Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 447: Tào phủ gia yến (3)

Chương 447: Tào phủ gia yến (3)Chương 447: Tào phủ gia yến (3)
Văn đường của Tào phủ cũng không ở nhà sau, mà là một tòa nhà lớn giáp với hậu trạch (nhà sau). Trong nhà thoáng đãng và sáng sủa, rộng mênh mông, ước chừng tới bốn, năm trăm thước vuông, ở giữa sừng sững mấy cây trụ lớn.
Văn đường, cái tên nói lên ý nghĩa, là nơi dạy học, nhưng không phải là nơi dạy học cho đám con trai Tào gia mà là cho các tiểu thư Tào gia, không những các tiểu thư dòng dõi thư hương, mà cả các tiểu thư nhà giàu đều phải đi học, để sau này các nàng xuất giá có thể giúp chồng dạy con.
Nhưng hôm nay không dạy học, tất cả bàn học đều được dời đi, bên trong có vẻ hơi náo nhiệt, thỉnh thoảng có con em Tào gia đi vào với dáng vẻ đầy hứng thú.
- Trong này là Văn thị!
Tào Tính chỉ Văn đường, mỉm cười nói với Lý Diên Khánh.
- Văn thị là cái gì?
Lý Diên Khánh không hiểu.
- Ngươi đi vào là biết.
Lý Diên Khánh bị Tào Tính kéo vào tòa nhà lớn, hắn thấy năm, sáu mươi nam nữ trẻ tuổi tụ tập trong đại sảnh, không khí hết sức náo nhiệt. Cạnh tường đặt một dãy bàn xếp vòng tròn, trên bàn có bút, mực, giấy, nghiên, trên mỗi bàn đều có một hộp giấy.
- Văn thị cùng với Võ thị là hoạt động thú vị nhất mỗi khi có yến tiệc. Đây là hoạt động tạo cơ hội để mọi người giao lưu với nhau, mặc dù không nhất định lần yến tiệc nào cũng có, nhưng hôm nay thì có. Chỗ này là Văn thị, ngươi có thể tới đây ra đề hoặc làm bài. Nếu đề được chọn, thì người ra đề sẽ được thưởng.
Tào Tính nhìn dãy bàn xếp thành vòng tròn, cười nói:
- Thật là ngại quá, ba mươi cái bàn đều đã kín chỗ, chỉ có thể tham gia làm bài. Chú ý nhìn đề bài trên tường, làm bài xong thì để vào trong hộp giấy.
Lý Diên Khánh lập tức thấy hứng thú, lúc này, hắn nhìn thấy một bức câu đối, đang định bước tới, thì Tào Tính đã kéo hắn lại:
- Đó là đề nấu ăn, do nam tử ra đề, chỉ nữ tử có thể trả lời, nam tử chỉ có thể xem.
Thì ra là vậy. Lý Diên Khánh ngẩng lên nhìn đề bài trên tường, thấy đề bài được viết trên giấy: ‘Xin mời thử phân tích “Mãn đình phương? Sơn mạt vi vân” ’ (Mãn đình phương là tên một điệu từ, có thể hiểu là “Hương thơm đầy sân”; sơn mạt vi vân: mây mỏng nhẹ dán vào vách núi).
Lý Diên Khánh mỉm cười, đây hẳn là một cô gái hâm mộ nhà làm từ Tần Quan, thấy lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) ghi là Phan Thiến Vân nương, Lý Diên Khánh lại liếc nhìn hộp giấy, trong đó bài làm đã chất đống tới quá nửa.
Lý Diên Khánh vừa định cầm bút lên, đã bị Tào Tính kéo ra.
- Tiểu tam lang lại có ý kiến gì vậy?
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ nhìn y, hỏi.
- Ngươi là Thám Hoa, ngươi vừa ra tay, phần thưởng sẽ lập tức bị ngươi lấy đi, có thể chừa cho người khác chút cơ hội không?
- Vậy ta chỉ có thể nhìn thôi?
- Cũng không hẳn, trả lời một đề cũng không có vấn đề gì, để ta tìm một đề được công nhận là khó cho ngươi.
Tào Tính kéo Lý Diên Khánh tới trước một đề thi, chỗ này đã có năm, sáu người trẻ tuổi đang xếp hàng chờ lấy bài thi, hộp giấy đã sắp đầy, cho thấy đề này làm người ta rất hứng thú.
Lý Diên Khánh ngẩng lên nhìn trên tường, chỉ thấy phía trên vẽ một đám trẻ con xinh đẹp, “Uẩn nương thư phòng chinh liên” (Viết câu đối dán ở thư phòng của Uẩn nương)
Tào Tính thấp giọng cười nói:
- Uẩn nương là con gái của Tam thúc ta, nổi danh là con mọt sách của Tào gia, yêu sách như mạng. Cô gái khác mà có tiền là mua son phấn, còn nàng nhất định mua sách. Khuê phòng của nàng biến thành thư phòng, số lượng sách vở cất giữ sắp vượt qua tổ phụ ta rồi. Mọi người gọi nàng là “Thư nương tử”. Từ năm lên tám, nàng đã muốn tìm một đôi câu đối để dán ở thư phòng của mình, nhưng tới bây giờ vẫn chưa tìm được đôi nào làm nàng hài lòng.
- Vậy thì sao nàng không tự viết câu đối?
- Đương nhiên là nàng cũng tự viết cho mình rồi, nhưng nàng vẫn muốn mời cao thủ bên ngoài viết cho nàng một đôi.
- Thư nương tử của nhà ngươi bao tuổi rồi?
- Còn nhỏ mà!
Tào Tính trả lời một cách úp mở.
Lần đầu tiên Lý Diên Khánh nghe có người thiếu nữ coi sách như mạng, hắn cũng có phần kính phục. Về câu đối dán ở thư phòng, trước kia hắn đã viết một đôi rất hay cho sư phụ, ngoài ra hắn còn có thể viết mấy câu nữa.
Lúc này, bốn người phía trước đều đã viết xong, Tào Tính liền giật dây hắn, nói:
- Viết cho cô em gái con mọt sách của ta một bức câu đối đi! Khích lệ tiểu nương tử này một chút, bằng không mẫu thân nàng lại la mắng đòi đốt sách!
Trong lòng nảy sinh một chút đồng tình, Lý Diên Khánh liền trải trang giấy ra, cầm bút viết:
“Độc thư thủ chính, độc dịch thủ biến, độc tao thủ u, độc trang thủ đạt, độc Hán văn thủ kiên, tối hữu vị quyển trung tuế nguyệt; (1)
(Dịch ý: Đọc sách cần phải nghiêm túc, chặt chẽ, với tinh thần thực tế, đọc Kinh Dịch cần hấp thu biến hóa, hiểu biết nguyên tắc thế gian sự vật tương sinh tương khắc, cực thịnh tất suy, đọc Ly Tao để hiểu được tình cảm u oán trong lòng người được thể hiện một cách cao thượng, sâu sắc và đẹp đẽ, đọc Trang Tử để cảm nhận sự khoáng đạt, rộng lượng, đọc thơ văn đời Hán để thấy được khí phách kiên cường kiến công lập nghiệp của người xưa, đó là những cuốn sách thú vị nên đọc trong đời)
.
Dữ cúc đồng dã, dữ mai đồng sơ, dữ liên đồng khiết, dữ lan đồng phương, dữ hải đường đồng vận, định tự xưng hoa lý thần tiên” (2)
(Dịch ý: Tự do thoải mái như cúc, gầy guộc như mai, thanh khiết như sen, thơm tho như lan, ý nhị như hải đường, nhất định tự xưng là thần tiên giữa muôn hoa)
- Hảo thư pháp!
Lý Diên Khánh vừa nhấc bút lên, Tào Tính không nhịn được buột miệng khen ngợi.
Ghi xong lạc khoản là Tương Châu Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh cảm thấy có phần không ổn, đôi câu đối này vốn đã viết cho sư phụ, bèn cười nói:
- Câu này không hay, để ta viết cái khác.
- Không, không! Câu này cũng viết cho nàng, ngươi lại viết một câu khác, để tự nàng chọn, nói không chừng, nàng còn không nhìn tới.
Lý Diên Khánh cũng không khăng khăng giữ lập trường, liền cầm bút lên viết một đôi câu đối khác.
“Phong thanh vũ thanh độc thư thanh, thanh thanh nhập nhĩ;
(Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng đọc sách, tiếng nào cũng lọt vào tai;
Quốc sự, gia sự, thiên hạ sự, sự sự quan tâm.”
(Việc nước, việc nhà, việc thiên hạ, đủ việc phải quan tâm)
Hắn đề tên, chờ nét mực khô, mới cẩn thận xếp lại, bỏ vào hộp giấy.
- Có muốn mau mau đến xem Võ thị không? Hẳn là Cao Sủng đang luyện thương ở bên đó!
Rời khỏi Văn đường, Tào Tính lại đề nghị.
Lý Diên Khánh vui vẻ gật đầu:
- Được, ta rất muốn chiêm ngưỡng thương pháp của hắn.
- Ngươi đi trước, ta bận làm chút việc, đợi lát nữa ta lại tới tìm ngươi.
- Không sao, Tào huynh cứ đi làm việc của mình.
Tào Tính dẫn tới một tên sai vặt, nói với gã:
- Dẫn bằng hữu ta tới Võ thị, không được chậm trễ.
Gã sai vặt vội vàng đáp ứng. Lý Diên Khánh liền chắp tay thi lễ với Tào Tính:
- Vậy ta xin đi trước.
- Diên Khánh đi trước đi, ta sẽ lập tức tới ngay.
Tào Tính mỉm cười nhìn theo Lý Diên Khánh đi xa, đột nhiên vẻ tươi cười biến mất, liền xoay người chạy vội vào Văn đường, đẩy mấy người trẻ tuổi đang xếp hàng viết câu đối qua một bên, ôm lấy hộp giấy chạy đi.
Đám người vội vàng ngăn Tào Tính lại:
- Tiểu tam lang, ngươi làm cái gì vậy?
- Hộp đã đầy, cuộc thi chỗ này kết thúc, các ngươi đi trả lời đề khác đi!
- Bọn ta đợi nửa năm mới có cơ hội này, ngươi không được làm như vậy!
Tào Tính không thèm để ý tới bọn họ, xé đề bài trên tường xuống, đẩy mọi người ra rồi chạy như bay. Mấy chàng trai trẻ ở phía sau giậm chân quát mắng.

Hậu trạch (nhà sau) của Tào phủ chiếm một diện tích bốn mươi mẫu, có mười cái sân lớn nhỏ, mấy trăm gian nhà, là nơi sinh hoạt của Tào Bình và bảy con trai của ông ta. Đương nhiên Tào gia không chỉ có một tòa nhà này, ở kinh thành còn có mấy tòa phủ trạch khác, là chỗ ở của các cháu trai của Tào Bình. Chỗ này là tổ trạch, chỉ dành cho gia chủ và con cháu sinh sống.
Nối liền với hậu trạch là một hậu hoa viên (vườn hoa sau nhà) có diện tích hơn sáu mươi mẫu, trong vườn đại thụ râm mát, có đủ loại kỳ hoa dị thảo và một đầm nước xanh biếc chừng hai mươi mẫu. Bốn phía rải rác mấy chục tòa đình đài, lầu các tinh xảo, các loại giả sơn bằng đá quý, cầu nhỏ bắc qua dòng nước, cảnh vật vô cùng đẹp đẽ, trông như nơi tiên cảnh.
Men theo một con hẻm nhỏ thẳng tắp thật dài, Tào Tính chạy thật nhanh tới trước Vấn Mai viện, nơi ở của Tam thúc y, vừa đúng lúc nhìn thấy Tào Kiều Kiều, em gái của Uẩn Nương
- Kiều Kiều, A Tỷ ngươi ở đây sao?
- Đại thư nương bị Vân nha đầu kéo đi rồi, nhưng lại không chịu nói cho ta biết là đi đâu?
Tào Kiều Kiều chỉ mới bảy tuổi, đặc biệt thích mèo con, nàng nuôi mấy con mèo con, có thể thấy là nàng rất không vui, cái miệng nhỏ cong lên.
- Kỳ lạ, hôm nay không ở trong thư phòng, thật sự là hiếm thấy!
Tào Tính lẩm bẩm, nhét cái hộp giấy cho Tào Kiều Kiều:
- Đặt cái này ở thư phòng của đại tỷ ngươi đi, rất quan trọng đó, cẩn thận cất kỹ, hai ngày nữa ta dẫn muội đi mua thức ăn cho mèo.
- Nếu gạt ta, huynh là con chó nhỏ!
- Tiểu tam ca đã lừa gạt Kiều Kiều bao giờ chưa? Mau đưa cái cái hộp này tới thư phòng đi, ta đi tìm tỷ tỷ của ngươi.
Tào Kiều Kiều lại trở nên vui vẻ, ôm rương giấy nhảy nhót chạy về thư phòng của tỷ tỷ.
Tào Tính ngẫm nghĩ một chút, lại chạy về phía hậu viên. Vừa tới cổng hậu viên, y liền nhìn thấy hai muội muội của mình là Vân Nương và Uẩn Nương cười đang cười nói nói về tới.
Lão gia tử Tào Bình có bảy con trai, hiện nay đã có mười lăm cháu trai, chín cháu gái, trong đó có bốn cháu gái đã xuất giá, ba cháu gái còn nhỏ tuổi chưa tới tuổi xuất giá, chỉ có Tào Vân và Tào Uẩn vừa được mười sáu tuổi.
Tào Vân là con gái nhà lão Nhị, Tào Uẩn là trưởng nữ nhà lão Tam. Hai cô gái này có cùng năm sinh, tháng sinh. Tào Vân sinh trước mấy ngày. Mặc dù hai người cùng tuổi, nhưng tướng mạo và dáng dấp hoàn toàn khác biệt, tính cách cũng khác.
Tào Vân dáng người thấp hơn, thân thể đầy đặn, da thịt trắng muốt, dáng dấp châu tròn ngọc sáng, nét mặt tươi như hoa, dung nhan hết sức xinh đẹp. Tào Uẩn dáng người thon thả, da trắng như tuyết, dáng dấp xinh đẹp tuyệt vời, đôi mắt đẹp như mặt nước hồ thu trong sương chiều, đặc biệt sâu lắng và yên tĩnh.
Mà tính cách của hai người cũng vừa vặn tương phản, Tào Vân tính tình hướng ngoại, sôi nổi thoải mái, Tào Uẩn thì lại kín đáo, dịu dàng, tâm tĩnh như nước.
Tào Tính so sánh một hồi, liền muốn làm mối Lục muội Tào Uẩn có sức quyến rũ hơn cho Lý Diên Khánh.
- Uẩn Nương, ta tìm muội khắp nơi.
- Tam ca tìm bọn muội có việc gì?
Tào Vân giành hỏi trước.
- Ta cũng không có tìm muội!
Tào Tính liếc nàng một cái, lại nói với Tào Uẩn:
- Văn thị của muội đã kết thúc, ta đã mang giúp hộp giấy về cho muội rồi.
- Đa tạ Tam ca!
Tào Uẩn hé môi mỉm cười, nói.
- Chẳng phải vẫn còn nửa canh giờ nữa mới kết thúc sao?
Tào Vân nghi ngờ hỏi.
- Muội đừng có hỏi nhiều!
Tào Tính bất mãn trừng mắt nhìn Tào Vân:
- Mẹ muội tìm muội khắp nơi ở tiền viện, dường như là để tìm muội đi ra mắt, đi nhanh lên đi!
- Muốn đuổi ta đi à? Hừ, ta không đi đâu!
Tào Vân nắm tay Tào Uẩn, cười nói:
- Chúng ta đi xem Văn thị của muội một chút đi, không biết lần này có thu hoạch gì không?
- Đa tạ Tam ca mang hộp về giúp, ta đi về trước.
Tào Tính không kịp nói gì, đành trơ mắt nhìn hai cô gái dắt tay trở về. Y vốn định ca ngợi Lý Diên Khánh vài câu, nhưng có mặt cô nàng nhanh mồm nhanh miệng Tào Vân, y sợ phản tác dụng.
Bất đắc dĩ, Tào Tính đành phải đi về phía sân giữa, nhiệt tình cũng dần biến mất, loại chuyện này cho dù Tào Uẩn có tình ý, cũng chưa chắc Lý Diên Khánh nhìn trúng muội muội của mình, có duyên phận hay không, thì còn tùy ở bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận