Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 368: Thái Kinh bãi tướng.

Chương 368: Thái Kinh bãi tướng.Chương 368: Thái Kinh bãi tướng.
Có lẽ vì tuổi quá cao, cho dù Thái Kinh cẩn thận bảo dưỡng, nhưng thỉnh thoảng thân thể vẫn xảy ra vấn đề nhỏ. Hai ngày nay Thái Kinh hơi bị cảm, lại nghỉ ngơi trong nhà.
Trong phòng bệnh, Thái Kinh sắc mặt tiều tụy đang nằm trên giường, một thị nữ cẩn thận phục thị lão uống thuốc. Thái Kinh đang nói chuyện thế cục với trọng thần Trương Bang Xương đang ngồi bên cạnh thăm lão.
- Ta nói tại sao Tây Hạ lại chịu cầu hòa dưới tình huống đại thắng, hóa ra là Nữ Chân công phá Thượng Kinh rồi.
- Tướng công, người Nữ Chân công phá Thượng Kinh rồi, không phải nói đại thế của Liêu quốc đã mất sao?
Trương Bang Xương lo lắng hỏi.
- Cũng không thể nói như vậy, Liêu quốc còn Trung Kinh, Nam Kinh và Tây Kinh, năm kinh chỉ mất hai, còn có thể cứu được. Chẳng qua sức chiến đấu của Liêu quân cũng vượt qua dự liệu của ta, trang bị tốt như vậy, ngay cả người Nữ Chân man di cũng không đánh lại, có thể thấy được Liêu quân chỉ hào nhoáng bên ngoài mà thôi, bên trong đã mục nát không chịu nổi từ lâu rồi.
- Tướng công cảm thấy quan gia sẽ thừa cơ tiến đánh Liêu quốc sao?
Thái Kinh cười nhạt một tiếng:
- Quan gia một lòng muốn dựng địa vị trong Thái miếu, vì tấn công Tây Hạ mà chuẩn bị hai năm, cuối cùng lại chẳng được gì, hắn sao có thể cam tâm. Hiện giờ Liêu quân biểu hiện không tốt như vậy, nếu nói quan gia không động tâm tuyệt đối không có khả năng. Nhưng Liêu quốc không phải Tây Hạ, muốn công Liêu, ít nhất cũng phải chuẩn bị chiến tranh ba bốn năm. Mà Phương Tịch và Tống Giang tạo phản nam bắc, thanh thế to lớn, ta nghĩ mấy năm này có lẽ quan gia sẽ lấy bình định nội loạn làm chủ.
- Vậy quan gia sẽ để ai bình định nội loạn?
- Đồng Quán bị giáng chức rồi, danh tiếng của Chủng Sư Đạo đang lên cao, ta đoán chừng ngoài Chủng Sư Đạo ra không còn ai khác, ngươi có thể đề cử Chủng Sư Đạo.
Hai người đang nói, ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói ngăn cản của thị nữ:
- Đại nha nội, lão gia đang tĩnh dưỡng, ngài không thể xông vào như vậy!
- Nói bậy, ta đi thăm thân thể của phụ thân, còn cần bẩm báo cái gì, mau tránh ra cho ta!
Trong mắt Thái Kinh lóe lên vẻ giận dữ, không chờ lão mở miệng, trưởng tử Thái Du đã xông vào. Thái Kinh trừng mắt lườm gã một cái:
- Ngươi tới làm gì?
Thái Kinh và con trai Thái Du đã trở mặt thành thù, Thái Du đảm nhiệm Học sĩ Long Đồ Các, tham dự nghị sự Nội Các, phàm là các loại đề án của phụ thân Thái Kinh, Thái Du phản đối hết thảy, phàm là người phụ thân muốn đề bạt, gã sẽ trăm phương ngàn kế tiến hành chửi bới, hai người gặp mặt trong triều cũng trợn mắt nhìn nhau, sớm không còn tình cha con.
Thái Du khom người thi lễ:
- Hài nhi nghe nói phụ thân bị cảm, đặc biệt tới thăm!
Nói xong gã đẩy thị nữ đang mớm thuốc ra, ngồi bên giường bắt mạch cho phụ thân. Thái Kinh cực kỳ phản cảm, hất tay gã ra:
- Có khách ở đây, ngươi không chào hỏi sao?
Thái Du lập tức giả vờ vừa mới nhìn thấy Trương Bang Xương, mặt mũi kinh ngạc đứng dậy hành lễ:
- Thất lễ! Thất lễ! Ta không chú ý tới Trương Hữu Thừa cũng ở đây, ta còn tưởng rằng lang trung vân du bốn phương bán cao da chó nào đó.
Trương Bang Xương cười xấu hổ nói:
- Ta còn có việc, phụ tử các ngươi chậm rãi nói chuyện đi!
Thái Du vội ngăn y lại:
- Ta vừa vặn có việc gấp, ngươi tiếp tục ngồi đi, phụ thân không có việc gì ta an tâm rồi.
Nói xong, gã thi lễ với Thái Kinh, liền quay người vội vàng rời đi.
Thái Kinh thở dài một tiếng:
- Nghịch tử chính là nghịch tử, ngay cả khách của ta cũng nói năng lỗ mãng như vậy, xem ra quan hệ cha con này không kéo dài được bao lâu.
Trương Bang Xương kỳ quái hỏi:
- Hắn đã không quan tâm tướng công, vì sao hắn lại còn tới?
Thái Kinh hừ một tiếng:
- Hắn chỉ đến xem ta có phải bệnh chết rồi hay không!
Thái Du rời khỏi phủ Tướng Quốc, lập tức cưỡi ngựa chạy vội tới Diên Phúc Cung. Thái Kinh vẫn coi thường con trai, cũng không phải Thái Du muốn đến thăm phụ thân, mà là Thiên tử Triệu Cát để gã tới xem bệnh tình của Thái Kinh.
Thái Du được hoạn quan đưa vào trong Lưỡng Nghi Điện, gã quỳ xuống hành đại lễ với Triệu Cát đang xem sách:
- Vi thần bái kiến bệ hạ!
- Bệnh tình của phụ thân ngươi thế nào rồi?
Triệu Cát đặt sách xuống lạnh nhạt nói.
- Hồi bẩm bệ hạ, phụ thân bệnh tình nặng nề, đại tiểu tiện đã không nhịn được, trong phòng bệnh vô cùng hôi thối. Thần trí của hắn lại mê muôi, đã không biết ta là ai, ta đoán chừng hắn không sống được mấy ngày.
- Ồ! Bệnh tình nghiêm trọng như vậy làm sao có thể quản lý thiên hạ thay trẫm?
- Quả thực, hắn ngồi trên Tướng vị quá lâu rồi, đã sớm nên cút xuống nhường hiền!
- Không thể nói phụ thân mình như vậy!
Triệu Cát giả vờ như không vui, phất tay nói:
- Đi thôi! Trẫm biết rồi.
- Vi thần cáo lui!
Thái Du thi lễ lui xuống. Triệu Cát trầm tư một lát phân phó:
- Đi tìm Lý Ngạn đến!
Hoạn quan chạy như bay, không bao lâu, Đại Nội Tổng Quản Lý Ngạn vội vàng chạy tới Lưỡng Nghi Điện, quỳ xuống hành lễ:
- A nô tham kiến bệ hạ!
- Ngươi thay trẫm tới phủ Tướng Quốc một chuyến, thăm hỏi bệnh tình Thái Tướng Quốc, thuận tiện mang mấy cây nhân sâm thượng hạng cho hắn.
- A nô tuân chỉ!
Lý Ngạn đứng dậy muốn rời đi. Triệu Cát lại lạnh lùng nói:
- Trẫm vẫn chưa nói xong.
Lý Ngạn sợ hãi lại quỳ xuống. Triệu Cát nhấp một hớp trà sâm, lúc này mới chậm rãi nói:
- Lại nói cho Thái Tướng Quốc, để tự hắn cáo lão về quê đi!
Lý Ngạn cả kinh toàn thân run lên, họ vừa mới chúc mừng Đồng Quán xuống đài không tới hai tháng, tại sao quan gia lại muốn miễn đi Tướng vị của Thái Tướng Quốc?
- Bệ hạ, Thái Tướng Quốc là định hải thần châm trong triều, không nên khinh động.
Triệu Cát hừ một tiếng:
- Đúng vậy! Cây đinh này đã quá lâu rồi, đã hơi rỉ sét rồi, tới thời điểm nên thay đinh mới. Đi truyền đạt ý của trẫm, nếu như hắn không chịu cáo lão, trẫm chỉ có thể trực tiếp bãi Tướng.
Lý Ngạn bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng một tiếng, đứng dậy chậm rãi lui xuống.
Triệu Cát lặng lẽ nhìn y đi xa, không khỏi cười lạnh một tiếng nói:
- Lại còn cò kè mặc cả với trẫm sao? Ngươi còn quá non!
Hai ngày sau, Thái Kinh chính thức dâng tấu Thiên tử, lấy lý do cao tuổi nhiều bệnh từ bỏ vị Tướng Quốc, cáo lão về quê. Triệu Cát lập tức phê chuẩn cho lão, ban thưởng lão năm ngàn lạng bạc, một chiếc đai ngọc, chuẩn tấu dưỡng lão ở kinh thành.
Đồng Quán mất quân quyền, Thái Kinh mất Tướng quyền, trong lúc nhất thời chấn động triều đình. Lúc này Thượng Thư Hữu Phó Xạ kiêm Môn Hạ Thị Lang Bạch Thì Trung đảm nhiệm Thái Tế, Thượng Thư Tả Phó Xạ kiêm Trung Thư Thị Lang Dư Thâm đảm nhiệm Thiếu Tế, hai người phân biệt là Tả Hữu Tướng. Mà Trương Bang Xương làm Thượng Thư Hữu Thừa đảm nhiệm phó tướng, duy chỉ có Thượng Thư Tả Thừa còn trống, thiếu một Phó Tướng. Tất cả mọi người coi trọng Thái Du, dù sao Thái Kinh cáo lão về quê, về tình về lý Thiên tử đều sẽ cho Thái Kinh thể diện, đề bạt trưởng tử của lão làm Phó Tướng.
Vào đêm, một chiếc kiệu tiến vào phủ Thái Phó Lương Sư Thành. Vương Phủ bước ra khỏi kiệu, đi theo đại viện vội vàng tiến vào trong, tới trước cửa thư phòng của Lương Sư Thành, đại viện bẩm báo:
- Lão gia, Vương Trung Thừa cầu kiến!
- Để hắn tiến vào!
Đại viện gật đầu với Vương Phủ. Lúc này Vương Phủ mới đi vào thư phòng của Lương Sư Thành.
Trong phòng ánh đèn dịu dịu, Lương Sư Thành đang ngồi đọc sách dưới một chiếc đèn tiên hạc. Vương Phủ tiến tới khom mình hành lễ:
- Tham kiến Thái Phó!
- Mời Vương Trung Thừa ngồi!
Vương Phủ ngồi xuống, mặt mũi kính nể nói:
- Quả nhiên bị Thái Phó nói trúng, Đồng Quán mất chức, vị Tướng Quốc của Thái Kinh cũng ngồi không vững.
Lương Sư Thành cười nhạt một tiếng:
- Thiên tử muốn chính là cân bằng, Đồng Quán ngã rồi, Thái Kinh bãi tướng cũng là chuyện tất nhiên.
- Nhưng hiện giờ chủ quan Xu Mật Viện trống không, còn vị trí Thượng Thư Tả Thừa cũng trống, Thái Phó cảm thấy ai có hi vọng?
Vương Phủ mặt mũi mong đợi nhìn Lương Sư Thành, y đương nhiên hy vọng mình nhập tướng, Lương Sư Thành từng đáp ứng y.
Lương Sư Thành cười hỏi:
- Vương Trung Thừa cảm thấy ai sẽ đảm nhiệm chức Xu Mật Viện Sự?
Vương Phủ suy nghĩ nói:
- Hiện giờ văn võ trong triều đều cho rằng Chủng Sư Đạo thăng nhiệm chức này. Hắn lập được công lớn tại Tây Hạ, tư lịch cũng đủ, ngoài hắn ra đã không còn ai khác. Xế chiều hôm nay Trương Bang Xương đã dâng tấu đề cử hắn làm Xu Mật Viện Sự.
- Vậy còn Thượng Thư Tả Thừa thì sao?
Lương Sư Thành lại cười hỏi.
- Trong triều hiện giờ công nhận ba người có hi vọng, một là Thái Du, một lá Lý Bang Ngạn, còn một chính là ti chức, chỉ là không biết cuối cùng hoa rơi vào nhà nào.
Lương Sư Thành cười:
- Tư lịch của Thái Du quá yếu, năm ngoái mới được ban xuất thân Đồng Tiến Sĩ, chưa hề đảm nhiệm chức quan ở địa phương. Quan gia có sủng hạnh hắn cũng sẽ không nói đùa với nguyên tắc cầm quyền, qua mười năm có lẽ có hi vọng, mà lần này không được. Lý Bang Ngạn chính là người của Thái Kinh, bổ nhiệm hắn và bổ nhiệm Thái Kinh có khác nhau chỗ nào? Cho nên chỉ có bổ nhiệm ngươi mới có thể giữ được cân bằng.
Vương Phủ thở phào một hơi trong lòng, y vội nói:
- Thế nhưng ti chức nên làm gì mới có thể gây được sự chú ý với quan gia?
- Ta đã nghĩ thay ngươi rồi, ngươi có thể đề cử Hữu Vệ Thượng Tướng Quân Cao Thâm làm Xu Mật Viện Sự.
Vương Phủ ngẩn người:
- Vậy còn Chủng Sư Đạo?
Lương Sư Thành đưa một tờ giấy cho y:
- Đề cử chức quan dựa theo trên này, tin tưởng quan gia chắc chắn sẽ bổ nhiệm ngươi làm Phó Tướng Thượng Thư Tả Thừa.
Vương Phủ nhận tờ giấy, nửa ngày không nói gì. Hữu Vệ Thượng Tướng Quân kiêm Binh Bộ Thượng Thư, đây chẳng phải hoàn toàn tước đoạt quân quyền của Chủng Sư Đạo sao?
Lương Sư Thành hiểu được tâm tư của y, cười nhạt nói:
- Chuyện cũng không xấu như vậy, dù sao hắn lập được công lớn, qua gia sẽ ban thưởng cho hắn tước nặng tài phú, huống hồ tuổi tác của hắn đã cao rồi, cũng nên an hưởng tuổi già.
Lão lại chăm chú nhìn Vương Phủ chậm rãi nói:
- Làm theo lời ta nói tuyệt đối không được sai, chỉ có tước đoạt quân quyền của Chủng Sư Đạo, quan gia mới cảm thấy ngươi hiểu rõ tâm ý của hắn, vị Phó Tướng ngoài ngươi ra không còn ai khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận