Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 460: Giao đấu ngầm.

Chương 460: Giao đấu ngầm.Chương 460: Giao đấu ngầm.
Mười mấy nha dịch rút đi, Bảo Nghiên Trai không bị niêm phong nữa, cũng không có ai bị bắt, mấy ngàn bách tính vây xem bên ngoài không thấy gì cũng thất vọng giải tán.
Lúc này đã đến giờ cơm tối, Lý Đại Khí vội vàng phái người tới tửu quán Hồng Kiều bao cả tửu lâu, mời đám thủ hạ tới uống rượu.
- Diên Khánh, con cũng đi cùng đi!
Lý Đại Khí bước tới trước mặt nhi tử.
Hắn lắc đầu:
- Con còn chuyện quan trọng, cha không cần để ý tới con đâu.
- Ôi, hôm nay may nhờ có con.
Lý Đại Khí thở dài.
- Làm sao quan phủ biết căn nhà trong cửa hàng?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Ta cũng không biết, theo lý mà nói, từ bên ngoài không thể nhìn thấy được. Hẳn là bị người tố cáo lên, ta nghi ngờ…
Lý Đại Khí nhìn hai bên, hạ giọng nói:
- Sợ là trong nội bộ chúng ta có người mật báo lên quan phủ.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Rừng lớn chim gì cũng có, cha cũng không cần nhớ mãi việc này, chỉ cần kinh doanh theo đúng pháp luật, người ngoài không bắt được nhược điểm gì là ổn. Còn bến tàu kia phải mau chóng dỡ bỏ, không thể để cho quan phủ kiếm được cái cớ gì.
- Ta biết. Sáng sớm mai ta sẽ cho người tới hủy nó đi. Diên Khánh, ta cảm giác lần này là có người nhằm vào con. Chuyện quan trường ta không giúp được gì con, con phải cẩn thận!
- Ha ha, cha đừng lo lắng. Quan viên triều Tống là thứ chẳng có tiền đồ, chỉ biết đấu đá nội bộ, mấy năm nữa quân Kim đánh tới, cái đám đấu đá lẫn nhau này chẳng là cái cóc khô gì.
Lý Đại Khí cười gượng lắc đầu, có đôi khi lão cảm giác nhi tử của mình thâm trầm cay độc như một Ngự Sử lợi hại, nhưng có lúc lại cảm thấy hắn không biết giữ mồm giữ miệng, nói bậy nói bạ như một đứa bé. Tính cách phức tạp thế này, người làm cha như lão cũng không nhìn thấu nổi.
Lý Diên Khánh không kịp ăn cơm chiều, dẫn bốn thủ hạ chạy tới phủ của Lương Sư Thành. Sáng hôm nay hắn đi thăm Phan Nhạc chỉ là làm bộ làm tịch, biểu hiện rằng mình cũng không có ý định phá vụ án này thực sự.
Mặt khác, đổi Phan Nhạc sang một nơi giam giữ khác có điều kiện tốt hơn, cũng có thể khiến cho vụ án này tiếp tục kéo dài. Hết lần này tới lần khác, Vương phủ vẫn không biết điều, cho là mình muốn bắt đầu phá án, phái người đi quấy rối Bảo Nghiên Trai, cũng là cảnh cáo mình.
Chuyện Lý Diên Khánh không thể tha thứ nhất chính là có kẻ dám ra tay với cha mình. Mặc kệ Vương phủ ra tay là nhằm mục đích gì, nhưng vẫn đã ra tay với Bảo Nghiên Trai, nếu cứ như vậy mà nín nhịn, sau này mình làm gì cũng sẽ bị can thiệp.
Lý Diên Khánh tới trước cổng chính phủ Lương Sư Thành, chờ một lát, rất nhanh, quản gia đại viện đi ra ôm quyền với hắn:
- Lão gia nhà ta mời Lý Ngự Sử đi vào. Mời đi theo ta!
Lý Diên Khánh để quản gia sắp xếp người dẫn bốn thủ hạ của mình đi ăn cơm, còn mình rảo bước đi theo quản gia tới trước thư phòng của Lương Sư Thành.
- Mời vào. Lão gia đang chờ trong phòng.
Hắn bước vào phòng, thấy Lương Sư Thành đang ngồi trước bàn nhỏ thưởng trà. Một trà kỹ đang biểu diễn pha trà.
- Ti chức tham kiến Thái Phó!
Lý Diên Khánh bước nhanh tới, khom người thi lễ.
Lương Sư Thành cười tủm tỉm khoát tay:
- Đến rất đúng lúc, thưởng thức chút cống trà hôm nay Quan gia ban thưởng cho ta đi. Mời ngồi!
Hắn biết, không phải lão khách khí, bèn ngồi xuống đối diện lão. Trà kỹ duỗi bàn tay như ngọc nhấc ấm vàng lên, rót ra một dòng nước rót thẳng vào trong chén sứ. Tây kia của nàng cầm thìa vàng gõ mạnh. Nước trà thuần trắng, mạt trà màu trắng nổi lên thành bức tranh mục đồng thổi sáo, giây lát sau tiêu tán, chỉ còn vụn trà trắng tụ lại thật lâu không tán.
Lương Sư Thành vỗ tay cười lớn:
- Trà mục đồng thổi sáo thật hay!
Trà kỹ nhoẻn cười xinh đep, lại rót một chén trà cho Lý Diên Khánh, mạt trà là hình đồng tử bái Quan Âm. Lý Diên KHánh khen ngợi:
- Tiêu Kinh Nương của quán trà Chu Khô cũng không hơn được!
Trà kỹ che miệng cười duyên:
- Đa tạ quan nhân khen ngợi, nô gia chính là Tiêu Kinh Nương!
Lý Diên Khánh ngạc nhiên, đỏ mặt. Lương Sư Thành cười ha hả ra lệnh:
- Thưởng cho Kinh Nương ngàn lượng bạc, đưa Tiêu cô nương về quán trà Chu Khô!
Tiêu Kinh Nương đứng dậy thi lễ, liếc sang nhìn Lý Diên Khánh rồi đứng dậy rời đi.
Lương Sư Thành nhìn theo bóng nàng đi xa dần, thản nhiên nói với Lý Diên Khánh:
- Sư Sư đã đi, hứng thú của Quan gia liền chuyển sang nàng ấy, đã ba lần triệu nàng tiến cung cùng luận bàn kỹ thuật pha trà, khiến cho thanh danh nàng tăng vọt, một lần đến chỗ ta pha trà đòi một ngàn lượng bạc. Đây là nàng ta nể mặt rồi đấy, người bình thường còn không mời nổi!
Lý Diên Khánh trầm mặc một lát, thấp giọng thưa:
- Hôm nay Vương phủ đã cảnh cáo ti chức!
Lương Sư Thành khẽ giật mình, vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Diên Khánh bèn kể lại kỹ càng chuyện hôm nay cho Lương Sư Thành. Lão có một biệt hiệu rất ít bị người ta gọi đến là Mặt Cương Thi, là vì xưa giờ sắc mặt lão chẳng bao giờ có biểu tình gì, cho dù có người cũng chỉ là phát ra tiếng, chứ sắc mặt vẫn không hề thay đổi, khiến cho người ta cảm thấy hình như cơ mặt lão đã bị hoại tử rồi, nhưng Lý Diên Khánh vẫn thấy được nét giận trong ánh mắt lão.
Lương Sư Thành không kìm được giận, đứng lên sải bước tới bên cửa sổ, chắp tay nhìn ra ngoài thật lâu.
Đương nhiên lão biết Vương phủ đã phản bội mình mà về bên phía Lý Ngạn mới lên. Lão cũng biết hai năm nay Vương phủ thanh tẩy Ngự Sử Đài, dùng đủ cách đuổi từng Ngự Sử mà mình đề bạt ra khỏi đó, đổi thành người của mình. Tất cả lão đều nhịn, chỉ vì Vương phủ vẫn còn trung với mình, mình vẫn gián tiếp khống chế Ngự Sử Đài kia.
Nhưng lão tuyệt đối không ngờ tới, một phong thư mật của Thái Tử lại khiến cho Vương phủ phản bội mình, chẳng hề e ngại chạy tới làm môn hạ Lý Ngạn. Rõ ràng nhất là việc bổ nhiệm Thái Thường Tự Khanh, mình hy vọng điều Tri Châu Trần Châu Chu Mật làm Thái THường Tự Khanh, còn Lý Ngạn lại muốn để tâm phúc Trương Uẩn làm.
Khi đưa ra đề cử, Vương phủ phê bình Chu Mật không đủ ba đời, thậm chí còn thiếu sót về đức hạnh, cuối cùng, Quan gia bỏ qua Chu Mật mà bổ nhiệm Trương Uẩn rõ ràng không đủ kinh nghiệm làm Thái Thường Tự Khanh.
Lại nghĩ mình từng bước đề bạt Vương phủ lên làm Tướng Quốc, cuối cùng lão lại phản bội mình, bước sang hàng ngủ kẻ thù chính trị của mình, làm sao mà Lương Sư Thành không thất vọng đau khổ, làm sao không phẫn nộ chứ?
Thật lâu sau lão mới lạnh lùng nói:
- Ngươi biết vì sao vụ án này kéo dài một năm vẫn không quyết không?
- Là vì có quan hệ với Phan gia sao?
- Phan gia tính là gì, không quyền không thế, ai thèm để ý! Hừ. người xử lý vụ này là Lưu Lâm, là người của ta. Ta bảo y mau chóng kết thúc vụ này, nhưng Vương Phủ lại buộc y không được kết án. Ngươi biết vì sao không?
- Vương phủ và Thái Phó tranh đoạt Ngự Sử Đài?
Lương Sư Thành khẽ gật đầu:
- Vụ án này là chong chóng thăm dò hướng gió, người Ngự Sử Đài từ trên xuống dưới đều đang ngó chừng xem rốt cuộc là ta quyết định hay là Vương Phủ định đoạt. Vụ án này kéo dài gần một năm, cuối cùng khi Lưu Lâm chuẩn bị kết án, Vương Phủ lại đá y ra khỏi Ngự Sử Đài. Mà lúc này Vương Phủ đã nắm quyền tướng, lại xảy ra chuyện thư mật của Thái Tử, ta cũng chỉ có thể nhịn.
Lý Diên Khánh đột nhiên cảm giác được không đúng, vội vàng nói:
- Không phải nói Lưu Lâm là đồng hương của Vương Phủ sao?
- Đúng là đồng hương, nhưng đồng hương là tâm phúc sao ? Lưu Lâm là do ta đề bạt, là người của ta.
Lý Diên Khánh trầm mặc, giờ hắn mới biết rõ ngọn nguồn chuyện này. Thì ra Vương Phủ và Lương Sư Thành tranh quyền khống chế Ngự Sử Đài, hiển nhiên là Lương Sư Thành đã thua một nước cờ.
Lương Sư Thành lại nói:
- Thực ra vụ án này còn có một điểm đáng xem, không biết ngươi có phát hiện ra không?
- Ti chức phát hiện, chính là Hình bộ và Đại Lý Tự.
- Ha ha, ngươi rất tinh mắt đấy! Đây mới là điểm mấu chốt của vụ án này. Hình bộ và Đại Lý Tự làm sao dám đối cứng với quyền tướng của Vương Phủ? Tất cả mọi người đều tưởng rằng Phan gia chuẩn bị đắc lực, thực ra Phan gia có là cái gì? Nếu không phải Thái Kinh sai sử sau lưng, HÌnh bộ và Đại Lý Tự lại dám đối nghịch với quyền tướng Vương PHủ sao?
Thực ra Lý Diên KHánh đã nhìn ra được điểm mấu chốt của vụ án này, chính là vì cái gì mà Hình bộ và Đại Lý Tự đám cứng đối cứng với Vương Phủ? Là ai đứng đằng sau làm chỗ dựa cho hai nơi này? Lương Sư Thành đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng, quả nhiên là Thái Kinh.
Lương Sư Thành lại rót cho hắn một chén trà, thản nhiên nói:
- Sở dĩ ta tha thứ cho sự phản bội của Vương Phủ, không tính toán với lão ta, là vì hiện giờ ta đang tọa sơn quan hổ đấu, nhìn Vương Phủ và Thái Kinh đấu pháp. Hiện giờ là thời điểm kịch liệt nhất, cho nên vụ án này ngươi thư thả một chút, đừng vội vàng tỏ thái độ, tin chắc chậm nhất là một hai tháng nữa thế cục triều đình sẽ đột biến.
- Thái Phó có thể nói qua cho ti chức một chút không?
Lương Sư Thành khẽ khom người hạ giọng nói:
- Vương Phủ đang dốc toàn lực cùng Lý Ngạn đối phó kéo Dư Thâm xuống, sẽ thể hiện nhanh thôi.
Lương Sư Thành từ từ nheo mắt:
- Chỉ cần Dư Thâm qua được, Thái Kinh sẽ phải tới cầu ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận