Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 390: Chạy khỏi Tu Thành.

Chương 390: Chạy khỏi Tu Thành.Chương 390: Chạy khỏi Tu Thành.
Lúc nửa đêm, Lý Diên Khánh bị tiếng gõ cửa dồn dập làm bừng tỉnh:
- Là ai thế?
Lý Diên Khánh chậm rãi mở mắt hỏi.
- Lý quan nhân, nhanh mở cửa, có việc gấp!
Bên ngoài truyền đến giọng nói lo lắng của chưởng quỹ.
Lý Diên Khánh ngồi dậy, vội vàng xuống giường mở cửa. Chưởng quỹ bưng một ngọn đèn dầu vào cửa liền nói:
- Không được rồi! Quân Lương Sơn bắt đầu lục soát thành quy mô lớn, người quen biết trong quân bộ Lương Sơn nói cho ta biết, lần này không bình thường, chỉ cần người từ bên ngoài tới đều sẽ bị bắt, mặc kệ tới từ đâu. Các ngươi không thể ở lại cửa hàng, tranh thủ thời gian đi theo ta, ta giấu các ngươi đi.
Lúc này, Chu Văn Nguyên cũng đã mặc xong quần áo căng thẳng chạy tới:
- Tiểu đông chủ, chúng ta làm sao bây giờ?
Lý Diên Khánh hiểu được trong lòng, chắc chắn là Tống Giang nhận được tin tức triều đình sắp khai chiến, lúc này hắn quyết đoán nói:
- Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi cùng chưởng quỹ!
Họ không có đồ gì, chỉ có hai cái bao. Hai người lập tức khoác bao lên lưng đi theo chưởng quỹ tới hậu hoa viên. Chưởng quỹ sắp xếp tiểu nhị đi loại bỏ dấu vết. Lúc này, Lý Diên Khánh chợt nhớ tới một chuyện:
- Trên sổ đăng ký có tên của chúng ta!
- Ta đã xé toang rồi, họ không tra được!
Vừa đi tới hậu viện, cửa lớn tiền viện liền truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Chưởng quỹ sợ hãi mặt mũi trắng bệch, gã vội vàng nháy mắt với tiểu nhị. Tiểu nhị hiểu ý, chậm rãi hỏi:
- Là ai thế?
- Nhanh mở cửa, kiểm tra khách sạn!
Bên ngoài truyền đến tiếng rống ồn ào.
- Chưởng quỹ của chúng ta không ở đây!
- Ai quan tâm ngươi có ở đây hay không, nhanh mở cửa cho lão tử!
Lúc này, chưởng quỹ đã mang theo Lý Diên Khánh ra cửa sau, chạy vội dọc theo một con hẻm nhỏ. Lúc đến cửa ngõ, liền thấy từng đội binh sĩ chạy vội trên đường phố, có tướng lĩnh hô to từ xa:
- Chỉ cần là người bên ngoài tới bắt lại toàn bộ, nhất là người tới từ kinh thành, không cho phép bỏ qua người nào!
- Bên này!
Chưởng quỹ đẩy một cánh cửa trong ngõ:
- Đây là nhà muội muội của ta, các ngươi tránh ở trong này hai ngày.
- Không lục soát nhà dân sao?
Lý Diên Khánh hỏi.
Chưởng quỹ lắc đầu:
- Một nửa số người ở huyện Tu Thành đều là gia quyến quân Lương Sơn, họ không có khả năng lục soát nhà dân.
Lúc này, một phụ nữ trẻ đi ra, chưởng quỹ tiến tới giải thích với nàng vài câu. Người phụ nữ trẻ không quá tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
- Vậy các ngươi ở lại đây, ta trở về ứng phó binh lính.
Lý Diên Khánh và Chu Văn Nguyên vạn phần cảm tạ, lúc này chưởng quỹ mới vội vàng rời đi. Người phụ nữ trẻ mất kiên nhẫn nói với họ:
- Huynh trưởng của ta cứ thích xen vào chuyện của người khác, các ngươi đi theo ta!
Chu Văn Nguyên vội vàng kín đáo đưa một thỏi bạc hai mươi lạng cho nàng. Người phụ nữ trẻ kiếm được chút tiền nhỏ, lúc này sắc mặt mới thay đổi, hớn hở sắp xếp một căn phòng sạch sẽ cho họ.
Đêm này Lý Diên Khánh không cách nào chìm vào giấc ngủ, chỉ nghe tiếng bước chân liên tiếp bên ngoài, có người la lên không ngừng, cả huyện thành đều bị quấy nhiễu cả đêm không ngủ.
Lý Diên Khánh lo lắng Dương Lượng, gã có thể nhận được tin tức, thông minh một chút, đừng vào thành hay không?
Sáng ngày hôm sau, chưởng quỹ vội vàng tới, vừa vào cửa liền nói:
- May mắn các ngươi rời đi kịp thời, nếu bị bắt đi sẽ mất mạng!
- Chưởng quỹ nhận được tin tức gì sao?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Trước đó nhận được tin tức, tối qua bắt được hơn một trăm bảy mươi người, đến giờ còn chưa thả người nào.
- Bắt nhiều như vậy ư, không phải khách sạn đều làm ăn không tốt sao?
- Ta cũng không biết vì sao lại nhiều như thế, đoán chừng không chỉ huyện Tu Thành, còn có địa phương khác.
- Vậy chúng ta rời đi thế nào đây?
Chu Văn Nguyên cũng không ngủ cả đêm, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, gã quan tâm làm sao rời đi bình an.
- Ài! Ta cũng không biết, nghe nói triều đình muốn khai chiến với quân Lương Sơn, Tống Trại chủ cực kỳ phẫn nộ, hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt, quản lý cửa thành cực kỳ nghiêm, ra vào nhất định phải có người bảo đảm. Các ngươi đừng quan tâm rời đi thế nào, trước tiên giữ mạng rồi nói.
Lý Diên Khánh và Chu Văn Nguyên nhìn nhau, xem ra họ quả thực gặp được phiền toái lớn rồi.
- Mặt khác còn một việc!
Chưởng quỹ lại bổ sung:
- Có phải các ngươi có một đồng bạn họ Dương ở ngoài thành?
Lý Diên Khánh lập tức vui mừng:
- Có tin tức của hắn sao?
- Sáng sớm hôm nay, có lão nông được phép vào thành bán đồ ăn nói cho ta, nói có hậu sinh họ Dương ở ngoài thành để hắn nhắn giúp, nói là không an toàn, hắn phải rời Vận Châu trước.
Lý Diên Khánh lập tức thở phào. Bình thường Dương Lượng sẽ không tùy tiện rời đi, chắc chắn gặp phải chuyện gì đó cực kỳ nguy hiểm, mới bị ép rời đi.
Xem ra hắn cũng nhất định phải rời đi. Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút liền nói:
- Chưởng quỹ có thể nghe ngóng một người giúp ta hay không, là một tướng lĩnh quân Lương Sơn, gọi là Hỗ Thành!
- Ta biết hắn, hắn có nữ nhi, xưng là đệ nhất mỹ nhân quân Lương Sơn.
- Đúng! Chính là hắn, xem hắn ở nơi nào?
- Không có vấn đề, ta đi nghe ngóng giúp ngươi.
Lý Diên Khánh lấy ra một thỏi vàng hai mươi lạng đưa cho gã:
- Đây là chút tâm ý của ta, cảm tạ ân cứu giúp của chưởng quỹ hôm qua!
Chưởng quỹ thấy muội muội không ở đây, liền kéo Lý Diên Khánh qua một bên nhỏ giọng nói:
- Ta rất rõ ràng Lý quan nhân tới đây làm gì. Có lẽ vị Chu quan nhân kia tới mua phòng, nhưng ngươi tuyệt đối không phải. Tống Giang dán bố cáo, vạch trần một thám tử triều đình, thưởng ngàn lạng bạc. Nếu như ta bán Lý quan nhân, ta ít nhất có thể nhận được ngàn lạng bạc, nhưng ta không phải vì tiền mới giúp ngươi, nếu như ta bán ngươi, ta không cách nào giải thích với nơi này.
Chưởng quỹ chỉ vào trái tim mình:
- Ta không muốn làm việc che giấu lương tâm của mình, càng không muốn tương lai bị triều đình thanh toán.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ngươi sẽ có được hồi báo, ta cam đoan với ngươi!
Chưởng quỹ ôm quyền thi lễ với Lý Diên Khánh, quay người vội vàng rời đi. Chu Văn Nguyên đi tới nhỏ giọng nói:
- Ta cảm thấy không quá đáng tin, có phải hắn đang bẫy tiểu đông chủ hay không?
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Nếu như hắn muốn bán ta, đêm qua chúng ta đã bị bắt rồi. Hiện giờ ngoài tin tưởng hắn ra, chúng ta không có chỗ lựa chọn.
Giữa trưa, chưởng quỹ lại đi tới chỗ Lý Diên Khánh ẩn thân. Lý Diên Khánh vội vàng hỏi:
- Có tin tức của họ không?
- Ta quả thực nghe được chỗ ở của họ, nhưng cha con họ ở trong quân doanh ngoài thành, không ở trong phủ.
- Có thể liên hệ họ không?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
- Ta chắc chắn không được, nhưng đoán chừng quản gia trong phủ họ có thể.
- Có thể lại làm phiền chưởng quỹ đi một chuyến hay không.
- Đương nhiên không có vấn đề, nhưng tốt nhất Lý quan nhân cho ta một tín vật.
Lý Diên Khánh suy nghĩ, liền về phòng lấy một viên cờ đá, đưa cho chưởng quỹ nói:
- Xin quản gia đưa cái này cho chủ nhân của hắn, cứ nói cố nhân tới thăm.
Trong mắt người bình thường, đây chỉ là một quân cờ đá thông thường, với người võ nghệ cao cường, vừa tới tay họ sẽ biết đây là cái gì.
Lúc hoàng hôn, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Lý Diên Khánh vội vàng chạy tới trong viện, thấy chưởng quỹ mang theo một nữ tướng trẻ tuổi tới, chính là Hỗ Thanh Nhi. Hỗ Thanh Nhi nhìn thấy Lý Diên Khánh, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ vui mừng khó mà che giấu, lại trầm mặt nói:
- Tại sao ngươi lại tới đây?
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Ta đến thăm thân thích, nếu như không chào đón thì thôi.
- Ngươi đâu phải tới thăm ta, đừng cho là ta không biết, nếu như không phải lục soát trong thành, ngươi sẽ tìm đến ta sao?
Lý Diên Khánh không trả lời nào, ôm quyền thi lễ với chưởng quỹ:
- Đa tạ!
Chưởng quỹ cười cười, thi lễ rời đi. Lúc này Lý Diên Khánh mới nói với Hỗ Thanh Nhi:
- Tiến vào uống chén trà đi!
Hỗ Thanh Nhi hừ một tiếng, vào phòng cùng hắn:
- Ngươi nói đi! Cần ta giúp đỡ cái gì, trước phải nói rõ, nếu ngươi muốn tình báo quân Lương Sơn, ta không cách nào cung cấp.
Lý Diên Khánh cầm ba tấm giấy trên bàn đưa cho nàng:
- Đây là sư huynh ta tặng ngươi, có thể có tác dụng với ngươi.
- Là cái gì?
Hỗ Thanh Nhi nhận lấy giấy, lập tức bị bức họa bên trên hấp dẫn. Trên tờ giấy chỉ có một chiêu nhuyễn tiên pháp, vung ra thẳng tắp vô cùng đơn giản, nhưng chỉ giải thích một chiêu tiên pháp này dùng trọn vẹn một nửa mặt giấy, bao gồm xuất lực thế nào, kỹ xảo vung roi cổ tay vân vân, mỗi bước giải thích đều không thể tưởng tượng được, nhưng cẩn thận nghĩ lại, rất hợp tình hợp lý, cao minh hơn tiên pháp trước đó không biết bao nhiêu lần, chỉ một chữ, chính là nhanh.
Nàng vội vàng nhìn tờ giấy thứ ba, đó là một loại tiên nhận kiểu mới, phía trên viết kỹ càng phải chế tạo thế nào, dùng vật liệu gì.
Mặc dù chỉ có ba tờ giấy, lại như mở ra một cánh cửa cho Hỗ Thanh Nhi, khiến nàng nhìn thấy một thế giới võ học hoàn toàn mới.
Hỗ Thanh Nhi nhìn như say mê, cổ tay không nhịn được vung vung, hoàn toàn quên Lý Diên Khánh đang ngồi bên cạnh. Lý Diên Khánh rót cho nàng một chén trà cười nói:
- Chiêu tiên pháp này hữu dụng chứ!
Hỗ Thanh Nhi lập tức tỉnh táo, mặt hơi đỏ lên, thở dài:
- Võ nghệ của sư huynh ngươi thực sự cao thâm khó lường, nếu học được một chiêu này, chỉ sợ võ nghệ của ta sẽ tiến vào mười hạng đầu tại Lương Sơn.
- Ngươi cũng quá coi thường sư huynh của ta rồi, nếu ngươi thực sự hiểu rõ một chiêu này, ta cảm thấy ngươi tiến vào năm hạng đầu không có vấn đề, lúc nào ta cũng dạy ngươi ném đá đi!
Hỗ Thanh Nhi lập tức hớn hở:
- Vậy thì nói trước, không được phép vô lại nha!
- Ta nói giữ lời, nhưng trước tiên ngươi phải giúp ta rời khỏi thành mới được.
Hỗ Thanh Nhi trừng mắt lườm Lý Diên Khánh, thầm cắn răng ngà:
- Ta biết ngay ngươi không ra khỏi thành được mới tìm đến ta, còn không thừa nhận!
Lý Diên Khánh cười ha ha:
- Ra khỏi thành cũng là một phần trong đó!
Hỗ Thanh Nhi tức giận nói:
- Ta đã sớm chuẩn bị cho ngươi rồi.
Nàng đi ra khỏi viện, lấy hai bộ khôi giáp trong tay nữ binh ngoài cửa, đưa cho Lý Diên Khánh nói:
- Ngươi và đồng bạn của ngươi thay đổi nó, ta dẫn các ngươi ra khỏi thành!

Bạn cần đăng nhập để bình luận