Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 433: Nhược điểm của tình người

Chương 433: Nhược điểm của tình ngườiChương 433: Nhược điểm của tình người
Tiếng trống ầm ầm, tiếng kêu tiếng giết vang trời, trải qua một đêm kịch chiến, đến khi hừng đông, rốt cuộc chiến đấu đã kết thúc, huyện Tu Thành đã bị quan quân chiếm được. Trong ba vạn quân phá vây từ thành đông ngoại trừ Lâm Trùng, Đổng Bình dẫn hơn ngàn người phá vây xông ra đưuọc, ba vạn quân còn lại hoặc chết hoặc hàng. Nhưng Tống Giang lại dẫn hai vạn tinh nhuệ từ cửa thành nam phá vây thành công, rồi từ Vận Sơn đi thuyền tiến vào Lương Sơn bạc, biến mất ở trong tám trăm dặm Lương Sơn bạc trắng xoá.
Đồng Quán được mấy trăm thân vệ vây quanh đi tới bắc đại doanh, hiện tại bắc đại doanh tạm thời đổi thànhchỗ giam giữ gần hai vạn tù binh Lương Sơn mới bắt được.
Lúc này, đại tướng Tân Hưng Tông từ trong thành cưỡi ngựa chạy vội tới, nói khẽ với Đồng Quán: “Ty chức đã kiểm kê xong, kho lương thực trong thành chỉ còn ba trăm thạch, không thể giữ được nhiều.”
Đồng Quán lập tức biến sắc, thì ra quân Lương Sơn thật sự đã hết lương thực, hắn bỗng nhiên ý thức được, chỉ sợ mình phạm sai lầm lớn, thả hổ về rừng!
Đúng lúc này, có binh sĩ chạy tới bẩm báo: “Khởi bẩm Thái Úy, Trương Tư Mã cầu kiến!”
Đồng Quán biết Trương Thúc Dạ tới chỉ trích mình, trên mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, thẹn quá thành giận nói: “Không gặp!”
Đồng Quán vô cùng ảo não, y biết rõ ràng, tuy bọn họ tiêu diệt ba vạn quân địch đồng thời chiếm lĩnh huyện Tu Thành, nhưng quân tinh nhuệ của Tống Giang lại phá vây đào tẩu, bây giờ muốn tập trung tấn công tiêu diệt là chuyện rất khó khăn. Điều này làm hắn vừa cuống vừa hận, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Thái Úy, nên xử trí đám tù binh này như thế nào?” Đại tướng tù binh doanh Dương Độ hỏi.
Đồng Quán nhìn đám tù binh ngồi đầy đất, nghĩ đến chuyện do đám tù binh này yểm hộ, mới làm cho hắn phạm sai lầm lớn, thả hổ về rừng, trong lòng sát khí bốc lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chém hết cho ta, đầu người đưa kinh thỉnh công!”
Hắn xoay người rời đi, trong tù binh doanh lập tức vang lên những tiếng rú thảm thiết, trên vạn quan quân binh sĩ lập tức động thủ, giết sạch hai vạn tù binh quân Lương Sơn, trong lúc nhất thời máu đẫm đất vàng, oan hồn khắp chốn, từ đây hung danh Đồng Quán truyền xa ở Vận Châu, cho tới hơn mười năm sau, người Vận Châu đề cập tới Đồng Quán đều luôn sợ hãi, ngay cả những đứa nhỏ nghe nói đến tên cũng không dám nói vào ban đêm.
Tuy Đồng Quán rõ ràng mình phạm sai lầm lớn, thả hổ về rừng, nhưng hắn không bao giờ thừa nhận là mình thất sách, hắn lập tức thượng thư tới Thiên tử, che giấu tình huống quân Lương Sơn cạn hết lương thực, cố gắng khen ngợi công tích của mình.
“Thần vâng theo thánh ý, nhờ ân Thiên tử dốc binh đánh Tu Thành, ba quân tướng sĩ nhờ thánh ý tác động, liều mạng chiến đấu, huyết chiến Tu Thành. Chỉ một đêm phá được Tu Thành, trảm địch ba vạn, Tống Giang giả trang binh lính, lẫn vào tàn quân chạy trốn. Vi thần đã phái hổ tướng đuổi giết, tất phải đem chém tận giết tuyệt; Đồng Quán trình lên Thiên tử, thần đã công phá hang ổ quân địch, thu phục các vị trí quan trọng như Tu Thành, Đông A, Thọ Trương, Vận Thành. Đến lúc này, đám giặc Lương Sơn không còn một thành một huyện, dã quỷ quay về núi hoang “
Mấy ngày sau, tin báo thắng của Đồng Quán đưa đến trong tay Thiên tử Triệu Cát, mặt khác còn có thủ cấp ba vạn loạn phỉ Lương Sơn đang trên đường vào kinh, Triệu Cát mừng rỡ, gia phong Đồng Quán Khai phủ nghi đồng tam ti, ban thưởng một cái ngọc đái, trăm viên minh châu, thưởng vạn lượng hoàng kim, đồng thời thúc giục Đồng Quán tiếp tục tấn công Lương Sơn, cần phải chém tận giết tuyệt đám giặc Lương Sơn còn lại.
Đồng thời khi Đồng Quán thượng thư Thiên tử, tấu biểu của Trương Thúc Dạ buộc tội Đồng Quán cũng đưa đến triều đình. Trong tấu biểu Trương Thúc Dạ chỉ ra, lương thực của năm vạn quân Lương Sơn còn sót lại không đủ ngàn thạch, chỉ cần vây mười ngày, quân Lương Sơn chắc chắn lương hết mà hàng, nhưng Đồng Quán lơ là phòng bị, cuối cùng để cho tinh nhuệ Lương Sơn phá vây thành công, Đồng Quán không chỉ có thả hổ về rừng, còn lừa trên gạt dưới, đem bại cục nói thành công lao, cái tâm khi quân này nên diệt. Cuối cùng của tấu chương, Trương Thúc Dạ khẩn cầu triều đình phái Ngự Sử tra rõ việc này.
Tấu chương buộc tội của Trương Thúc Dạ đưa tới triều đình chỉ so với tin báo thắng trận của Đồng Quán muộn hơn một ngày, bất quá tin báo thắng trận của Đồng Quán được đưa thẳng đến trong tay Thiên tử Triệu Cát, mà tấu biểu của Trương Thúc Dạ là đưa đến Binh bộ, Binh bộ lập tức đem tấu biểu chuyển cho Tướng quốc Vương Phủ.
Vương Phủ là người được Lương Sư Thành đề cử đề bạt, từ Thông nghị đại phu liên tục thăng tám giai, bổ nhiệm làm Tể tướng. Có thể nói là tốc độ tăng lên cực nhanh, từ khi Đại Tống khai quốc tới nay cũng là chưa từng thấy, trong toàn bộ triều có người diễn xưng hắn là mã tướng, “Ban ngày đi ba ngàn dặm, một đêm thăng tám giai”.
Nói ra thì Vương Phủ vốn cũng thuộc một hệ Thái tử, nhưng từ chuyện Đông cung phát sinh, Thái tử bị cảnh cáo nặng nề, Trịnh Thiên phi bị biếm thành thứ nhân, vây cánh Thái tử mất sạch sau một đêm, Vương Phủ cũng kinh hồn táng đảm, y đem thư Thái tử viết cho mình cùng giấy tờ toàn bộ thiêu hủy, lại suốt đêm nhờ người tiến cung tìm Lý Ngạn, đưa cho Lý Ngạn năm ngàn lượng vàng, mười mẫu ruộng tốt nhà đẹp một căn trong thành Biện Kinh.
Tuy Lý Ngạn thay Vương Phủ nói ngọt, để cho Vương Phủ không có bị sự kiện Thái tử liên lụy, nhưng Vương Phủ trong lòng cũng rõ ràng, Lý Ngạn cũng không thiếu tiền, nếu muốn bảo vệ vị trí của mình, chỉ dựa vào một điểm tài vật hối lộ thì hoàn toàn không đủ, y còn cần cùng Lý Ngạn bắt tay trong vấn đề quyền lực, mới được Lý Ngạn tận hết sức lực che chở. Vương Phủ vẫn không thấy cơ hội thích hợp, mà tấu biểu của Trương Thúc Dạ lại làm cho hắn bỗng nhiên thấy được một cơ hội. Buổi chiều hôm đó, hắn liền nhờ một gã thị vệ đang trực đem phần tấu biểu này đưa vào trong cung.
Sự kiện mật thư Đông cung không chỉ có Thái tử Triệu Hoàn bị cảnh cáo nghiêm trọng, quyền lực Lương Sư Thành cũng đã bị suy yếu nhiều, từ trước tất cả do hắn thay Thiên tử xử lý chính vụ hằng ngày, tấu biểu các bộ ti triều đình đều phải qua tay, sau đó y chọn lựa quân quốc chính vụ trọng đại báo cáo cho Thiên tử.
Hiện tại quyền lực của y bị phân đi một nửa cho Lý Ngạn, chỗ của hắn vốn tên là Tiến tấu các, ở mặt sau điện Văn Đức, hiện tại đổi tên thành Vi Đông các, Lý Ngạn ở mặt sau phía tây điện Tập Anh cũng có một chỗ, tên là Tây Các, nắm giữ một nửa quyền lực của Lương Sư Thành.
Đương nhiên, phân quyền luôn luôn là thuật đế vương thường dùng nhất, tựa như Triệu Cát dùng tập đoàn hoạn quan để phân quyền tập đoàn quan văn mà ở bên trong hoạn quan cũng như thế, dùng Đàm Chẩn đến kiềm chế Đồng Quán, dùng Dương Tiễn đến kiếm chế Lương Sư Thành, hiện tại Dương Tiễn đã chết, Lý Ngạn liền được đề bạt lên, trở thành đối thủ một mất một còn của Lương Sư Thành. Nhưng Triệu Cát lại không có khả năng để cho Lý Ngạn một nhà phát triển an toàn, cho nên tuy Lương Sư Thành bị tước quyền thật lớn, nhưng vẫn nắm giữ bộ phận quyền lực, miễn cưỡng có thể chống lại Lý Ngạn.
Lý Ngạn đang đắc ý, hắn không chỉ được nắm quyền to hậu cung, đồng thời chưởng quản nội khố, hiện tại ở trên quyền bên ngoài ngang hàng cùng Lương Sư Thành, nếu Lương Sư Thành có thể được người ta gọi là Ẩn tướng, vậy mình có phải có thể xưng là “Nội tướng” hay không?
Trong phòng, Lý Ngạn đang khổ luyện Sấu kim thể, hắn đọc sách vài năm, thư pháp cũng khá, sau khi từ quan giacho hắn luyện tập Sấu kim thể, hắn cũng cố sức, mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều tốn ở trên khổ luyện Sấu kim thể.
“Tổng quản, Vương Tướng quốc nhờ người đem cái này chuyển cho ngài?” Một gã tiểu hoạn quan tâm phúc đem một phong thư trình cho Lý Ngạn.
Lý Ngạn lập tức buông bút, tỏ ra hứng thú với nó, ở trên đầu thư có con dấu, cái này sẽ là cái gì, là một khoản lớn? Hay là địa khế một khối ruộng tốt trên vạn mẫu?
Lý Ngạn xé ra, từ bên trong là một quyển tấu biểu khiến y có điểm ngây ngẩn cả người, trong lòng lại hơi có chút thất vọng.
Bất quá sau khi Lý Ngạn mở ra tấu biểu xem qua một lần, lông mày của y đang nhíu lại nhất thời giãn ra, cái này lại là tấu biểu buộc tội Đồng Quán, nội dung bên trong Lý Ngạn không phải thực quan tâm, nhưng loại thái độ Vương Phủ đem tấu biểu đưa cho mình, lại khiến cho hắn trong lòng kích động, cái này ý nghĩa Vương Phủ không liên hệ cùng với Lương Sư Thành, chuẩn bị nhảy sang thuyền mình.
Qua một hồi lâu, Lý Ngạn mới tiếp tục xem nội dung tấu chương, hắn âm thầm lắp bắp kinh hãi, nếu phần tấu chương này đưa đến trong tay Thiên tử, chỉ sợ Đồng Quán sẽ ăn thiệt thòi không nhỏ.
Hắn cũng thật không ngờ Đồng Quán to gan lớn mật như thế, đem thất bại nói thành đại thắng, rõ ràng là quân Lương Sơn phá vây thành công, lại bị hắn nói thành là công thắng Tu Thành, bất quá Lý Ngạn cũng có thể hiểu, Đồng Quán vừa mới cầm quyền liền gặp phải thảm bại, cho dù là ai đều không chịu được.
Trầm ngâm thật lâu, Lý Ngạn liền đem phần tấu biểu này khóa vào trong một cái hộp gỗ nhỏ, tìm đến một gã thị vệ tâm phúc, đưa hộp gỗ cho hắn: “Ngươi nhanh đi Vận Châu một chuyến, tự tay đem cái hộp gỗ này giao cho Đồng Thái Úy, đã nói là lễ của ta cho hắn.”
“Tuân lệnh!”
Thị vệ tiếp nhận hộp gỗ, hành một lễ liền vội vàng đi.
đương nhiên Lý Ngạn phải bắt lấy cơ hội này, ở trong lòng hắn, Trương Thúc Dạ làm sao có thể so sánh cùng địa vị Đồng Quán, nội dung phần tấu biểu này không chỉ là nhân tình bằng trời, đồng thời cũng là một nhược điểm, nhược điểm của Đồng Quán nằm ở trên tay mình, về sau không sợ hắn không nghe lời, nghĩ đến cái này, Lý Ngạn đắc ý cười ra tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận