Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 356: Rơi vào cạm bẫy.

Chương 356: Rơi vào cạm bẫy.Chương 356: Rơi vào cạm bẫy.
Mười vạn đại quân xuyên qua Đạp Cát Trại mất thời gian một ngày, màn đêm buông xuống, mười vạn đại quân đã đi xa, Đạp Cát Trại cũng an tĩnh trở lại.
Đạp Cát Trại là một quân doanh sơn trại hơi đặc biệt, không chỉ phía nam dễ thủ khó công, phía bắc cũng cực kỳ hiểm yếu, tiến đánh khó khăn. Bởi vì quân Tây Hạ rút lui vội vàng, sơn trại đã hỗn loạn, lính phòng thủ quân Tống bận rộn một ngày đã mệt mỏi không chịu nổi, sắp xếp tuần tra ban đêm xong xuôi, năm ngàn binh sĩ sớm đi ngủ.
Ở phía sau núi có một nhà dân cực kỳ cũ nát, cổng đầy tro bụi, cửa lớn cũng rách mướp, gần như không có ai chú ý tới căn phòng rách nát này.
Lúc canh một, căn nhà dân căn bản không nên có bất kỳ người nào lại mở cửa két một tiếng, trong bóng đêm, hai người rón rén đi ra khỏi nhà. Họ nhìn đông ngó tây quan sát kỹ một lát, không có bất kỳ điều gì khác thường. Họ lập tức quay đầu vẫy tay một cái, liền thấy vô số binh sĩ Tây Hạ không ngừng đi ra từ bên trong.
Hóa ra căn nhà dân cũ nát này ẩn giấu một con đường bí mật, quân Tây Hạ giấu mấy trăm người trong con đường bí mật, mấy trăm binh sĩ đằng đằng sát khí dưới sự dẫn dắt của một mãnh tướng, không chút tiếng động nhào về phía cửa trại phía bắc của Đạp Cát Trại.

Mục tiêu của Đồng Quán là Vi Châu cách Đạp Cát Trại một trăm hai mươi dặm về phía bắc. Lấy được Vi Châu, lão sẽ đi nhiều hơn quân đội tuyến đông của Chủng Sư Đạo một bước. Chủng Sư Đạo lấy được thành Ngân Xuyên trong Hoành Sơn, lão lấy được Thưởng Di Khẩu trong Đâu Lĩnh. Chủng Sư Đạo lấy được Thạch Châu, lão lấy được Đạp Cát Trại. Chủng Sư Đạo chưa lấy được Hạ Châu, nhưng lão lại cướp được Vi Châu, bước tiếp theo lão cũng không cần dùng chiến báo của Chủng Sư Đạo làm tin vui báo về kinh thành.
Vì một ngày này mà Đồng Quán uất ức rất lâu, lão nhất định không tiếc bất cứ giá nào cướp đoạt Vi Châu.
Vi Châu là cửa lớn phía nam kinh kỳ Tây Hạ, cướp đoạt Vi Châu, cửa lớn phía nam phủ Hưng Khánh mở rộng, quân Tống có thể dọc theo sông Linh Châu lao thẳng tới phủ Tây Bình và phủ Hưng Khánh.
Chín vạn đại quân đi nhanh trên đường, lúc xế chiều, đại quân cách Vi Châu còn ba mươi dặm. Lúc này, một đội kỵ binh quân Tống chạy tới từ phía trước, một lát liền chạy tới trước mặt đại quân, có binh sĩ dẫn họ tới trước mặt Đồng Quán.
Quân sĩ dẫn đầu vội vàng nói:
- Khởi bẩm Thái Úy, Vương tướng quân đã giết tới Vi Châu, nhưng Vi Châu là một tòa thành trống, không có một binh một tốt.
Đồng Quán lập tức ngẩn người, Vi Châu lại không có quân phòng thủ, lão vội vàng hỏi:
- Có bình dân hay không?
- Cũng không có bình dân, hai tháng trước bình dân trong thành đã chuyển toàn bộ vào phủ Tây Bình.
Ngừng một chút, Đồng Quán chợt nhớ tới một việc quan trọng, lại hỏi:
- Trong thành có lương thảo hay không?
Quân sĩ lắc đầu:
- Chỉ tìm được hai vạn gánh cỏ khô, không có một hạt lương thực.
Lúc này, Đồng Quán mơ hồ cảm thấy tình hình không ổn, dường như lão đã trúng một cái bẫy. Thành Vi Châu không có gì cả, lão còn đang trông cậy cướp đoạt thành Vi Châu nhận được tiếp tế.
Đồng Quán đổ mồ hôi, lão vội vàng quay đầu nói với Đại tướng Dương Tấn:
- Ngươi nhanh chóng dẫn một vạn quân đội trở về Đạp Cát Trại, tử thủ Đạp Cát Trại cho ta, không thể có chút sơ xuất.
Hậu cần tiếp tế của lão còn chưa đến, nếu như Đạp Cát Trại xảy ra chuyện, hậu quả khó mà lường được.
Ngay khi Đại tướng Dương Tấn dẫn quân sắp xuất phát, từ xa một Thiên Tướng dẫn theo mấy tên kỵ binh vội vàng chạy đến, chỉ thấy gã máu me khắp người, trên người có nhiều chỗ tổn thương, thấy Đồng Quán liền khóc lớn:
- Thái Úy, Đạp Cát Trại thất thủ rồi, chúng ta trúng kế!
Mắt Đồng Quán tối sầm lại, suýt nữa hôn mê bất tĩnh. Lão nắm chặt tên Thiên Tướng này rống to:
- Vì sao lại để mất?
- Trong trại có giấu không ít binh sĩ Tây Hạ, tối qua họ nội ứng ngoại hợp, đánh hạ cửa lớn phía bắc trại, hơn một vạn quân địch giết vào trong trại, các huynh đệ không ngăn cản nổi, lui về từ phía nam trại, Đạp Cát Trại thất thủ rồi.
- Vậy còn hậu cần tiếp tế quân ta thì sao? Bọn họ ở đâu?
Đồng Quán gầm rú hỏi.
- Hậu cần quân nhu còn đang trên nửa đường, còn chưa tới Đạp Cát Trại, chắc là bình an vô sự!
Đồng Quán hận không thể rút kiếm đâm chết tên khốn này, cái gì gọi là bình an vô sự, không có hậu cần tiếp tế, mười vạn đại quân của lão làm sao bây giờ?
Lão biết mình trúng kế, quân Tây Hạ lợi dụng Đạp Cát Trại hiểm yếu cắt đứt hầu cần tiếp tế của lão, mặc dù họ mang theo chút tiếp tế theo quân, nhưng chút lương thực ấy nhiều nhất chỉ có thể chèo chống mười ngày, mười ngày sau lương thảo bị cắt đứt, lão nên làm gì?
Đồng Quán nghiến răng nghiến lợi hô lớn:
- Toàn quân quay đầu, cướp lại Đạp Cát Trại!

Màn đêm nặng nề bao phủ mặt đất, mây đen dầy đặc bầu trời, ánh sáng tắt hết, Hoành Sơn phía xa như ẩn như hiển trong bóng tối, giống hệt một con quái thú đang ngủ mê.
Nhưng trong thành Thạch Châu đèn đuốc lại sáng trưng, mấy trăm bó đuốc cắm chung quanh một bãi đất trống diện tích hơn ngàn mẫu ở thành bắc, ánh lửa sáng chưng, chiếu sáng bãi đất trống như ban ngày.
Nhưng lúc này đã không phải đất trống, khắp nơi bày đầy các loại linh kiện bằng gang và gỗ, từ ngoại hình linh kiện có thể thấy được chúng là hỏa pháo và máy ném đá. Những thứ này là thành quả chuẩn bị chiến đấu của quân Tống trong hơn nửa năm, trước sau làm ra ba trăm bộ hỏa pháo và hơn hai trăm máy ném đá hạng nặng, ngoài ra còn có mấy ngàn chiếc nỏ liên hoàn, quân hậu cần đã vận chuyển toàn bộ tới thành Thạch Châu.
Mấy ngày liên tiếp, mấy trăm công tượng quân Tống ngày đêm không ngừng lắp ráp những binh khí thủ thành cỡ lớn này. ‘Quan muốn giỏi trước phải hiểu tài năng của kẻ dưới mình! ’. Chủng Sư Đạo hiểu rõ đạo lý này, không có vũ khí thủ thành tốt, thành trì có hiểm yếu cũng chưa chắc có thể thủ được.
- Đây là hỏa pháo mới nhất, Giám Sát Quân Khí mới đưa tới mùa xuân năm nay!
Chủng Sư Đạo vuốt ve một chiếc hỏa pháo đang lắp đặt cười nói với Lý Diên Khánh:
- Lực đàn hồi của nó cực lớn, đủ bắn Chấn Thiên Lôi ra ngoài ba trăm bước, chẳng qua cần mười lăm người mới có thể sử dụng.
Một công tương ở bên cạnh cười nói:
- Đại Soái, xế chiều hôm nay Lý Tham Quân vẫn luôn nghiên cứu bộ hỏa pháo này!
- Thật sao?
Chủng Sư Đạo quay đầu nhìn lại Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh gật đầu, hai ngày này hắn vẫn luôn xem xét những máy ném đá này, hắn đã rất quen thuộc với vũ khí thủ thành loại lớn này.
- Dường như Đại Soái chưa hề suy nghĩ tới cướp đoạt Hạ Châu? Bao gồm trước đó, quân phòng thủ Thạch Châu chưa chia binh thủ Hạ Châu, cướp đoạt Hạ Châu khi đó dễ như trở bàn tay, nhưng Đại Soái lại không hề có suy nghĩ này, ti chức vẫn luôn cảm thấy rất khó hiểu.
Đây chính là một điểm Lý Diên Khánh rất nghi hoặc, lúc trước hắn không chỉ một lần đưa ra kế hoạch vòng qua Thạch Châu, cướp đoạt Hạ Châu binh lực rỗng không, nhưng Chủng Sư Đạo chỉ cười không đáp. Sau khi hắn và Tông Trạch phục kích quân địch, hắn đề xuất mở rộng chiến quả cướp đoạt Hạ Châu, nhưng Tông Trạch lại nghiêm khắc từ chối, hắn liền mơ hồ cảm thấy, dường như Đại Soái căn bản không muốn tiến đánh Hạ Châu.
Chủng Sư Đạo cười cười, chỉ một đầu tường nói:
- Chúng ta lên thành nhìn xem.
Trên thành cũng có rất nhiều công tượng đang bận rộn, máy ném đá và hỏa pháo đều cần cố định, cho nên nhất định phải dùng gạch xanh xây một ô vuông, bệ hỏa khí có thể cố định trong đó.
Chủng Sư Đạo biểu lộ tâm sự nặng nề, lão đánh giá một chút, không tự chủ được lại đi đến tường thành, tựa tay vào lỗ châu mai nhìn về phía xa.
- Diên Khánh, lần này tấn công Tây Hạ, ngươi cảm thấy có cần thiết không?
Chủng Sư Đạo thở dài hỏi.
- Đại Soái đang lo lắng người Nữ Chân sao?
Lý Diên Khánh nói trúng tim đen.
Chủng Sư Đạo gật nhẹ đầu:
- Môi hở răng lạnh, người Nữ Chân tiêu diệt Liêu quốc, chắc chắn sẽ tấn công triều Tống quy mô lớn, chúng ta đặt phần lớn tài nguyên vào tiến đánh Tây Hạ, như vậy là không khôn ngoan!
- Tại sao triều đình lại muốn đánh Tây Hạ?
- Đây là vì một số người, xác thực mà nói là phần lớn quan văn trong triều đình…
- Tập đoàn quan văn!
Từ này nhảy ra khỏi miệng Lý Diên Khánh.
Chủng Sư Đạo nao nao, lão suy nghĩ một lát tiếp tục nói:
- Vậy coi như tập đoàn quan văn đi! Nhưng không chỉ bọn họ, còn bao gồm đám người Đồng Quán Lương Sư Thành, trải qua thời gian lâu dài họ tạo thành một mạch suy nghĩ cố định. Sở dĩ quân Tống không diệt được Tây Hạ là bởi vì Liêu quốc ủng hộ phía sau Tây Hạ. Hiện giờ Liêu quốc bị người Nữ Chân kiềm chết, họ cho rằng Tây Hạ một cây chẳng chống vững nhà, nhất trí ủng hộ tiến đánh Tây Hạ. Suy nghĩ của họ cũng không sai, nhưng họ lại không biết, quân Tống hiện giờ sớm đã không phải quân Tống trăm năm trước, quân Tống hiện giờ căn bản không có năng lực tiêu diệt Tây Hạ.
- Hẳn là quốc lực vẫn được.
- Chỉ dựa vào quốc lực có thể làm được gì, lớn mà không mạnh khác gì dê béo? Đánh trận là dựa vào quân đội, ngươi xem bộ dạng của trăm vạn Cấm Quân hiện giờ thến ào, mỗi người ăn uống cá cược chơi gái, lòng quân tan rã, tham gia quân ngũ lại táng gia bại sản, quả thực là kỳ quái. Trăm năm không chiến tranh, tinh binh cường tướng ngày xưa trở nên mục nát không chịu nổi, ngay cả loạn phỉ Lương Sơn cũng không đánh lại, khi thắng khi bại, thật khiến người ta tiếc thương.
Nói tới đây, Chủng Sư Đạo thở thật dài:
- Hiện giờ trăm vạn đại quân triều đình, quân đội có sức chiến đấu tương đối mạnh chỉ có mười vạn quân Hà Đông của ta và năm vạn quân Hà Tây của Lưu Pháp, cũng chính là quân tây bắc. Tiến đánh Thưởng Di Khẩu, quân Hà Tây thương vong gần ba vạn người, Lưu Pháp bất hạnh bỏ mình, quân Hà Tây còn sót lại rơi vào tay Đồng Quán, quân tây bắc cũng chỉ còn lại mười vạn quân đội của ta, đây chính là nguyên nhân ta không muốn tiến đánh Hạ Châu. Một khi tiến đánh Hạ Châu, Lý Càn Thuận chắc chắn dốc binh tới cứu, hai bên đều tử thương thảm trọng, không hề có chút ý nghĩa nào, cuối cùng còn không phải có lợi cho người Nữ Chân, ta không muốn làm chuyện ngu xuẩn này.
Lý Diên Khánh cũng thở dài một tiếng:
- Chỉ sợ người Nữ Chân diệt Liêu quốc, cuối cùng Tây Hạ lại phụ thuộc người Nữ Chân, sẽ trở thành họa lớn của tây bắc chúng ta!
Chủng Sư Đạo gật mình:
- Có thể như vậy sao?
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu:
- Bản thân Tây Hạ phụ thuộc Liêu quốc gần trăm năm, phụ thuộc Kim quốc cũng là phụ thuộc, với Tây Hạ chẳng có gì khác nhau, ta tin tưởng người Tây Hạ sẽ chấp nhận hiện thực này.
Ánh mắt Chủng Sư Đạo trở nên nghiêm trọng, nếu thật sự như vậy, tây bắc nguy rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận