Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 388: Đêm tới Lương Sơn.

Chương 388: Đêm tới Lương Sơn.Chương 388: Đêm tới Lương Sơn.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc tàu chở khách rời khỏi bến tàu Biện Hà của Bảo Nghiên Trai, đi vòng Ngũ Trượng Hà chậm rãi chạy về phía Vận Châu.
Thật ra Biện Kinh cách Lương Sơn Bạc cũng không xa, đi về phía đông bắc phủ Khai Phong, qua phủ Hưng Nhân chính là Tế Châu, khoảng cách ước chừng bốn trăm dặm, đi thuyền bốn ngày là có thể tới.
Lúc này mặc dù băng trên sông đã tan, nhưng trên mặt sông vẫn có băng trôi nổi, khiến cho đường thủy vẫn chưa quá thông suốt. Thuyền trên sông cũng không nhiều, nhưng cũng không phải vì băng vừa tan, đội tàu trên Biện Hà nối liền không dứt, nhưng thuyền trên Ngũ Trượng Hà lại hết sức thưa thớt.
Nguyên nhân căn bản là Vận Châu và Tế Châu đã bị quân Lương Sơn chiếm lĩnh, thương nhân không dám tiến tới, thương nghiệp qua lại giữa hai Châu Vận Tế gần như bị cắt đứt, điều này không hề phù hợp lợi ích của quân Lương Sơn. Trong tay quân Lươn Sơn có rất nhiều tiền tài cần chuyển đổi thành các vật phẩm xa xỉ, bởi vậy một số thương nhân có bối cảnh lớn cũng sẽ mạo hiểm tới Vận Châu làm ăn.
Lý Diên Khánh chắp tay đứng ở đầu thuyền, đón gió sông lạnh lẽo và mạnh mẽ. Hướng gió đã đổi thành gió đông, không còn rét lạnh, trong không khí mang theo chút ấm áp, cành liễu cũng xuất hiện mầm non, hoa mai hai bên bờ đang nở rộ, đỏ xán lạn, trắng thanh lịch, đong đưa chập chờn.
Sở dĩ Lý Diên Khánh muốn tìm cách để Chủng Sư Đạo phụ trách tiêu diệt Lương Sơn, không chỉ vì báo mối thù đồ thành Thang Âm. Đương nhiên, cừu hận Thang Âm cũng là nguyên nhân quan trọng, nhưng không phải nguyên nhân chính.
Nguyên nhân căn bản là hắn không có thời gian, hiện giờ đã là năm Tuyên Hòa thứ hai, còn thời gian năm năm triều Tống sẽ gặp phải Kim quốc xâm lấn quy mô lớn, bảy năm sau Bắc Tống diệt vong. Nếu như hắn không muốn nạn Tĩnh Khang trở nên bi thảm như vậy, muốn thay đổi phương hướng lịch sử, hắn phải nhanh chóng có được tài nguyên nhất định.
Nếu như dựa theo quá trình thăng quan bình thường, ít nhất hắn phải cần mười năm sau mới có cơ hội chủ quản một Châu. Nhưng quan trường triều Tống cũng tồn tại một loại đường tắt, đó chính là quân công. Nếu có bối cảnh phía sau, lại thêm quân công, đề bạt sẽ cực kỳ nhanh chóng, có thể nói là đề bạt đặc biệt.
Lúc trước hắn tiến đánh Tây Hạ đã tích lũy quân công, hắn chỉ cần tích lũy thêm một chút quân công sẽ có thể nhận được đề bạt đặc biệt, quân Lương Sơn của đám người Tống Giang chính là bàn đạp tốt nhất để hắn vươn lên cao.
Lúc này, một nam tử trung niên đi ra từ trong buồng nhỏ trên tàu.
Cùng Lý Diên Khánh tiến tới Vận Châu là quản sự Bảo Nghiên Trai họ Chu, gọi là Chu Văn Nguyên, người Tế Châu, tuổi chừng bốn mươi, vốn là chưởng quỹ một tiệm son phấn ở Biện Kinh, năm trước gia nhập Bảo Nghiên Trai, được mời làm Chấp sự, phụ trách khai thác việc làm ăn hai Lộ Kinh Đông.
Lúc đầu Lý Đại Khí chuẩn bị mở chi nhánh ở phủ Ứng Thiên Nam Châu và Ích Đô Thanh Châu. Bảo Nghiên Trai phủ Ứng Thiên đã khai trương năm trước, kế hoạch Ích Đô vốn năm ngoái đã mở tiệm, nhưng bởi vì quân Lương Sơn ảnh hưởng mà chậm trễ. Hiện giờ vì trợ giúp Lý Diên Khánh, Lý Đại Khí quyết định mạo hiểm mở một chi nhánh ở Tu Thành, đương nhiên không phải thật sự mở cửa, một khi chiến tranh kết thúc, y vẫn phải chuyển cửa hàng tới Ích Đô Thanh Châu, nơi đó mới là thủ phủ Kinh Đông Lộ.
- Tiểu đông chủ, hai tháng trước ta đã đi qua Ích Đô, vừa vặn ngồi thuyền qua Vận Châu, ta cảm thấy kỳ thực cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Chu Văn Nguyên chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Diên Khánh.
- Ngươi vốn cảm thấy đáng sợ cỡ nào?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Ta vốn cảm thấy hẳn là đạo phỉ hoành hành, ăn cướp trắng trợn, một lời không hợp liền xách đao. Trên thực tế họ cũng thu thuế, chỉ cần giao tiền quá cảnh, họ cũng không làm khó, lúc ấy ta giao hai quan tiền quá cảnh, sau đó rất an toàn.
- Chỉ giao tiền là không có chuyện sao?
- Đương nhiên còn phải điều tra, điều kiện tiên quyết là không có binh khí, nếu có giấu binh khí thì phiền phức lớn.
Lý Diên Khánh gật đầu, nói với Dương Lượng đứng ở đuôi thuyền câu có:
- Đao của ngươi không mang theo chứ?
- Tham Quân… à thiếu đông chủ, binh khí gì ta cũng không có mang.
Lý Diên Khánh cũng hiểu được trong lòng, buổi sáng hôm qua triều đình mới quyết định phái Thái tử chinh phạt quân Lương Sơn, ít nhất phải ba ngay sau ý chỉ mới hoàn toàn truyền ra triều chính, coi như quân Lương Sơn dùng bồ câu đưa thư, cũng phải đêm ngày thứ tư mới có thể nhận được tin tức. Mà hắn giữa trưa ngày thứ tư đã đến Tu Thành, sẽ sớm hơn tin tức một chút, nguy hiểm bị kiểm tra ven đường cũng qua rồi, đây cũng là nguyên nhân hắn vội vã xuất phát.
- Đến lúc đó chúng ta lấy cớ gì? Cũng không thể nói chúng ta là người của Bảo Nghiên Trai.
- Không! Không! Trên đường không thể nói chúng ta đến từ Biện Kinh, sẽ kiểm tra gấp bội, sau khi tới Tu Thành cũng có thể nói, chúng ta cứ nói tới Tu Thành mua đất.
- Nói như vậy cũng được sao?
- Đương nhiên có thể, tiểu nhân nghe qua, giá đất Tu Thành bắt đầu sụt giảm từ năm ngoái, giá cả chỉ bằng ba thành năm trước. Một số thương nhân gan lớn liền tới Tu Thành mua đất, sau khi chiến tranh kết thúc, giá đất tăng lên, sẽ kiếm một khoản lớn.
- Thì ra là thế, tới Tu Thành mở tiệm cũng không lỗ mà!
- Lỗ thì không lỗ, chủ yếu là vấn đề an toàn, chủ yếu đông chủ lo lắng điểm này.
Lý Diên Khánh gật đầu, an toàn đúng là vấn đề lớn.
Đêm ngày thứ ba, thuyền dần tới trấn Hợp Thái Tế Châu, Chu Văn Nguyên hơi căng thẳng nói:
- Phía trước sẽ có trạm kiểm tra thu phí, qua trạm kiểm tra, đi thêm hai dặm sẽ tiến vào Lương Sơn Bạc.
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Tới! Chơi ván cờ với ta.
Lý Diên Khánh đẩy bàn cờ ra, khẽ đổ quân cờ tướng trên bàn, Chu Văn Nguyên không hiểu ra sao, lúc này còn đánh cờ tướng cái gì?
Họ vừa bày cờ xong, thuyền trúng một đòn nặng nề, có người hô bên cạnh:
- Dừng thuyền kiểm tra!
Sau đó có người bò lên thuyền ném dây thừng lên bờ, thuyền bị buộc trên bờ. Lý Diên Khánh đi ra buồng nhỏ trên tàu, thấy bên bờ đèn đuốc sáng choang, mấy trăm bó đuốc cột vào cột gỗ bên cạnh bến tàu, soi bến tàu sáng như ban ngày, phía trước còn có hai chiếc thuyền cũng bị giữ lại kiểm tra.
Lúc này, một Đô Đầu quân Lương Sơn dẫn mười mấy tên lính lên thuyền, quát hỏi:
- Từ đâu tới, đi nơi nào?
Chu Văn Nguyên vội vàng tiến tới khom người nói:
- Chúng ta tới từ phủ Ứng Thiên, đi Tu Thành buôn bán.
- Buôn bán? Là đi mua đất rồi!
- Tướng quân nói không sai, đúng là đi mua đất, xin chiếu cố nhiều hơn.
Nói xong, gã lặng lẽ nhét một thỏi bạc mười lạng vào tay Đô Đầu. Đô Đầu quân Lương Sơn lập tức nhếch miệng cười.
Tống Giang muốn coi Vận Tế hai Châu làm căn cơ của mình, y cũng muốn khôi phục thương nghiệp, xúc tiến phồn vinh, cho nên y đặc biệt hạ nghiêm lệnh, trong phạm vi Vận Châu và Tế Châu, nghiêm cấm quân Lương Sơn ăn cướp thương đội, bao gồm thương thuyền. Chính vì nguyên nhân này, binh sĩ trạm kiểm tra không dám làm loạn, cho nên cầm được chỗ tốt mười lạng bạc, sắc mặt Đô Đầu lập tức thoải mái hơn nhiều.
- Chúng ta làm việc theo quy củ, điều tra một chút, nếu như không có binh khí, lại giao tiền đường, là có thể đi.
Đô Đầu vung tay lên, binh sĩ tiến vào buồng nhỏ trên tàu bắt đầu điều tra. Trong khoang thuyền chỉ có một bàn cờ và một bộ cờ tướng, còn có mấy bộ quần áo cùng chăn mềm đi ngủ ban đêm, cái gì khác cũng không có, tiền bạc đều mang theo bên người. Đương nhiên, Chu Văn Nguyên cũng sẽ thả mấy quan tiền lẻ trong khoang thuyền, cho binh sĩ điều tra chút chỗ tốt.
- Bẩm báo Đô Đầu, không phát hiện binh khí!
Đô Đầu nhìn Lý Diên Khánh và Dương Lượng một chút, đều không mang binh khí, gã chỉ Lý Diên Khánh hỏi:
- Đây là người nào?
- Tại hạ Lý Khánh, học sinh thư viện phủ Ứng Thiên, tới Khúc Phụ chiêm ngưỡng di tích thánh nhân, lại thuận tiện tới Tu Thành xem phòng ở.
Lý Diên Khánh mặc một bộ nho bào của người đọc sách, đầu đội khăn bằng, tay cầm một cây quạt xếp, nhìn qua hào hoa phong nhã. Dương Lượng ăn mặc theo kiểu một tên tùy tùng sai vặt.
- Mẹ nó, hóa ra là toan nho, tranh thủ thời gian giao phí qua đường, người chèo thuyền không tính, mỗi người khác một quan tiền.
Chu Văn Nguyên vội vàng lấy ra ba lạng bạc vụn cho Đô Đầu. Đô Đầu nhận lấy, cho họ ba tấm thuế đơn, liền vung tay với binh sĩ:
- Xuống thuyền cho qua!
Các binh sĩ vội vàng xuống thuyền, thuyền lại xuất phát chạy tới Lương Sơn Bạc cách đó hai dặm.
Sở dĩ Lý Diên Khánh đi thuyền tới Vận Châu, chủ yếu là hắn muốn hiểu rõ tình hình nước sông Lương Sơn Bạc mùa xuân, bao gồm dòng nước độ sâu, đồng thời lại xem xét tình hình phòng ngự Ngũ Trượng Hà, điều này liên quan tới vận chuyển quân nhu hậu cần của họ. Cao Cầu chinh phạt quân Lương Sơn đại bại, chính là thủy quân Lương Sơn Bạc thiêu đốt thuyền lương của quan binh, khiến cho lòng quân hoang mang, từ đó bị đánh tan.


Không muốn giẫm lên vết xe đổ, thì nhất định phải hiểu rõ tình hình Lương Sơn Bạc như lòng bàn tay. Đương nhiên, Lý Diên Khánh tới bên nước Lương Sơn vào ban đêm, cũng không nhìn ra quá nhiều, chỉ tìm hiệu một chút tình hình dòng nước, về phần chỗ ẩn thân của thủy quân Lương Sơn, không phải hiện giờ hắn có thể dò xét được, nhất định phải tìm cách khác.
Ban đêm Lương Sơn Bạc rất yên tĩnh, không có thủy phỉ quấy rối. Lý Diên Khánh lợi dụng gậy trúc đo đạc độ sâu ở mười mấy chỗ. Hắn không dám ghi lên giấy, mà nhớ số liệu trong đầu.
Lúc này, hai chiếc thuyền nhỏ lặng yên tới gần, có người trên thuyền hô:
- Ta là trinh sát tuần hành của thủy quân Lương Sơn, có thuế đơn không?
- Có! Có!
Chu Văn Nguyên vội vàng đưa thuế đơn lên.
Lúc này, Lý Diên Khánh chợt phát hiện một bóng người quen thuộc đứng trên một chiếc thuyền nhỏ trong đó, nhìn kỹ là Nguyễn Tiểu Ngũ. Lý Diên Khánh lập tức căng thẳng, nhiều năm trước hắn gặp qua Nguyễn Tiểu Ngũ, mặc dù hiện giờ dung mạo hắn thay đổi quá lớn, lại cũng hóa trang một chút, tình huống bình thường hẳn là không nhận ra, nhưng chỉ cần hắn mở miệng, Nguyễn Tiểu Ngũ vẫn có thể nhận ra giọng nói của hắn.
Lý Diên Khánh thầm khuyên bảo mình, dù thế nào cũng không cho phép mở miệng. Binh sĩ kiểm tra thuế đơn, lại hỏi Lý Diên Khánh:
- Ngươi cùng một nhóm sao?
Lý Diên Khánh vội vàng gật đầu. Chu Văn Nguyên cực kỳ thông minh, gã thấy Lý Diên Khánh hơi căng thẳng, vội vàng hòa giải:
- Vừa rồi hắn bị huynh đệ của các ngươi dọa sợ, người đọc sách nhát gan không có cách nào khác.
Nguyễn Tiểu Ngũ cũng không thấy Lý Diên Khánh, mặc dù trong bóng đêm có ánh đuốc, nhưng tia sáng tương đối mờ, gã cũng không nhận ra Lý Diên Khánh. Nguyễn Tiểu Ngũ liền cười nói:
- Không nên làm khó họ, để họ đi thôi!
Hai chiếc thuyền nhỏ tuần tra rời đi, Chu Văn Nguyên nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu đông chủ, vừa rồi thế nào?
- Tướng lĩnh vừa rồi biết ta lúc trước, may mà ta hóa trang, hắn không nhận ra.
- A! Vậy thì thật nguy hiểm.
Thuyền dần đi xa, Nguyễn Tiểu Ngũ đứng ở đầu thuyền, chắp tay nhìn thuyền chở khách đi xa. Gã luôn cảm thấy người đọc sách trẻ tuổi vừa rồi dường như đã từng quen biết, dường như đã gặp qua ở đâu? Thế nhưng gã không sao nhớ nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận