Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 393: Chuẩn bị chiến đấu bất lực.

Chương 393: Chuẩn bị chiến đấu bất lực.Chương 393: Chuẩn bị chiến đấu bất lực.
Bởi vì Lý Diên Khánh trở về, Chủng Sư Đạo không tham gia chấm điểm Võ Cử buổi chiều, giao toàn quyền cho Trương Thúc Dạ thay thế mình làm chủ khảo khoa cung mã. Phải biết lúc trẻ tuổi Trương Thúc Dạ từng đi sứ Khiết Đan, y dùng trình độ cung kỵ siêu quần làm chấn động kỵ binh Khiết Đan, là danh tiếng cung kỵ nổi tiếng triều đình.
Trong Soái trướng quân doanh, Chủng Sư Đạo cẩn thận đọc cuốn sổ tình báo mà Lý Diên Khánh mang về, nội dung bên trong cực kỳ tỉ mỉ, bao gồm ưu nhược điểm các quân Lương Sơn, trang bị khôi giáp binh khí của quân Lương Sơn, số lượng chiến mã, số lượng chiến thuyền. Càng khiến Chủng Sư Đạo vỗ bàn tán dương chính là trong đó còn có tình báo quan trọng như một bản đồ đơn giản của bến nước Lương Sơn, đánh dấu đảo nhỏ, phân bố cỏ lau, phân bố chiến thuyền, cửa vào Lương Sơn Bạc vân vân, có thể thấy người chế tác bản tình báo này tốn rất nhiều tâm huyết.
Lý Diên Khánh không giấu diếm, nói một lần quá trình Loan Đình Ngọc giao tình báo cho hắn, cuối cùng nói:
- Ti chức cũng biết trong thời gian ngắn không dò xét được tình báo quan trọng gì, cho nên ti chức cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng trên người Loan Đình Ngọc. Cũng là ý trời khó tranh, Loan Đình Ngọc chuẩn bị bản tình báo kỹ càng này cho ti chức.
Chủng Sư Đạo đương nhiên biết quan hệ của Lý Diên Khánh và Loan Đình Ngọc, lão vung bản tình báo trong tay, nói với Lý Diên Khánh:
- Giống như lời ngươi nói, đây là ý trời, có bản tình báo này, chắc chắn sẽ khiến loạn phỉ Lương Sơn hoàn toàn hủy diệt trong tay chúng ta!
- Có thể được Đại Soái đánh giá như thế, ti chức coi như khổ cực cũng đáng.
- Ngươi cũng không cần khiêm tốn, mặc dù bản tình báo này không phải ngươi tự mình điều tra,, nhưng cũng là ngươi mạo hiểm tính mạng đạt được, công đầu tiêu diệt loạn phỉ Lương Sơn lần này vẫn ghi lên đầu ngươi.
Chủng Sư Đạo thấy nụ cười khổ trên mặt Lý Diên Khánh, vội vàng cười trấn an hắn:
- Ngươi yên tâm, công lao nhất định sẽ là của ngươi. Công lớn ngươi lập được ở Tây Hạ chưa được thưởng ta đã báo cáo với Thiên tử, hiện giờ Xu Mật Viện và Ngự Sử Đài đã phái người tới Tây Bắc điều tra, tin tưởng triều đình sẽ cho ngươi một công đạo.
- Đa tạ Đại Soái trượng nghĩa nói thẳng!
Chủng Sư Đạo khẽ thở dài một tiếng:
- Ngươi không cần cảm tạ ta, chuyện này vốn là ta thất trách, thủ hạ của mình không nhận được đãi ngộ công bằng, ta hổ thẹn trong lòng!
Trầm mặc một lát, Lý Diên Khánh đổi chủ đề hỏi:
- Ti chức còn phụ trách Tình Báo Doanh không?
Chủng Sư Đạo cười lắc đầu:
- Người luôn phải đi tới chỗ cao, ngươi và Lưu Kỹ biểu hiện cực kỳ xuất sắc trong trận chiến thủ thành Thạch Châu, lần này ta sẽ lại cho các ngươi một cơ hội. Lần trước ta đã nói với ngươi, ta sẽ xây dựng hai đội kỵ binh độc lập, phân biệt gọi là Huyền Vũ và Chu Tước, ngươi và Lưu Kỹ mỗi người thống lĩnh một đội. Lúc đầu ta muốn để ngươi kiêm nhiệm Tình Báo Ti, nhưng ta suy nghĩ lại, chỉ sợ ngươi rất khó phân tâm làm việc, ta dự định giao nó cho Trương Thúc Dạ.
- Để Trương Thúc Dạ đảm nhiệm Tham Quân Tình Báo Ti?
- Không phải, hắn là Hành Quân Tư Mã, Tình Báo Ti thuộc sự quản lý của hắn, Tham Quân Tình Báo Ti do hắn bổ nhiệm, ta không can thiệp, chỉ hi vọng ngươi không có bất mãn gì!
- Ti chức không có bất kỳ bất mãn nào, chỉ là… ti chức có một chuyện khẩn cầu Đại Soái cho phép!
- Chuyện gì?
- Ti chức có mấy người bạn Võ Học, họ cũng khát vọng có thể xuất chinh cùng ti chức.
- Là đám người Vương Quý đi!
Chủng Sư Đạo cười:
- Cái này ta không có ý kiến, tự ngươi quyết định đi!
- Cảm tạ hậu ái của Đại Soái, ti chức cáo từ!
Lý Diên Khánh chậm rãi đi tới cửa đại trướng, Chủng Sư Đạo gọi hắn trở lại, Chủng Sư Đạo do dự một chút nói:
- Có một việc ta rất xin lỗi, Tình Báo Doanh quân Hà Đông ta không điều được, Xu Mật Viện tạo áp lực cũng vô dụng, dù thế nào Diêu Trọng Bình cũng không chịu thả người, đội kỵ binh kia quá tinh nhuệ, hắn đã sắp xếp làm quân đội trực tiếp của bản thân.
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu, thi lễ quay người bước nhanh ra.
Chủng Sư Đạo chắp tay nhìn Lý Diên Khánh đi xa, trong lòng lão tràn ngập sầu lo. Mắt thấy người Nữ Chân sắp diệt Liêu quốc, bước tiếp theo rất có thể đưa binh Đại Tống. Quân Tống mục nát, với chiến lực hiện giờ căn bản không chịu nổi một kích. Mà lão đã già rồi, không cách nào hiệu lực cho Đại Tống nữa, lão chỉ có thể nhanh chóng bồi dưỡng một nhóm nhân tài trụ cột trẻ tuổi, chuẩn bị cho trận chiến kháng Kim sắp tới.

Lý Diên Khánh đi theo thân binh truyền lệnh của Chủng Sư Đạo tới đại doanh của mình. Vừa tới đại doanh kỵ binh, liền nhìn thấy Lưu Kỹ đối diện. Lưu Kỹ cũng hết sức kích động, chạy tới ôm Lý Diên Khánh, cười nói:
- Đại Soái nói ngươi đi chấp hành nhiệm vụ đặc thù, mọi người chúng ta đều rất lo lắng, cuối cùng trở về bình an rồi.
- Đa tạ quan tâm, ngươi thế nào? Diêu Phó Soái chịu thả ngươi tới sao?
Lưu Kỹ nhếch miệng:
- Hắn ước gì ta xéo nhanh lên, nhường vị trí đằng trước cho tâm phúc của hắn.
Lưu Kỹ lại khoát tay:
- Chúng ta không nói chuyện này, nhắc đến người kia lại mất hứng!
Gã chỉ một lượng lớn quân doanh sau lưng cười nói:
- Bên này có hai tòa quân doanh, một tòa Huyền Vũ Doanh, một tòa Chu Tước Doanh, có thể chứa được mấy ngàn người, ngươi đoán tòa nào là của ngươi?
- Đây còn phải hỏi sao?
Lý Diên Khánh chỉ vào quân doanh phía bắc cười nói:
- Huyền Vũ là bắc, quân kỳ còn đen, đương nhiên quân doanh phía bắc là của ta.
- Quả nhiên là quan văn nha!
Lưu Kỹ cười lớn:
- Đi thôi! Ta cùng ngươi đi qua nhìn một chút, thuận tiện nói với ngươi chút chuyện.
Lý Diên Khánh bước nhanh tới quân doanh phía bắc, thấy quân doanh Huyền Vũ chiếm diện tích mấy trăm mẫu, do ba trăm năm mươi đại trướng tạo thành, chung quanh có rào doanh, trên thực tế là một quân doanh độc lập trong quân doanh lớn, Chu Tước Doanh cũng như vậy.
Ở giữa Huyền Vũ Doanh có một quân kỳ màu đen, chung quanh nạm vàng. Thật ra đây cũng là truyền thống của quân Tây Bắc Đại Tống, dưới trướng Chủ soái thiết lập bốn kỵ binh doanh lệ thuộc trực tiếp là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, mỗi doanh khoảng ngàn người.
Lần xuất chinh tiễu phỉ này cường độ hơi thấp, Chủng Sư Đạo chỉ yêu cầu triều đình cấp cho ba ngàn chiến mã, xây dựng hai đội kỵ binh doanh, dựa theo tiêu chuẩn mộ kỵ vinh một phụ binh, trên thực tế mỗi doanh hẳn là hai ngàn người.
Nhưng kỳ quái chính là trong quân doanh gần như không có bất kỳ ai, Lý Diên Khánh khó hiểu quay đầu nhìn lại Lưu Kỹ. Lưu Kỹ cười nói:
- Chiến mã còn chưa tới chỗ, kỵ binh cũng cần tự mình lựa chọn, còn phải chờ thêm mấy ngày, bên kia của ta cũng giống như vậy.
- Đã mười ngày rồi, quân đội còn chưa phân phối sao?
Lý Diên Khánh rất chấn kinh trong lòng.
Lưu Kỹ cười khổ một tiếng:
- Trên danh nghĩa triều đình có trăm vạn Cấm Quân, nhưng trên thực tế chỉ không tới một nửa, phần lớn chia tới các nơi phòng ngự. Cấm Quân Biện Kinh chỉ có mười mấy vạn, mười mấy vạn Cấm Quân này cũng chỉ cho ta một vạn năm ngàn người, một nửa số lính kia phải điều binh từ các nơi, ta đoán chừng phần lớn đều là sương binh địa phương.
Lý Diên Khánh bó tay rồi, triều đình nuôi quân đều trích cấp lương bổng trang bị theo trăm vạn người, cuối cùng lương bổng trang bị phát xuống, người thì không có, vậy để họ đi đánh trận thế nào?
Lưu Kỹ lại thở dài nói:
- Tình huống ăn bớt trợ cấp nghiêm trọng này chỉ quân Tây Bắc không có, cho nên quân Tây Bắc cũng là quân đội có sức chiến đấu mạnh nhất Đại Tống. Đáng tiếc triều đình sống chết không chịu điều binh từ Tây Bắc cho chúng ta.
- Vậy kỵ binh làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn muốn chúng ta dạy binh sĩ cưỡi ngựa từ đầu sao?
Lý Diên Khánh phải đứng trước cục diện nghiêm trọng nhất, phải biết một binh lính huấn luyện cung kỵ nhập môn ít nhất cần thời gian một năm, tinh thông cung kỵ phải huấn luyện ba năm, trình độ cung kỵ này vẫn không cách nào chống lại người Nữ Chân từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa.
- Tình hình chỉ sợ còn bết bát hơn ngươi nghĩ. Dư Thâm, Trương Bang Xương cùng đám quan văn dâng tấu Thiên tử, nói vụ mạch xuân mới sinh, ngựa sẽ chà đạp mạch non, bên trong Trung Nguyên không nên dùng kỵ binh tác chiến. Thiên tử nghe theo đề nghị của họ, không phê chuẩn Đại Soái yêu cầu kỵ binh. Đại Soái nói hắn sẽ cố gắng giải quyết vấn đề này, để chúng ta kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày.
Lưu Kỹ lại khẽ nói với Lý Diên Khánh:
- Thiên Tứ Giám nuôi dưỡng hơn hai vạn thớt quân mã ở Mưu Đà Cương, hàng năm tốn mấy trăm vạn quan tiền, ta đã hoài nghi bên trong căn bản không có nhiều quân mã như vậy, hoặc đều là ngựa tồi giả mạo quân mã. Có người trong triều sợ hãi tình hình bại lộ, cho nên mới không chịu phân phối kỵ binh cho chúng ta.
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu, nếu như nói trăm vạn Cấm Quân thực tế chưa tới một nửa, như vậy quân mã cũng thế.

Lý Diên Khánh đi vào đại trướng của mình, trong đại trướng trống rỗng, ngay cả một cái ghế cũng không có, trên mặt đất cũng không có thảm, cỏ gai mọc tới đầu gối.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng chạy gấp rút. Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy Dương Lượng tay cầm một thanh liêm đao bước nhanh tới, chạy tới màn trướng, gã vội vàng quỳ một chân xuống hành lễ:
- Ti chức tham kiến Tham Quân!
- Vì sao lại đi lấy liêm đao?
Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Muốn cắt cỏ nơi này trước khi ta tới sao?
- Ti chức… ti chức… rất xin lỗi, ti chức hẳn là sớm quét dọn.
- Được rồi, đứng lên đi!
Dương Lượng đứng dậy, vội vàng hấp tấp cắt cỏ. Lý Diên Khánh không ngăn gã, cười hỏi:
- Nói một chút chuyện của ngươi ở Vận Châu, nghe nói ngươi gặp được nguy hiểm?
- Vâng! Ti chức ở cửa hàng ngoài chân thành, vốn định trời vừa sáng sẽ vào thành, kết quả lúc nửa đêm quân đội bắt đầu lục soát, ta và mười mấy khách nơi khác đều bị tóm. Kết quả Chủ quan quân Lương Sơn chỉ phái hai người giải chúng ta đi quân doanh. Hai người đều bị ta xử lý, mười mấy người chạy hết, kết quả quân Lương Sơn phái mấy ngàn người đuổi bắt, ta nhảy vào sông mới trốn thoát. Về sau ta phát hiện khắp nơi dán đầy bố cáo treo thưởng truy nã ta, vẽ thực ra không giống ta.
Dương Lượng nói đến đây, liền cẩn thận lấy một bản thông báo treo thưởng ra, đưa cho Lý Diên Khánh:
- Chính là cái này!
Lý Diên Khánh nhận bố cáo nhìn một chút, quả thực vẽ như quỷ, hung thần ác sát, chẳng qua nốt ruồi lớn ở cằm thì vẽ ra được:
- Giá trị bản thân không tệ lắm! Lại được treo thưởng một ngàn lạng bạc.
Dương Lượng nhếch miệng cười:
- Đây là lần đầu tiên trong đời ta được coi trọng như thế, ta muốn giữ lại làm kỷ niệm.
Lý Diên Khánh trả thông báo lại cho gã, lại hỏi:
- Hai ngày này có người tìm ta không?
- Đúng rồi! Đếm qua có một quan viên rất mập tìm ngài, họ Trịnh, nói là bạn chí thân của ngài.
Lý Diên Khánh lập tức nhớ tới cuộc hẹn với Thái tử, hắn gật đầu:
- Ta đã biết, ngươi tiếp tục làm việc đi, ta có việc ra ngoài, sẽ trở về doanh muộn một chút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận