Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 413: Truy đuổi giặc đến tận cùng đường

Chương 413: Truy đuổi giặc đến tận cùng đườngChương 413: Truy đuổi giặc đến tận cùng đường
Quân sĩ Lương Sơn tập kết trên một khu đất trống đầu thôn. Đây là nơi tập trung hội xuân của dân thôn. Ở phía không xa còn có một cái miếu thổ địa xiêu vẹo sắp đổ.
Trương Sầm đứng trên một chỗ cao, yên lặng chờ đợi binh sĩ tập kết. Đợi ước chừng một khắc đồng hồ, mười mấy tên lính cuối cùng mới từ trong thôn chạy đến. Chỉ còn lại hơn hai ngàn ba trăm tên lính. Cắm trại mới một nửa canh giờ, binh sĩ đã đào tẩu hơn một ngàn bảy trăm người. Chỉ e đến hừng đông, toàn quân nhiều nhất rồi sẽ chỉ còn lại hơn ngàn người.
Các binh sĩ đứng chen chúc lại một chỗ Mọi người duỗi cổ, chờ chủ tướng lên tiếng
Trương Sầm khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi hướng về phía mọi người nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, ta không muốn phủ nhận rằng lực chiến đấu của chúng ta đã mất. Một khi quân địch tấn công tổng lực, chúng ta sẽ bị tàn sát hầu như không còn một mống. Thế cho nên ta có mấy lời muốn công khai nói cho mọi người.hai lần cứu viện thất bại ở huyện Tân và huyện Cao Đường, trại chủ sẽ không lại cứu viện lần thứ ba. Coi như chúng ta đi Đức Châu thì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà chạy trốn.
Đức Châu có quân đội vùng ven đang chờ chúng ta. Còn phía sau chúng ta ngoài mười dặm chí ít có một ngàn kỵ binh như sói đi vẫn luôn bám theo chúng ta. Chúng có thể sẽ giết chúng ta như con mồi ngon bất cứ lúc nào. Mà chúng ta cũng đã hết lương thực. Sáng sớm ngày mai mọi người sẽ phải đói bụng, ta cũng không biết phía trước có thể cướp được lương thực hay không hay là quân đội vùng ven Đức Châu đang chờ lấy mạng chúng ta ngay ở phía trước.
Tiếng Trương Sầm có chút nghẹn ngào. Y cố gắng nén bi thương, nói:
- Thực ra chúng ta đã cùng đường mạt lộ, tương lai tối tăm. Ngay cả Quan tướng quân cũng đi rồi. Hiện tại, ta cho mọi người một sự lựa chọn. Nếu muốn rời đi, tự tìm đường sống ta sẽ không ngăn cản. Còn nếu muốn tiếp tục theo ta, ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức đưa mọi người phá vòng vây tìm đường sống.nửa canh giờ nữa xuất phát.
Không khí trầm mặc thật lâu. “Leng keng! ” một tiếng, có người buông binh khí quay người rời khỏi đội ngũ. Ngay sau đó càng nhiều binh sĩ bắt đầu yên lặng trút bỏ khôi giáp, hạ binh khí, tốp năm tốp ba cùng nhau đi khỏi.
Trương Sầm cũng không ngăn lại, bình tĩnh chờ đợi sự lựa chọn của mọi người. Ngay cả phó tướng Quan Thắng cũng đi rồi thì mọi người còn gì lưu luyến nữa. Người bỏ đi càng ngày càng nhiều. Chỉ ước chừng một khắc đồng hồ sau đó, trong đội ngũ chỉ còn lại hơn ba trăm người. Bọn họ đều là những huynh đệ buổi đầu đi theo Trương Sầm ở Lương Sơn. Trương Sầm nhịn không được thở dài một tiếng, ôm quyền hướng mọi người nói:
- Trương Sầm ta thật xin lỗi mọi người!
- Đại ca đừng nói vậy. Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Cùng lắm thì chúng ta lại lên núi làm vua, lại trải qua khoảng thời gian tiêu dao khoái hoạt.
Đám người cùng một chỗ hô to:
- Đại ca, lên núi đi!
Trương Sầm gật gật đầu, nói:
- Nếu tất cả mọi người đã nghĩ như vậy thì ta thu thập khôi giáp, tìm cách qua sông đi Tề Châu chiếm núi làm vua thôi!
Trương Sầm cũng đã dứt khoát. Y không còn mặt mũi nào mà gặp Tống Giang. Cứ thẳng băng rời khỏi Lương Sơn, lại quay về quê Tề Sơn chiếm núi làm vua.
Lý Diên Khánh dẫn một ngàn kỵ binh ngay ở trong rừng cây cách chỗ quân Lương Sơn đóng quân chừng ba dặm. Các binh sĩ không nghỉ ngơi, mà vẫn duy trì trạng thái tác chiến. Bọn họ cưỡi ngựa chấp mâu, trận địa sẵn sàng. Tất cả năm trăm tên bộ binh đã lần lượt được cử tới từng cái giao lộ phụ trách tiêu diệt những binh sĩ đào tẩu của quân Lương Sơn.
Lý Diên Khánh lạnh lùng nhìn chăm chú về phía thôn làng đang chìm trong bóng tối phía xa. Hắn đã biết đối phương có rất nhiều binh sĩ đào tẩu. Quân tâm của đội quân Lương Sơn này đã sụp đổ một cách triệt để, sắp bị diệt vong tới nơi.
Lúc này, một tên binh lính chạy vội tới, nói:
- Khởi bẩm tướng quân, chúng ta bắt được phó tướng của quân địch.
Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, thấy Quan Thắng bị các binh sĩ đẩy lên phía trước. Phía sau có binh sĩ cầm dây cương ngựa và binh khí của y. Quan Thắng bị mai phục ngay bên ngoài Huyền Vũ doanh, bị binh sĩ dùng lưới tóm được.
Quan Thắng xấu hổ giận dữ xoay mặt đi không nói một lời. Lý Diên Khánh yên lặng nhìn y một lát rồi nói:
- Thả cho y đi.
- Ngươi, … ngươi, …thả cho ta đi?
Quan Thắng giật mình nhìn Lý Diên Khánh
Lý Diên Khánh nói thản nhiên:
- Ngươi là người Triệu châu Hà Bắc, hi vọng có một ngày ngươi sẽ tỏ chức hương binh ngăn chặn gót sắt của người Nữ Chân. Đi đi!
Các binh sĩ cởi dây trói cho Quan Thắng, trả lại cho y đại đao và chiến mã. Quan Thắng nhìn Lý Diên Khánh một cái thật sâu rồi giục ngựa chạy về phía xa.
Vương Quý sau lưng Lý Diên Khánh cảm thấy hơi lo lắng, nói:
- Vạn nhất y lại tìm Tống Giang làm nơi nương tựa làm sao bây giờ?
Lý Diên Khánh lắc đầu, nói:
- Lối thoát duy nhất của y là về quê làm nông. Nếu tốt số triều đình sẽ tha cho y, nhưng nếu xấu số thì đó là vấn đề của cá nhân y thôi.
- Nhưng chẳng may triều đình có người đem chuyện này nhằm vào tướng quân, nói tướng quân tự thả tù binh thì làm thế nào?
Lý Diên Khánh lạnh lùng nhìn Vương Quý một chút rồi nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ một điều rằng sau này không phải chuyện gì cũng nghĩ kỹ được. Cứ lo lắng như vậy thì ngươi sẽ chẳng làm được gì cả, rõ chưa?
Vương Quý hổ thẹn nói:
- Ti chức đã hiểu.
Tiếng vó ngựa vang lên từ xa, một thám tử kỵ binh chạy gấp tới nói:
- Khởi bẩm tướng quân, Trương Sầm đưa binh sĩ đi rồi.
- Có bao nhiêu người?
- Chắc tầm ba bốn trăm người.
Giờ khắc tuyệt sát đã tới. Lý Diên Khánh ra lệnh:
- Đuổi kịp quân địch, giết chết không trừ một ai. Lấy được đầu Trương Sầm tính công lớn, thưởng trăm lượng.
Một ngàn kỵ binh bỗng được phát động, vội vàng xông lên đường cái quan. Cả bọn lướt nhanh như gió cuốn về phía bắc. Đi hai chục dặm nữa về phía Bắc chính là địa bàn Đức Châu. Bọn họ muốn tiêu diệt hoàn toàn đội quân cùng đường mạt lộ này trước khi đến địa giới Đức Châu.
Lao ra ước chừng mười dặm, đội quân do Vương Quý dẫn đầu phát hiện bón mấy trăm người phía trước. Gã hô lớn:
- Ngay trước mặt đây rồi. Các huynh đệ, cùng la lên, giết!
Ngoài trăm bước kia là đội quân cùng đường với ba trăm mạng của Trương Sầm đang giương cung lắp tên. Trương Sầm hô to lên một tiếng, bọn chúng bắn ra một vòng tên cuối cùng, tuyệt vọng nhìn đám kỵ binh đang lao tới lấy mạng của mình.
Ngày cuối cùng của tháng ba, một vạn quân Lương Sơn đóng tại Hà Bắc đã bị Lý Diên Khánh dẫn quân tiêu diệt hoàn toàn. Chủ tướng Trương Sầm chết dưới đao Vương Quý. Phó tướng Quan Thắng không rõ tung tích. Một vạn quân Lương Sơn Hà Bắc bị tiêu diệt hoàn toàn.
Sông Ngũ Trượng hay còn gọi là Tế Hà là con sông đi ngang qua Lương Sơn Bạc. Nó cũng là con đường vận chuyển quan trọng nhất từ phủ Khai Phong tới Kinh Đông. Quan binh mấy lần vây quét quân Lương Sơn đều vận chuyển lượng lớn vật tư hậu cần qua đây tới Vận Châu.
Lần này ba vạn đại quân của Chủng Sư đạo cũng không ngoại lệ. Mấy trăm chiếc thuyền chở đầy các loại vật tư chiến lược kéo dài tới hơn hai mươi dặm. Số phu thuyền tổng động viên cũng tới hàng ngàn người đang chậm rãi kéo đội thuyền.
Ba vạn đại quân xếp hàng đi trên bờ. Cờ bay phấp phới, phô thiên cái thế, trống trận ầm ầm vang. Trong đội ngũ thi thoảng vang lên tiếng kèn trầm thấp, lấy sĩ khí của quân đội.
Lần xuất chinh này với danh nghĩa Thái tử là chủ soái, nhưng thái tử vì nước làm trọng, không được rời kinh. Thế nên, Thái tử chỉ giữ vị trí chủ soái ở trên danh nghĩa, thể hiện tầm quan trọng của lần tiễu phỉ này. Tuy nhiên, người thực sự cầm quân là lão tướng Chủng Sư Đạo. Mặt khác, Trương Thúc Diệp cũng được trọng dụng, đảm nhiệm tư mã hành quân, lại thêm lão tướng Tông Trạch chuyên quản việc hậu cần. Lần xuất chinh này tiều đình đang ở thế bắt buộc phải thắng.
Chiều hôm nay, đại quân đã tới huyện Tế Âm phủ Hưng Nhân. Đi thêm về phía trước năm trăm dặm sẽ vào phủ Tế Châu. Chủng Sư đạo ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi hạ lệnh:
- Cả đội dừng chân hạ trại.
Chủng Sư đạo có kinh nghiệm hành quân cực kỳ phong phú. Y sẽ không để cho đội quân của mình mệt nhọc, cũng không bắt họ hành quân vào ban đêm. Y không vội cầu toàn, cũng không gấp đánh. Cứ lấy ổn định khỏe mạnh cầu thắng lợi nhưng không có nghĩa là y sẽ không biết đánh bất ngờ. Việc cử Lý Diên Khánh đi Hà Bắc tiễu phỉ là đội kỵ binh giỏi của y, trên chiến lược chính là một nét vẽ rồng tuyệt đẹp.
Ba vạn đại quân nhanh chóng hạ trại xong xuôi. Xung quanh xếp hai mươi vạn cây trường mâu, lại bố trí mấy ngàn trinh sát bên ngoài. Phòng ngự tầng tầng lớp lớp khiến quân doanh như một chiếc thùng thép vậy.
Trong đại doanh, Chủng Sư Đạo đang cùng Trương Thúc Dạ và Tông Trạch thương nghị kế sách tiến quân. Dù Chủng Sư Đạo hành quân khua chiêng múa chống tạo thanh thế nhưng lại rất cẩn thận trong việc dùng binh. Y càng không coi thường quân Lương Sơn. Y hiểu mình chỉ có ba vạn người, còn kém hơn quân Lương Sơn tới cả chục vạn.
Chủng Sư Đạo chỉ vào trên bản đồ Lương Sơn Bạc nói:
- Bến Lương Sơn có chu vi ước chừng tám trăm dặm. Bên trong có khoảng vài chục cái đảo lớn nhỏ. Tất cả đều nằm trong tầm khống chế của quân Lương Sơn. Hai lần trước ta tấn công Lương Sơn thất bại, tổn thất trên ngàn chiến thuyền. Căn cứ vào tình báo ta có được, trong tay quân Lương Sơn có tầm năm trăm chiếc thuyền.trong đó hơn trăm chiếc ở Hoàng Hà, còn lại đều được giấu trong bến Lương Sơn. Ngoài mấy trăm chiếc thuyền chiến, bọn họ còn có tới cả tám ngàn binh sĩ, phân bố ở trên tám hòn đảo Lương Sơn bạc. Mà giấu quân rất kỹ. Nếu chúng ta cứ thế tiến vào Lương Sơn, đội thuyền của chúng ta sẽ bị tiêu diệt cả. Điều này không phải nghi ngờ gì.
Trương Thúc Dạ và Tông Trạch nhìn nhau. Trương Thúc Dạ kinh ngạc hỏi:
- làm sao Lão tướng quân có được tình báo quan trọng về số lượng chiến thuyền và thủy quân như vậy?
Chủng Sư Đạo mỉm cười, nói:
- Là do trước đây Lý Diên Khánh đã làm. Ta không chỉ biết bọn chúng có tám ngàn thủy binh mà ta còn biết chúng phân bố chỗ nào trên tám đảo.
Chủng Sư Đạo mở tấm địa đồ chuyên về Lương Sơn Bạc. Y chỉ vào địa đồ, nói với hai người:
- Có thấy được không. Đây chính là bản đồ chi tiết bến Lương Sơn. Phía trên có hai mươi mấy hòn đảo có thể trú quân. Tám đảo kia ta đều chú thích rõ. đảo Thạch Hạt, Tử Trưởng, Song Tinh đạo, Thảo Hài, … Lương Sơn có tám nhánh quân doanh, phân bố trên tám hòn đảo này. Ngoài ra còn có hơn hai ngàn quân đội, cả Lương Sơn có chừng hai vạn quân đang đóng ở đó.
Trương Thúc Dạ mừng rỡ, tình báo chi tiết như vậy, lo gì không diệt được loạn phỉ. Y vội vàng hỏi lại:
- Thế đại soái dự định tiến quân như thế nào?
Chủng Sư Đạo chỉ vào một vị trí cách Hồ Khẩu chừng mười dặm nói:
- Đây là Đại Vương thôn, cách Hồ Khẩu chừng mười dặm, cách đường cái quan chừng hai dặm. Đay là nơi Ngũ Trượng Hà gần với đường cái quan nhất. Ta dự tính đóng quân ở đây, doạt lại huyện Cự Dã rồi sẽ lấy đó làm căn cứ hậu cần quan trọng, đánh với Lương Sơn vài trận rồi tính tiếp.
Đúng lúc này, ngoài đại trướng có thân binh vội vàng báo cáo, nói:
- Bẩm đại soái, có chiến báo khẩn từ Hà Bắc về!

Bạn cần đăng nhập để bình luận