạ ở Thạch Châu không còn gì thì nơi này hoàn toàn trống rỗng rồi, bọn họ vừa vặn toàn lực công thành. Cuối cùng là bổ sung lương thực cho quân Tống ở Lân Châu.
Cho nên, khi đội xe vận lương xuất phát từ thành Ngân Xuyên được sáu canh giờ, hai vạn quân Tống được màn đêm yểm hộ xuất binh từ đại doanh, do lão tướng Tông Trạch tự mình suất lĩnh, Lý Diên Khánh làm phó. Bọn họ bí mật vòng qua thành Thạch Châu, vòng qua một con đường nhỏ khác tới con đường xe lương phải đi qua.
Trận đọ sức ngươi lừa ta gạt này, có thể quân Tây Hạ sẽ rơi vào bẫy của quân Tống, nhưng cũng có thể quân Tống sẽ bị quân Tây Hạ phục kích. Mấu chốt là xem tình báo của bên nào nhanh hơn, chính xác hơn.
Canh năm, quân Tống đang ở một đoạn đường núi cách thành Thạch Châu bốn mươi dặm. Đội xe vận lương buộc phải qua đoạn đường này, nếu thuận lợi, trưa may đội xe vận lương sẽ tới đây. Đương nhiên, quân Tây Hạ cũng không nhất định sẽ phục kích ở đây, bọn họ sẽ thiết hạ mai phục ở trước hoặc sau.
Binh sĩ nghỉ ngơi trong rửng cây, mấy chục đội trinh sát được phái ra dò xét khắp phương viên mấy trăm dặm xung quanh. Trên một tảng đá lớn bằng phẳng, Lý Diên Khánh cùng Tông Trạch đang bàn bạc bước hành động kế tiếp.
Phương án này được Lý Diên Khánh đưa ra trước, sau đó, mọi người tranh luận kịch liệt, không ngừng hoàn thiện nó, cuối cùng thành ra phương án hiện tại. Mọi người đã nhất trí, mặc kệ phương án này có thành công hay không, nhưng nhất định phải hành động.
- Diên Khánh, ngươi cảm thấy quân Tây Hạ sẽ cắn câu sao?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Nói thật ta cũng không biết, nhưng có thể khẳng định một điều, thành Ngân Xuyên bị công hãm, Lý Lương Phụ bỏ mình, nếu thành Thạch Châu không làm gì thì sẽ rất khó trả lời cấp trên. Đây cũng là nguyên nhân ta đưa ra phương án này.
Tông Trạch trầm tư một lát, lại nói:
- Đại soái chỉ hơi lo lắng đối phương sẽ nhìn thấu mồi nhử này, rồi tương kế tựu kế, phục kích ngược lại chúng ta.
Mặc dù Tông Trạch nói là Chủng Sư Đạo lo lắng, nhưng trên thực tế đây cũng là điều lão lo âu, cho dù là địa hình hay môi trường, bọn họ đều lạ lẫm, đối phương lại quen thuộc. Nếu quân Tây Hạ nhìn ra được sách lược của bọn họ nhất định sẽ phản chế lại, rất có thể hai vạn quân này sẽ thành bữa ăn trên mâm của đối phương.
Lý Diên Khánh hoàn toàn có thể hiểu được lo lắng của Tông Trạch. Giống như người bị bịt mắt đi đường, cho dù trước đó đã nghĩ cẩn thận cỡ nào, cảm giác khi lên đường vẫn khác hẳn. Tông Trạch hoàn toàn không biết gì về tình hình quân địch, làm sao có thể không lo lắng?
Nếu nói Lý Diên Khánh hắn không lo lắng tí gì thì là lừa mình dối người. Hắn cũng rất lo lắng sách lược của mình thất bại, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Có điều hắn không có lựa chọn nào khác, nếu đã lên đường thì nhất định phải can đảm cẩn trọng, bước vững từng bước. Còn về khả năng thất bại, hắn chỉ có thể tạm thời đặt ra đằng sau đầu, tận lực không nghĩ đến.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát, đáp:
- Ty chức cho rằng rất có thể đối phương sẽ nhìn được kế sách của chúng ta, cũng có thể đưa ra kế sách phản chế. Nhưng bọn họ phản chế, chúng ta cũng sẽ phản chế lại. Cái này là lo xem binh lực của bên nào nhiều hơn, thực lực của ai mạnh hơn. Chỉ cần chúng ta không bị quân địch mai phục thì nhất định sẽ là người cười cuối cùng.
Nói đến đây, hắn mở ra một tấm bản đồ, chính là tấm bản đồ chiến lợi phẩm hắn lấy được ở thành Ngân Xuyên. Sau đó hắn mới biết đây là đồ của Lý Lương Phụ, trên đó ghi rất rõ ràng quân ti Tường Hòa và quân ti Tả Sương Thần Dũng ở đâu, địa hình địa vật thế nào, cùng với bảy tám con đường nhỏ.
- Hiện giờ chúng ta đang ở đây.
Lý Diên Khánh chỉ vào một mảnh đen dài trên bản đồ:
- Khoảnh đen này là rừng cây chúng ta đang ở, kéo dài hơn hai mươi dặm. Cách chúng ta ba dặm về phía bắc có một khoảng đất không lớn không nhỏ, lão tướng quân có phát hiện ra khoảng đất này ảo diệu chỗ nào không?
Tông Trạch chăm chú nhìn một lát rồi đáp:
- Hình như nơi này là bốn con đường giao nhau.
- Đúng vậy, bao gồm con đường của đội vận lương lên phía bắc, đừng tới động Di Lặc và Hạ Châu. Bốn phía đều là đồi núi, rừng cây dày đặc, ta cảm thấy nếu quân địch muốn phục kích đội vận lương, nhất định sẽ chọn nơi này.
Tông Trạch trầm tư nửa ngày mới hỏi:
- Khi nào quân đội Lân Châu có thể tới nơi này?
- Tối hôm nay có thể tới.
Bằng vào một đội quân của bọn họ có vẻ khó mà toàn diệt quân địch, nếu điều động cả quân đội Lân Châu xuôi nam, hình thành thế vây kín, thì khả năng thủ thắng của bọn họ lớn hơn nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận