Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 411: Rơi vào đường cùng

Chương 411: Rơi vào đường cùngChương 411: Rơi vào đường cùng
Trên đường cái quan, hơn hai ngàn binh lính đã nhanh chóng tập hợp thành trận hình.tâm trạng Trương Sầm căng thẳng khác thường. Y đứng trên một chỗ cao nhìn ra xung quanh bốn phía xa xa. Chỉ thấy binh lính của y đang hấp tấp nối đuôi nhau chạy trốn từ phía đông tới. Ai ai đều tỏ ra hốt hoảng.thậm chí Rất nhiều binh sĩ còn vứt bỏ khôi giáp và binh khí, tay không chạy về. Vậy mà bốn phía đều không có dấu hiệu quân địch tập kích.
Ước chừng qua nửa canh giờ sau, các binh sĩ hầu như đều đã đến đông đủ. Trương Sầm kiểm lại quân của mình thấy đã thiếu đi gần ngàn người. Đương nhiên đó là con số bị quan binh tập kích giết chết. Trương Sầm nhanh chóng đảo mắt liếc qua Quan Thắng, chỉ thấy một cái cười lạnh trên mặt y. Y chắp tay không nói một lời nào. Trong lòng Trương Sầm thầm nổi nóng, nhưng không thể ra mặt, đành phải ra lệnh:
- Nghỉ ngơi tại chỗ, không được lại hành động thiếu suy nghĩ!
Các binh sĩ đồng loạt ngồi xuống nghỉ ngơi. Còn rất nhiều người chưa tỉnh hồn, ngồi trên đồng cỏ run rấy ngơ ngác. Trương Sầm sai người kiểm kê lương thực. Dù kỵ binh quân địch phá hủy cơ hội cướp đoạt lương thực của bọn họ nhưng dù sao cũng vẫn cướp được một ít lương thực và súc vật trên trấn về. Chỗ này có thể cung cấp cho bốn ngàn binh sĩ sử dụng trong ba bốn ngày. Cứ như vậy là đủ để tiến về huyện Cao Đường.
Một đêm không có bất cứ động tĩnh gì, quan binh tựa như biến mất tăm. Trong phạm vi năm dặm đều không còn lại xuất hiện bóng dáng của bọn họ. Tuy nhiên đám binh sĩ vẫn run như cầy sấy. Trên cơ bản họ đều duy trì trạng thái ngủ mơ màng, không người nào dám ngủ say.
Hôm sau trời vừa sáng, trong tiếng la hét của các tướng lĩnh, các binh sĩ đồng loạt đứng dậy, nặng nề lê bước tiếp tục hành quân về hướng Bắc…
Ở cách đó mười dặm về phía nam trong một rừng cây, một ngàn kỵ binh nghỉ ngơi ngay ở trong rừng.lần này Lý Diên Khánh chia binh thành ba đường. Lư Phi dẫn ba trăm binh sĩ đi thuyền theo đường thủy tiến về huyện Cao Đường. Còn đô đầu Vương Bình lại dẫn năm trăm quân bộ binh đi đường nhỏ chạy tới huyện Cao Đường trước một bước.
Lý Diên Khánh thì tự mình dẫn một ngàn kỵ binh đuổi theo binh sĩ quân Lương Sơn, túm lấy tất cả các cơ hội tiêu diệt đội ngũ lẻ tẻ của quân địch. Tối hôm qua quân Lương Sơn đưa quân đi cướp, bị Lý Diên Khánh nắm lấy cơ hội tiêu diệt hơn chín trăm người, lại thêm ba trăm binh sĩ ở Liêu Thành, quân Lương Sơn đã tử trận hơn một ngàn hai trăm người.
Lúc này, một kỵ binh trinh sát vội vàng chạy tới, chạy tiến rừng cây hô:
- Quân địch đã bắt đầu xuất phát.
Lý Diên Khánh lập tức hạ lệnh cho kỵ binh đứng dậy. Cả đám người đồng loạt lên ngựa. Họ vừa đi đường vừa tranh thủ nhanh chóng uống nước ăn lương khô ngay trên mình ngựa. Tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, trên cơ bản không khác với đi bộ. Một mặt họ muốn chăm sóc sức ngựa, nhưng mặt quan trọng hơn là phải phối hợp tốc độ hành quân của quân địch.
Mà phía sau kỵ binh lại là mấy trăm con la chứa đầy cỏ khô đồ ăn đi theo. Có khoảng một trăm tên lính phụ trách chăm sóc, đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi về phía Bắc.
……
Bên kia Hoàng Hà huyện Cao Đường là Vũ thành thuộc Tề Châu. Dù huyện Cao Đường hay là huyện Vũ Thành đều có một bến tàu ven Hoàng Hà. Mùa thu năm ngoái, Tống Giang tự mình dẫn mấy vạn đại quân bắt đầu từ bến tàu huyện Vũ Thành vượt qua Hoàng Hà, thẳng tiến Bác Châu.
Bây giờ triều đình đã xuất binh Sơn Tây, tình hình tây nam Tế Châu bỗng nhiên căng thẳng. Tống Giang bị ép tập trung vào chiến tuyến, tập trung toàn bộ quân phân bố rải rác ở các châu về Vận Châu và Tế Châu, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với quân chủ lực Chủng Sư Đạo.
Toàn bộ quân đội Tề Châu cũng được triệu hồi Vận Châu, chỉ để lại ba ngàn người đóng giữ trọng trấn huyện Lịch Thành. Huyện Vũ Thành cũng không có quân đội đóng giữ. Tuy nhiên trên bến tàu Hoàng Hà lại thả neo hơn một trăm chiếc thuyền to nhỏ.
Sáng hôm nay, mấy trăm tên binh sĩ từ huyện Lịch Thành chạy tới bến tàu. Bọn họ mang đến mệnh lệnh của chủ tướng Tống Giang, cho tất cả thuyền tiến về huyện Cao Đường, chuẩn bị tiếp ứng binh sĩ Hà Bắc trở về Tề Châu. Mặc dù Tống Giang quyết định tạm thời từ bỏ Hà Bắc, nhưng y cũng không thể từ bỏ quân đội bờ bên kia Hoàng Hà. Nhất là khi ở đó có huynh đệ quan trọng là Trương Sầm và Quan Thắng. Nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì, Tống Giang rất khó ăn nói với các huynh đệ khác ở Trung Nghĩa đường.
- Giờ xuất phát luôn, tiến thẳng về huyện Cao Đường chờ lệnh!
Các binh sĩ lần lượt lên thuyền, một thống lĩnh liền thúc giục người chèo thuyền lái về hướng Bắc.
Đám người chèo thuyền bất đắc dĩ đành phải tháo dây thừng, kéo buồm, từng chiếc từng chiếc thuyền hàng lắc lư rời khỏi bến tàu chạy về bờ bên kia của Hoàng Hà. Đúng lúc này, gần ngay bến tàu Hoàng Hà đám trinh sát của Huyền Vũ doanh, vội vàng gửi bồ câu đưa thư sang bờ bên kia Hoàng Hà.
Hai canh giờ trước Lư Phi dẫn ba trăm binh sĩ đáp mười chiếc thuyền hàng đã tới huyện Cao Đường. Nhiệm vụ của bọn họ giống như khi ở bến tàu huyện Tân là phá hủy tất cả thuyền quân Lương Sơn đến đây tiếp ứng, làm quân Lương Sơn Hà Bắc không xuống thuyền xuôi nam được.
Lư Phi nhận tin từ bờ bên kia, biến hơn một trăm con thuyền đã xuất phát rời khỏi bến tàu, y lập tức ra lệnh:
- Thuyền xuất phát, chặn đường đội tàu bờ bên kia.
Mười chiếc thuyền lớn chở ba trăm tên lính rời khỏi bến tàu huyện Cao Đường, chạy về hướng Hoàng Hà. Chưa đầy một khắc đồng hồ, bọn họ đã nhìn thấy những chấm đen nhỏ ở cách xa vài dặm. Những chấm đen nhỏ lít nha lít nhít chừng trên trăm con thuyền.
- Chuẩn bị xuất kích!
Ba mươi tên lính trên mỗi chiếc thuyền đồng loạt vào chỗ, chuẩn bị sẵn sàng dầu hỏa và hỏa tiễn, chỉ chờ cơ hội thuyền hai bên áp sát.
Thuỷ chiến Triều Tống chủ yếu sử dụng súng đạn. Bọn họ dùng súng đạn thiêu hủy chiến thuyền đối phương, làm đối phương bị trọng thương, bắt buộc phải rời khỏi cuộc chiến. Nếu tốt số hơn chút có thể trở về bến tàu, xấu số thì sẽ bị đắm ngay dưới lòng sông.
Dầu hỏa luôn luôn là vũ khí sắc bén trong các trận thủy chiến, bình thường chiến thuyền đều được chuẩn bị rất nhiều cát, binh sĩ sẽ kịp thời dùng cát phủ kín dầu hỏa mà quân địch phun lên thuyền.
Nhưng một trăm con thuyền quân Lương Sơn cũng không phải là chiến thuyền, mà là một trăm chiếc thuyền hàng vận chuyển thông thường. Trên mỗi chiếc thuyền này chỉ có mấy tên binh sĩ, không có súng đạn cũng không có cát phòng cháy. Bọn họ căn bản không hề ý thức được sẽ gặp phải thuyền quân địch. Bọn họ còn tưởng rằng đó chỉ là thuyền vận chuyển binh sĩ trở về từ bờ bên kia Hoàng Hà.
Trên mỗi chiếc thuyền Huyền Vũ doanh có ba mươi tên lính, đồng thời trang bị hơn một trăm bình dầu hỏa và rất nhiều hỏa tiễn. Lúc này, một chiếc thuyền lớn đi đầu đối diện tới gần thuyền bè của đối phương, khi hai chiếc thuyền vừa ngang chau, binh sĩ đứng tại mép thuyền sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ đồng loạt ném từng vò từng vò dầu hỏa lên boong thuyền của đối phương.
Hai mươi mấy cái bình “Ầm! Ầm! ” vỡ vụn, trong vò dầu hỏa đã chảy đầy boong tàu, mùi gay mũi tràn ngập thuyền đối phương.mấy tên binh sĩ phụ trách bắn tên đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ đang đốt hỏa tiễn trong mấy cái bồn sắt, mấy mũi tên mang lửa bốc khói lao tới thuyền đối phương.
- Oành
Dầu hỏa trên thuyền bị châm lửa, nhanh chóng bùng cháy, trong nháy mắt liền thiêu cả boong tàu. Nhóm người chèo thuyền sợ hãi la hét. Lúc này, buồm cũng bắt lửa, lửa được đà gió thổi khiến cả con thuyền biến thành con thuyền lửa.
Các binh sĩ đồng loạt bắt chước làm theo, mấy chiếc thuyền đi đầu nhanh chóng bị bắt lửa. Trên mặt sông khói cuồn cuộn, lưỡi lửa liếm khắp nơi, người chèo thuyền đồng loạt ôm gỗ nhảy xuống sông hòng chạy thoát Những chiếc thuyền phía sau thuyền thấy tình thế không ổn liền đồng loạt quay đầu hướng về bến tàu phía nam.
Tuy nhiên, thuyền Huyền Vũ doanh vẫn không dừng bước, bọn họ tiếp tục đuổi theo. Có thể bỏ qua người chèo thuyền nhưng thuyền thì nhất định phải bị thiêu hủy hết, cắt hoàn toàn đường lui của binh sĩ quân Lương Sơn Hà Bắc.
Khi mấy ngàn quân Lương Sơn hành quân năm ngày năm đêm cuối cùng đã tới bên ngoài huyện Cao Đường tám trăm dặm thì nghênh đón bọn họ là cửa thành vẫn đóng chặt và mấy ngàn mũi tên trên tường thành lạnh như băng bắn tới. Vương Quý dẫn bảy ngàn hương binh trấn thủ huyện Cao Đường, khiến cho mấy ngàn quân Lương Sơn vừa lặn lội đường xa tới vào tận cùng tuyệt vọng.
Cách đó hai dặm, bốn ngàn binh sĩ quân Lương Sơn đang nghỉ ngơi trong rừng cây bên cạnh đường cái quan. Mỗi binh sĩ đều ủ rũ, tâm trạng vô cùng uể oải. Vốn tưởng rằng có thể tiến vào huyện Cao Đường nghỉ ngơi thật tốt đánh một bữa no, không ngờ bọn họ vẫn là tới chậm một bước. Mấy ngàn quân địch đã chiếm lĩnh huyện Cao Đường. Bây giờ trừ phi bọn họ liều chết cướp lại huyện thành, bằng không bọn họ không còn đường mà đi.
Trong lòng Trương Sầm cũng vô cùng thất vọng. Kỳ thật lúc còn ở Liêu Thành, y đã thầm đoán được tình hình huyện Cao Đường. Nhất định nơi đó đã bị quân địch chiếm lĩnh. Tuy nhiên y còn ôm một chút hi vọng. Hi vọng rằng huyện Cao Đường không có quân địch đóng quân hoặc rằng trên bến tàu Hoàng Hà đã thả neo sẵn thuyền tiếp ứng của bọn họ.
Hiện tại một nửa hi vọng đã tắt, còn nửa hi vọng phía sau. Trên bến tàu Hoàng Hà kia không biết có thuyền của đại ca phái tới hay không?
Lúc này, một đội binh sĩ chạy tới bến tàu Hoàng Hà tìm hiểu tin tức đã trở về. Bọn họ mang theo một người chèo thuyền may mắn bơi được lên bờ.
Trương Sầm vội vàng tiến lên đón hỏi:
- Tình hình thế nào?
- Tướng quân, tình huống không ổn!
- Vì sao?
Trương Sầm bắt đầu lo lắng, y thầm ý thức được điều gì đó đang xảy ra.
Người chèo thuyền quỳ xuống khóc không ra tiếng:
- Chúng ta vốn được phái đi tiếp ứng tướng quân qua sông, kết quả gặp thuyền bè của đối phương.bọn chúng vô cùng hung ác, dùng tên bắn đốt thuyền. Chúng ta không thể ngăn cản, bị thiêu hủy rất nhiều thuyền, còn người thì đành phải nhảy xuống nước trốn.
- Kia cái khác thuyền đâu?
Trương Sầm vội hỏi:
- Chẳng lẽ tất cả thuyền đều bị thiêu hủy sao?
- Ta không biết, bọn họ chạy trở về. Nhưng thuyền quân địch cũng đuổi theo, đoán chừng lành ít dữ nhiều.
Trương Sầm như vừa bị rơi vào hầm băng, lạnh đến toàn thân phát run. Trong lòng y hoàn toàn tuyệt vọng. Tất cả các con đường chạy trốn đều bị phá hỏng, bọn họ nên làm gì đây?
Lúc này, một tên binh lính băng băng lao tới, chỉ vào nơi xa hô to:
- Tướng quân, mau nhìn kỵ binh!
Trương Sầm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía đất cao bên ngoài vài dặm xuất hiện một đội kỵ binh ước chừng hơn ngàn người. Bọn chúng giống đám sói vẫn luôn đi theo con mồi, đang đứng từ xa ngắm nhìn con mồi của mình.
Làm sao bây giờ? Bọn họ nên đi đâu đây? Trương Sầm ngây người thật lâu, cuối cùng y không khỏi thở thật dài một tiếng, hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân tiếp tục đi lên phía Bắc, tới Đức Châu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận