Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 407: Ngăn chặn quân cứu viện

Chương 407: Ngăn chặn quân cứu việnChương 407: Ngăn chặn quân cứu viện
Mười tám chiếc tàu vận chuyển không được cho phép cập bờ, dưới nghiêm lệnh của chủ tướng Trương Thuận, mười tám chiếc tàu bị ép quay trở lại, đi về phía bến tàu bờ bắc.
Chấn thiên lôi chỉ có mười lăm quả, đem theo chủ yếu dùng để công thành, không cần phải lãng phí vào chuyện bắn thuyền với độ chính xác không cao. Huyền Vũ doanh dùng Chấn thiên lôi đối phó chiến thuyền có một ý nghĩa khác là tạo thành tâm lý kinh sợ đối với quân địch, làm giảm sĩ khí binh sĩ quân Lương Sơn. Khi tàu vận tải quân Lương Sơn lại tiếp tục di chuyển nhằm về phía bến tàu bờ bắc, tạm thời không sử dụng Chấn thiên lôi nữa.
Ba chiếc thuyền hàng đã được cải tạo ở xa xa quan sát, giống như ba con sói đói chưa được cho ăn, cùng đợi cơ hội lại tập kích quân địch.
Mười tám chiếc tàu vận tải lục tục cập bến, từng đội binh sĩ nhanh chóng chạy lên trên bờ. Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng kèn thổi lên, một ngàn kỵ binh lướt nhanh như gió lao tới, ở trên quan đạo bốc lên bụi vàng cuồn cuộn. Chỉ trong chốc lát bọn họ đã ập tới bến tàu. Đội kỵ binh lấy trăm người làm một tổ, bắt đầu chém giết binh sĩ quân Lương Sơn vừa mới lên bờ.
nhất thời Binh sĩ trên bờ rối loạn, bộ binh ngăn không được sức tấn công mãnh liệt của kỵ binh, nhanh chóng tán loạn, nhưng đám binh sĩ còn chưa có rời thuyền đều giương cung cài tên, bắn thẳng về đám kỵ binh đang xông tới. Tên bay như mưa, không ngừng có kỵ binh trúng tên ngã xuống.
Lý Duyên Khánh ở xa xa xem cuộc chiến, thấy kỵ binh thương vong tăng, lập tức ra lệnh: “Truyền lệnh thuyền ra tay, có thể lại vận dụng Chấn thiên lôi.”
Trên bờ lệnh kỳ bay múa, binh sĩ trên thuyền hiểu ý, ba chiếc tàu vận chuyển hướng bến tàu chạy tới, khi chúng dần dần tới gần bến tàu, lập tức bị mấy chiếc thuyền không ngăn lại, không cho chúng tới gần tàu vận tải đang đậu ở trên bến tàu.
Trên thuyền các binh sĩ cùng nhau ra tay, lấy những thùng dầu hỏa ném về phía thuyền đối phương. Bình gốm va vào ván chắn rơi vỡ nát, khiến cho dầu hỏa dính đầy lên đó. Đám thuyền phu quá sợ hãi, đều muốn quay đầu rời đi, nhưng lúc này, binh sĩ Huyền Vũ doanh dùng hỏa tiễn, bắn về phía thuyền đối phương khiến cho mấy chiếc thuyền đang chặn họ nhất thời biến thành một mảng biển lửa.
Ba chiếc thuyền theo kế hoạch, dùng hỏa pháo bắn từng vò dầu hỏa lên bến tàu đang có thuyền đậu dày đặc. Ngay sau đó là hỏa tiễn bay ra, mấy chiếc thuyền lớn chất đầy binh sĩ bắt đầu bốc cháy. Đúng lúc này, một quả Chấn thiên lôi bốc lên khói trắng rơi vào một trong số những chiếc thuyền.
“Oành! ” Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mấy chục binh sĩ trên thuyền bị hất bay lên trời, máu thịt bay tứ tung. Ngay cả con thuyền cũng bị nổ tung thành những mảnh nhỏ, bắt đầu nhanh chóng chìm xuống, khói đặc bao phủ ở trên bến tàu.
Ngay sau đó, lại một quả Chấn thiên lôi nổ mạnh ở giữa hai chiếc thuyền, sóng xung kích cực mạnh nhất thời hất văng hai chiếc thuyền lớn chứa đầy binh sĩ, một trăm sáu mươi binh sĩ trên thuyền đều rơi xuống nước.
Lửa lớn thiêu đốt bảy chiếc thuyền lớn, Chấn thiên lôi lại càng khủng bố khiến cho các binh sĩ sợ hãi hồn vía lên trời, vội vàng chạy lên trên bờ, bọn họ thà chém giết với kỵ binh, cũng không nguyện chết thảm ở trong vụ nổ cùng lửa lớn.
Thuyền của quân Lương Sơn không có binh sĩ, tựa như một con dê con không có khả năng phòng ngự, trừ việc chạy trốn ra xung quanh mà không có khả năng phản kích. Đúng lúc này, mấy chiếc tàu vận chuyển khác của Huyền Vũ doanh cũng đến gần thuyền địch, tuy chúng không có trang bị hỏa pháo, nhưng có dầu hỏa. Lần này trong vật tư Chủng Sư Đạo đưa tới cho Lý Duyên Khánh có ba trăm vò dầu hỏa, vừa lúc dùng để tập kích thuyền địch.
Lúc này trên bến tàu cùng mặt nước hoàn toàn hỗn loạn. Trên bến tàu kỵ binh Huyền Vũ doanh và binh sĩ Lương Sơn kịch chiến thảm khốc, mà dưới nước từng chiếc thuyền đều lần lượt bị đốt cháy, đại đa số thuyền cháy càng lúc càng lớn, không thể khống chế. Nhóm thuyền phu đều nhảy xuống nước chạy trốn, để mặc những chiếc thuyền bị lửa hừng hực thiêu đốt di chuyển tự do ở trên mặt nước, cuối cùng chìm vào trong lòng Hoàng Hà.
Hơn một ngàn bốn trăm bộ binh Lương Sơn lên bờ chỉ trụ được không đến nửa canh giờ đã bị kỵ binh càn quét tan tác, bên bờ thây nằm khắp nơi, máu chảy thành dòng vào Hoàng Hà. Đám binh sĩ kêu thảm liều mạng chạy trốn, nhưng lại chạy không thoát chiến mã, bị kỵ binh dùng trường mâu đâm thủng sau lưng, hoặc bị chiến đao chém rơi đầu. Chỉ có mấy chục người may mắn chạy thoát. Cuối cùng một ngàn sáu trăm nhóm quân cứu viện đầu tiên bị diệt hoàn toàn.
Hai mươi chiếc tàu vận chuyển bị thiêu hủy mười tám chiếc, chỉ có hai chiếc trốn về bờ nam, Trương Thuận chỉ còn biết trợn mắt há hốc mồm. Gã có thể tiếp tục phái quân cứu viện, nhưng đã không còn tàu vận chuyển nên đành bất lực.bất đắc dĩ, Trương Thuận đành phải phái người tiến đến huyện Tu Thành bẩm báo với Tống Giang.
Tuy Huyền Vũ doanh có sức đánh bại quân Lương Sơn cứu viện đổ lên bờ bắc, nhưng bọn họ cũng trả giá đắt, kỵ binh thương vong hơn tám mươi người, phần lớn bị tên bắn trúng, bỏ mạng gần năm mươi nhân. Trong khi đó kỵ binh bồi dưỡng không dễ, điều này làm cho Lý Duyên Khánh thực đau lòng. Hắn mệnh lệnh binh sĩ thu dọn chiến trường, lưu mấy chục người giám thị bến tàu cùng bờ bên kia, rồi dẫn quân quay về đại doanh ở trấn Cố Thành.
Liên tiếp hai ngày gió êm sóng lặng, một mặt các binh sĩ liên tục tác chiến, thực tại có chút mệt nhọc, rất cần nghỉ ngơi hồi phục, một mặt khác Lý Duyên Khánh cần quan sát tình huống quân cứu viện của kẻ địch. Hắn không chỉ phái thuyền giám thị nghiêm ngặt động tĩnh ở bến tàu huyện Dương Cốc, đồng thời cũng phái ra kỵ binh thám báo đến bến tàu huyện Cao Đường Bác Châu giám thị. Huyện Cao Đường từng là hang ổ của quân Lương Sơn ở Hà Bắc, không ngoại trừ khả năng quân cứu viện vẫn qua sông từ huyện Cao Đường.
Trong đại doanh, Lý Duyên Khánh đang triệu tập quan quân bàn bạc bước đối sách tiếp theo. đây là một thói quen mà Lý Duyên Khánh đã tạo ra khi ở tình báo doanh. Sau các trận chiến kết thúc, hắn luôn sẽ triệu tập thủ hạ cùng nhau tổng kết kinh nghiệm, không chỉ bản thân hắn có được kinh nghiệm mà cũng có lợi cho tướng lĩnh thủ hạ trưởng thành.
Trong doanh trướng mười phần náo nhiệt, mọi người thoải mái phát biểu ý nghĩ của mình. Ở trong trường hợp này, không thể nghi ngờ Vương Quý là phần tử sinh động tích cực, có gã ở đây, liền không phải lo lắng xuất hiện tình huống tẻ nhạt.
“Các vị! Các vị! Nghe Vương tướng quân ta nói đôi câu.”
Vương Quý nhảy lên bàn, phất tay, ý bảo mọi người im lặng, khiến cho tất cả bật cười. Trong quân Tống phải là Chỉ Huy Sứ trở lên mới có thể xưng là tướng quân, Đô Đầu thuộc loại quan quân cấp thấp, nhưng Vương Đô Đầu này vẫn thích tự xưng tướng quân. Tuy nhiên mọi người đều thích tính cách sáng sủa tự tin của gã.
Mà Ngưu Đô Đầu đi cùng hắn lại hoàn toàn trái ngược, bình thường không mở miệng nói một câu, nhưng tính cách rất quật cường. Với chuyện đã xác định trong đầu chỉ có Chỉ Huy Sứ mới thuyết phục được y, còn không một ai có thể thuyết phục được.
Tất cả mọi người nhanh chóng yên lặng, Vương Quý cười nói: “Thật ra mọi người đều đã thấy, pháp bảo chiến thắng của chúng ta chính là tập trung binh lực tiêu diệt từng bộ phận, nhưng phương diện này có một điều kiện rất quan trọng, đó là tình báo. Ta cho rằng có được tình báo chuẩn xác mới là điểm quan trọng nhất giành chiến thắng, cho nên Chỉ Huy Sứ nói bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì thì ý của ta thực rõ ràng, chính là tăng mạnh tình báo, mọi người cảm thấy thế nào?”
Mọi người đều vỗ tay, đồng ý với ý tưởng của Vương Quý. Đúng lúc này, một binh sĩ bước nhanh đi vào, kề lỗ tai Lý Duyên Khánh nói nhỏ vài câu.
Lý Duyên Khánh gật gật đầu, đứng lên khoát tay áo với mọi người, Thoáng cái trong đại trướng liền trở nên yên tĩnh. Lý Duyên Khánh thống lĩnh mọi người đánh thắng liên tục, vô hình chung đã dựng lên quyền uy tuyệt đối ở trong lòng mọi người.
Lý Duyên Khánh nhìn mọi người một chút, nói chậm rãi: “Vương tướng quân nói thực chính xác, chúng ta giành chiến thắng bởi kỵ binh cùng tình báo. Một bước tiếp theo chúng ta phải tăng mạnh thu thập tình báo. Nhưng tạm thời không nói tới tình báo, hiện tại ta cho mọi người một vấn đề, nếu chúng ta dùng Chấn thiên lôi đánh sập tường thành huyện Sân, quân Lương Sơn trong thành sẽ thế nào? Là tiếp tục tử thủ, hay là bỏ thành mà đi? Nếu tiếp tục tử thủ chúng ta phải làm gì? Nếu là bỏ thành mà đi, chúng ta sẽ làm thế nào? Hoặc bọn họ quyết chiến cùng chúng ta, chúng ta sẽ nên ứng đối như thế nào? Mỗi người đều suy xét một chút, nếu mọi người có đáp án, có thể nói cho Vương tướng quân hoặc là Ngưu tướng quân, sau đó ta sẽ tiếp thu ý kiến, đưa ra quyết sách tốt nhất.”
Lý Duyên Khánh đưa ra một bài tập, mọi người đều về doanh trướng của mình tự suy nghĩ. Sau đó, Lý Duyên Khánh bước nhanh ra đại trướng hỏi: “Người ở nơi nào?”
“Chờ ở khách trướng!”
Lý Duyên Khánh bước nhanh đi đến khách trướng. Đi vào đại trướng, chỉ thấy trong đại trướng có một gã trung niên văn sĩ đang uống trà, Lý Duyên Khánh cười thi lễ: “Chủng tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Người trung niên văn sĩ này tên là Chủng Lâm, là cháu họ của Chủng Sư Đạo, trước mắt nhiệm Chủ sự Tham quân ở Tham quân ti đảm. Chủng Lâm đứng dậy hành một lễ cười nói: “Lý Tham quân ở Hà Bắc cứ đánh là thắng, khiến cả triều dã vui sướng, ngay cả Thiên tử cũng ở trên triều hội cũng biểu dương ngươi. Có thể nói tương lai của Lý Tham quân đang mở rộng!”
“Tiên sinh quá khen, mời ngồi!”
Chủng Lâm ngồi xuống, lúc này mới nói với Lý Duyên Khánh: “Ta phụng lệnh đại soái tới gặp Lý Tham quân, đưa một phong thơ, lại truyền hai lời nhắn.”
Chủng Lâm lấy ra một phong thư Chủng Sư Đạo tự tay viết đưa cho Lý Duyên Khánh, Lý Duyên Khánh cũng không vội xem, cười nói: “Trước tiên nói lời nhắn đi!”
“Thật ra lời nhắn chính là nội dung trong thư, một là với công lao của Lý Tham quân ở Tây Hạ, Thiên tử thừa nhận ngươi lập nên công lớn, tuy nhiên cho rằng kinh nghiệm quan trường của ngươi chưa đủ, không nên tăng lên quá nhanh, cho nên chỉ thăng ngươi một cấp làm chính thất phẩm Triều thỉnh lang, mặt khác gia phong thực chức Thị Ngự Sử, thưởng ba ngàn lượng vàng. Nói cách khác, ở Hà Bắc ngươi có quyền giám sát đối với quan phủ các châu huyện, đại soái lo lắng ngươi sẽ nghĩ không thông, cho nên bảo ta tới trấn an ngươi.”
Lý Duyên Khánh lắc lắc đầu, “Trước khi tham gia chiến dịch Tây Hạ, ta là tòng bát phẩm Thừa phụng lang, sau khi chiến dịch Tây Hạ kết thúc ta thăng làm chính thất phẩm Triều thỉnh lang như vậy liên tục thăng ba cấp, còn có danh hiệu Ngự Sử. bây nhiêu đó đối với ta đã thực thỏa mãn, không có gì nghĩ không thông.”
Lý Duyên Khánh hiểu rất rõ mình cần cái gì, hiện tại nhu cầu cấp bách với hắn không phải chức quan, mà là cần thành lập uy vọng cá nhâở trong quân cùng triều đình n, cần tận khả năng tích lũy kinh nghiệm chiến tranh. Còn chức quan đối với hắn mà nói thì ngược lại không quan trọng.
Chủng Lâm thấy Lý Duyên Khánh cũng không thèm để ý, nhất thời vui mừng cười nói: “Nghĩ thông là tốt rồi. Dù sao ngươi là quan văn, có thể thăng ba cấp liên tục đã là điều hiếm thấy. Lang Vương Ngang đồng khoa Trạng Nguyên với ngươi đến bây giờ vẫn là tòng thất phẩm Trứ tác lang, so với ngươi thấp hơn một cấp, hơn nữa hắn phải làm đủ hai năm mới có cơ hội thăng chức. Chủng đại soái nói, Thái tử điện hạ đã tự mình hứa, lần này tiêu diệt quân Lương Sơn, người nhất định sẽ lại cho ngươi thăng chức một cấp.”
Xem ra Thái tử Triệu Hoàn thực sự đang cố sức lấy lòng mình, Lý Duyên Khánh cười cười lại hỏi: “Còn có lời nhắn gì nữa?”
“Còn lại chính là Thiên tử chấp thuận cho ngươi điều dụng hương binh phủ Đại Danh cùng Tương Châu.”
Chủng Lâm lấy ra hai cái cái phù đưa cho Lý Duyên Khánh, “Đây là quy phù điều binh Tương Châu cùng phủ Đại Danh, tuy cái quy phù này cũng có thể điều động quân, nhưng ngươi phải nhớ lấy, điều binh chỉ giới hạn trong hương binh một phủ một châu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận