Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 358: Huyết chiến Thạch Châu (thượng).

Chương 358: Huyết chiến Thạch Châu (thượng).Chương 358: Huyết chiến Thạch Châu (thượng).
Đông! Đông! Đông! Đông!
Tiếng trống trận hùng hồn của quân Tây Hạ quanh quẩn trong vùng đất hoang rộng lớn phía bắc thành Thạch Châu. Mười dặm ngoài thành bắc Thạch Châu là Vô Định Hà, mấy chục chiếc cầu nổi đã được xây dựng trên Vô Định Hà, phía nam và phía bắc cầu nổi phân bố mười vạn đại quân. Quân đội đông nghìn nghịt kéo dài hơn mười dặm, ở phương xa còn mấy vạn đại quân hậu cần.
Lúc này, mấy ngàn chiếc trống cùng gõ vang, âm thanh chấn động tới trời xanh. Phương trận kỵ binh một vạn người vây quanh Hoàng đế Tây Hạ Lý Càn Thuận mặc nón vàng giáp vàng chậm rãi xuất hiện, ánh vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời, cực kỳ bắt mắt.
Binh sĩ Tây Hạ hai bên bờ Vô Định Hà lập tức phát ra tiếng hoan hô:
- Hoàng đế bệ hạ vạn tuế!
Tiếng hoan hô chấn động trời đất khiến quân Tống trên thành Thạch Châu cũng biến sắc theo. Nhưng quân Tống trên đầu tường lại không e ngại, họ có đủ quân đội, chỉ riêng chủ lực thủ thành Hà Đông đã hơn năm vạn người, ngoài ra còn mười vạn sương binh, trong thành có tổng cộng mười lăm vạn người chống lại quân Tây Hạ, lương thực và vật tư cực kỳ đầy đủ, đủ cung cấp quân đội vung phí một năm.
Chủng Sư Đạo kinh nghiệm phong phú suy tính cực kỳ chu toàn. Vì phòng ngừa quân Tây Hạ đi đường vòng tấn công Hà Đông Đạo, lão chia mười vạn quân Hà Đông thành hai, lệnh huynh đệ Chủng Sư Trung dẫn năm vạn quân Hà Đông trấn thủ từng quan ải hiểm yếu trên biên cảnh Tống Hạ, bản thân lão dẫn năm vạn quân tinh nhuệ tử thủ thành Thạch Châu.
Chủng Sư Đạo đã biết quân Tống tuyến tây đại bại, thế cục thất bại của chiến dịch Tây Hạ lần này đã định, nhưng vì phòng ngừa quân đội Tây Hạ phản công triều Tống, lão nhất định phải ngăn chặn chủ lực quân Tây Hạ tại thành Thạch Châu, giành được thời gian cho triều đình bố trí quân đội.
Lý Diên Khánh đứng trên đầu thành chăm chú nhìn đại quân Tây Hạ vô cùng tận, ánh mắt nghiêm túc, gương mặt góc cạnh rõ ràng biểu hiện cực kỳ kiên nghị. Chủng Sư Đạo cho hắn đủ tín nhiệm, để hắn dẫn một vạn quân đội phụ trách phòng ngự tường thành đông.
Đây là lần thứ hai Lý Diên Khánh thống soái quân đội hơn vạn người sau khi dẫn một vạn quân đội phục kích Tả Sương Thần Dũng Quân Ti của quân Tây Hạ.
Phó tướng của hắn chính là tiểu tướng Lưu Kỹ cũng trẻ tuổi như vậy, đây là hai tướng lĩnh trẻ tuổi mà Chủng Sư Đạo coi trọng nhất. Mặc dù hai người đều có thể một mình đảm đương một phía, nhưng lão vẫn duy trì nguyên tắc của triều đình quan văn là chính, võ tướng là phụ để chia cặp bọn họ.
Chủng Sư Đạo dốc toàn lực bồi dưỡng họ, hi vọng họ có thể nhanh chóng trưởng thành, phá vỡ ràng buộc tư lịch, để họ có thể gánh vác trọng trách bảo vệ tây bắc từ những năm hai mươi tuổi.
Đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ của Chủng Sư Đạo. Nhân tài thống soái của quân tây bắc đứt gãy, ví dụ như lão, Chủng Sư Trung, Lưu Pháp cùng với Tông Trạch vừa được điều động đến tuổi đều quá một giáp, mà giai đoạn tuổi ba bốn mươi lại không có nhân tài có thể đảm đương trách nhiệm.
Mặc dù Diêu Trọng Bình là người nối nghiệp lão, nhưng biểu hiện vẫn luôn bình thường, gã thăng chức phần lớn là do bối cảnh gia tộc mà không phải năng lực bản thân. Mà đám người Khúc Khắc, Dương Khả Thế mặc dù vũ dũng, lại thiếu sự quyết đoán và năng lực đảm đương đại cục, khiến Chủng Sư Đạo cực kỳ thất vọng.
Đám người trẻ tuổi Lý Diên Khánh, Lưu Kỹ, Dương Tái Hưng, Vương Quý biểu hiện rất tốt, cuối cũng lão quyết định lợi dụng mấy năm cuối cùng của mình bồi dưỡng người nối nghiệp vượt thế hệ. Dù cho triều đình không cần họ bởi những nguyên nhân như tư lịch, nhưng thời điểm quốc gia nguy nan, cũng có đại tài trẻ tuổi có thể đứng ra, gánh vác trách nhiệm bảo vệ quốc gia.
Lúc này, Vương Quý chạy đến nói với Lý Diên Khánh:
- Khởi bẩm Chỉ Huy Sứ, tất cả máy ném đá và hỏa pháo đều đã kiêm tra xong, không có tổn hại!
Trên tường thành đông dài tới tám dặm ngoài một vạn binh sĩ ra, còn một vạn sương binh phụ trợ,, họ phụ trách thao tác hơn hai trăm vú khĩ thủ thành. Lý Diên Khánh giao trách nhiệm chỉ huy hai trăm vũ khí thủ thành và một vạn sương binh cho Vương Quý và Dương Tái Hưng, kết quả Vương Quý căng thẳng cả đêm không ngủ nổi.
Mặc dù Lý Diên Khánh là chủ tướng thành đông, nhưng để chỉ huy dễ dàng linh hoạt, hắn liền phân công cho Lưu Kỹ, chia nhỏ tường thành đông làm hai đoạn nam bắc, Lý Diên Khánh phụ trách chỉ huy toàn bộ phía bắc, Lưu Kỹ phụ trách chỉ huy phía nam.
Vương Quý và Dương Tái Hưng cũng phân công, Vương Quý đi theo Lý Diên Khánh phụ trách vũ khí thủ thành và năm ngàn sương binh phía bắc. Dương Tái Hưng phụ trách vũ khí thủ thành và năm ngàn sương binh phía nam.
Thời gian mười ngày, Lý Diên Khánh và Vương Quý lại làm ra năm mươi quả Chấn Thiên Lôi, khiến số lượng Chấn Thiên Lôi trong tay họ đạt tới sáu mươi hai quả.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ngoài mệnh lệnh của ta ra, cũng phải chú ý nhìn cờ lệnh Chủ Soái thao tác vũ khí thủ thành, người nào dám can đảm lười biếng, chém thẳng!
- Tuân lệnh!
Vương Quý quay đầu nhìn trong thành, đài quan chiến cao sáu trượng đứng sừng sững trong thành, Chủ Soái Chủng Sư Đạo đứng trên đài quan chiến chỉ huy toàn bộ cuộc chiến.
Tường thành bắc do lão tướng Tông Trạch chỉ huy, tường thành nam do Diêu Trọng Bình chỉ huy, tường thành tây do Đại tướng Dương Khả Thế chỉ huy, ngoài ra còn một vạn quân dự bị, do Đại tướng Trương Miểu chỉ huy.
Trước đó Chủng Sư Đạo đã khao thưởng ba quân, cũng động viên trước khi chiến đấu. Mười lăm vạn tướng sĩ trong thành Thạch Châu sĩ khí dâng cao, từng người xoa tay, chờ đợi quyết chiến với quân dịch.
Lần này tấn công thành Thạch Châu, Lý Càn Thuận chỉ sợ Lý Sát Ca khinh địch, liền đưa vào hai mươi vạn binh lực công thành, cùng mấy trăm vũ khí công thành hạng nặng, bao gồm cả vũ khí công thành mà họ thu được của quân Tống tuyến tây, toàn bộ đều trở thành tiền vốn của quân Tây Hạ tiến đánh thành Thạch Châu.
Lý Sát Ca cưỡi trên một thớt tuấn mã cao lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú tiễn bảo bị quân Tống san thành bình địa cách đó vài dặm. Đó vốn là một loạt tiễn bảo Chủng Sư Đạo xây dựng để ngăn cản quân Tây Hạ qua sông, nhưng Chủng Sư Đạo phát hiện quân địch xuất động hai mươi vạn đại quân công thành, lão liền lập tức rút năm ngàn binh sĩ trú đóng trong tiễn bảo trở về, tiễn bảo cũng bị đại quân Tây Hạ san thành bình địa.
Lý Sát Ca nhìn thành Thạch Châu sừng sững trên cao, trong đầu gã xuất hiện tình hình thành Thạch Châu bị công hạ, ngọn lửa ngút trời, binh sĩ quỳ gối đầy đất cầu xin gã tha thứ, binh lính của gã chém đầu người Hán không chút lưu tình, mà đầu Chủng Sư Đạo treo trên cổ chiến mã của gã.
Cảnh tượng vô cùng mê người khiến gã khát vọng này sẽ phải xuất hiện, gã đã không chờ đợi kịp. Lúc này, gã không chỉ chứng minh năng lực của mình cho hoàng huynh, gã còn muốn san bằng thành trì này, muốn tất cả người Tây Hạ đều hiểu, quân Tây Hạ không e ngại triều Tống cường đại, cho họ thời gian mười năm Tây Hạ có thể diệt triều Tống.
Cờ lớn màu vàng trên đầu gã tung bay trong gió, sau lưng gã là lão tướng Tát Thần, bên cạnh gã chính là Lý Bỉnh Liệt một trong Tam Hổ Tây Hạ vừa mới trưởng thành.
Đây là một Hoàng tộc trẻ tuổi hung ác như báo, năm nay chỉ mười tám tuổi, gã đã nổi tiếng về dũng lực trong quân Tây Hạ.
Gã nhìn chằm chằm về phía thành Thạch Châu với ánh mắt lạnh lẽo của báo, nghiêm túc xin chiến:
- Xin hoàng thúc cho ta một vạn quân đội, xem ta công phá thành Thạch Châu thế nào!
Lý Sát Ca cũng không thích chất tử khí chất bức người vẫn luôn muốn thay thế mình, gã gật đầu:
- Dũng liệt đáng khen, được rồi! Ta bổ nhiệm ngươi làm chủ tướng trận đầu, dẫn ba vạn quân đánh hạ thành Thạch Châu cho ta.
Lý Càn Thận giao kim tiễn điều binh cho Lý Bỉnh Liệt, gã lại liếc nhìn về phía thành Thạch Châu, thản nhiên nói:
- Không công được thành trì, xách đầu tới gặp!
Gã quay đầu ngựa rời đi, lão tướng Tát Thần muốn khuyên gã một chút, cuối cùng lại nhịn xuống. Họ quả thực cần có người thăm dò thực hư của quân Tống.
Lý Bỉnh Liệt phóng ngựa chạy vội, giơ kim tiễn khàn giọng ra lệnh:
- Quân Sơn Ngoa thứ bảy và thứ tám, quân Chàng Lang thứ nhất xuất động, xuất phát về phía Thạch Châu!
Ba vạn đại quân xuất phát về phía thành Thạch Châu. Bờ bắc Vô Định Hà, mấy ngàn chiếc trống gõ vang, tiếng trống như sấm, cách mấy chục dặm có thể nghe được. Ba vạn đại quân sát khí ngút trời, gần trăm thang mây và máy ném đá đi theo phía sau quân đội đông nghịt. Binh sĩ Tây Hạ ra sức thúc đẩy chúng tiến lên, dùng sát khí không thể đỡ càn quét về phía thành Thạch Châu cách vài dặm.

Cờ bay phấp phới trên tường bắc thành Thạch Châu, hai vạn quân Tống đứng xếp hàng trên đầu tường, họ thân mang thiết giáp, đầu đội ưng trụ, tay cầm cung và nỏ quân dụng. Ánh mắt mỗi người kiên nghị, hai trăm máy ném đá cực lớn và năm mươi hỏa pháo giống như người khổng lồ đứng sừng sững đầu tường.
Phụ trách tác chiến thành bắc chính là lão tướng Tông Trạch. Lúc này Tông Trạch đứng trên lỗ châu mai, nhìn đại quân Tây Hạ nơi xa đang chậm rãi tiến đến, một đội quân ba vạn người xuất hiện ở bờ nam Vô Định Hà, tiếng trống đang truyền đến từ quân địch.
Tốc độ hành quân của Tây Hạ cũng không nhanh, ba vạn đại quân cơ bản đều là Sơn Ngoa Quân, họ là quân vùng núi, công thành cũng coi như năng khiếu của họ, nhưng trang bị của họ không xuất sắc, đều mặc giáp da, tấm thuẫn giản dị, trường mâu cũng không tệ lắm, đều là trường mâu kiểu triều Tống, hiển nhiên là trang bị binh khí thu được.
Tông Trạch hiểu rõ trong lòng, đây chỉ là quân địch tấn công thăm dò, nhưng lần tấn công này lại cực kỳ quan trọng, liên quan tới sĩ khí hai bên.
- Nổi trống trợ uy cho ta!
Tiếng trống trận đầu thành bắc đột nhiên vang lên, tiếng vọng ầm ầm đầu thành, hoàn toàn đè tiếng trống của kẻ địch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận