Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 460: Giao đấu ngầm.

Chương 460: Giao đấu ngầm.Chương 460: Giao đấu ngầm.
Lý Diên Khánh cáo từ Lương Sư Thành rồi ra khỏi phủ. Đám người Dương Quang ăn cơm chiều xong đã chờ sẵn.
- Trương Hổ đâu?
Lý Diên Khánh thấy trong số họ thiếu hai người, không có mặt Trương Hổ và Trương Ưng.
- Bọn họ sẽ về ngay.
Dương Quang bình thản dắt ngựa tới trước mặt Lý Diên Khánh rồi nói nhỏ với hắn:
- Có người theo dõi chúng ta.
Lý Diên Khánh cảm thấy nao nao. Hắn lên ngựa rồi hơi lén nhìn quanh thật nhanh. Trên con đường cái có rất nhiều người đi lại, hai bên đường toàn là những gốc cây to, nhưng hắn không phát hiện bất cứ điều gì bất bình thường.
- Kẻ theo dõi chúng ta đang ở đâu?
Lý Diên Khánh hỏi thản nhiên.
- Ngay ở trong cái hẻm đối diện kia, Trương Hổ và Trương Ưng đã vòng ra sau.
Lý Diên Khánh quay đầu nhìn thoáng qua cái ngõ. Vừa đúng lúc này, ở bên đó có tiếng động. Hắn liền thúc ngựa chạy tới cái ngõ. Dương Quang và Trương Báo cũng phát hiện ở đó có tiếng động, hai người lập tức lao đến như một mũi tên.
Khi mọi người chạy tới đầu ngõ đã thấy Trương Hổ và Trương Ưng đè một gã đàn ông áo xám nằm trên đất. Y vẫn đang cố gắng giãy dụa nhưng khi nhìn thấy Lý Diên Khánh thì nét mặt y chỉ còn sự tuyệt vọng.
- Là ngươi?
Lý Diên Khánh chợt nhận ra người đàn ông đó, không ngờ lại là một gã tùng sự làm trong Ngự sử đài, hình như tên là Trịnh Nghĩa.
- Lý ngự sử. Không liên quan tới ta.
Lý Diên Khánh chợt cảm thấy tức giận, bước đến đưa tay ấn chặt gã xuống đất:
- Ai sai ngươi theo giám sát ta?
Trịnh Nghĩa ôm mặt, nhìn Lý Diên Khánh với ánh mắt hoảng sợ. Dương Quảng chợt đưa tay túm lấy bộ hạ của y rồi rút con dao găm sáng loáng:
- Tướng quân. Cứ cắt trứng của gã đã rồi nói sau.
Suýt nữa thì Trương Hổ với Trương Ưng phải phì cười. Bọn họ không có binh khí dài, trên người chỉ có con dao găm. Hiện tại, Dương Quảng bắt đầu phát huy tác dụng của nó.
Lý Diên Khánh giữ nét mặt bình thản, mặc dù có chút hơi ác, nhưng không chừng lại có tác dụng. Quả nhiên, người đó sợ tới mức hồn bay phách lạc, kêu to.
- Dạ! Trương chủ bộ… là Trương chủ bộ bảo ta theo dõi Lý ngự sử, mỗi ngày trợ cấp cho ta ba trăm đồng.
- Buông gã ra.
Lý Diên Khách khoát tay, Trương Hổ liền đẩy Trịnh Nghĩa ngã ra đất. Lý Diên Khánh lại ngồi xổm trước mặt y mà cười lạnh:
- Ngươi vì ba trăm đồng?
- Vâng. Vâng. Con ta bị bệnh, cần dùng tiền để khám. Tối hôm qua, Trương chủ bộ tới nhà của ta, bảo ta giám sát hoạt động của Lý ngự sử, mỗi ngày sẽ trợ cấp cho ta ba trăm đồng.
- Giám sát mỗi ngày tới lúc nào?
- Theo dõi tới lúc Lý ngự sử đi ngủ rồi ta có thể về.
- Ta không hiểu vì sao Trương Tuân lại tìm ngươi theo dõi ta? Gã không có thuộc hạ hay sao? Hay ngươi chính là tâm phúc của gã?
Lý Diên Khánh thốt lên lạnh lùng:
- Ta khuyên ngươi hãy nói thật cho ta. Một khi ta phát hiện ngươi nói láo, buổi sáng ngày mai ngươi sẽ được chết trôi trên con sông đào bảo vệ thành. Người chết trong tay Lý Duyên Khánh ta vô số, có thêm một tên cũng chẳng sao đâu.
Trịnh Nghĩa quỳ xuống, dập đầu như bổ củi:
- Tiểu nhân không phải là người của Trương Tuân. Năm nay, tiểu nhân mới được chiêu mộ vào Ngự Sử đài. Sở dĩ y tìm tiểu nhân là vì tiểu nhân từng làm thám báo trong quân đội.
- Ngươi làm thám báo trong quân đội? Là thủ hạ của ai?
- Tiểu nhân từng là cấm quân thuộc Cao thái úy, giữ chức Đội đầu thám báo. Mấy năm trước tấn công quân Lương Sơn bị thua, tiểu nhân bị thương phải về nhà. Sau khi vết thương khá hơn liền làm bảo vệ cho người ta ở kinh thành để kiếm tiền. Đầu năm nay, Ngự sử đài chiêu mộ Đới đao tùng sự, nên tiểu nhân đã ứng tuyển thành công.
- Ngươi là người địa phương?
- Vâng! Nhà tiểu nhân ở trong thành. Tháng trước, con của tiểu nhân bị bệnh, cần tiền gấp. Hai ngày trước tiểu nhân mượn tiền của Ngự Sử đài. Trương Tuân biết điều đó cho nên tối hôm qua mới tới tìm tiểu nhân. Cầu xin Lý ngự sử tha mạng, tiểu nhân không dám… nữa.
Lúc này, Trương Hổ mới cười nói:
- Người này đúng là thám báo, rất giỏi theo dõi. Nếu không phải thuộc hạ vô tình phát hiện ra y qua khe cửa của phủ Thái phó thì chúng ta thực sự không biết bị người ta theo dõi.
Lý Duyên Khánh trầm tư một lúc rồi nói với Trịnh Nghĩa:
- Có phải mỗi ngày gã cho ngươi ba tăm đồng? Mỗi ngày ta cho ngươi năm trăm đồng, ngươi theo sự chỉ bảo của ta để báo tin cho Trương Tuân có được không? Như vậy mỗi ngày ngươi đều có thu nhập.
- Tiểu nhân không dám.
Trịnh Nghĩa đã hoàn toàn khiếp đảm, có cho y cũng không dám lấy tiền của Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh lấy từ cái túi trên lưng ngựa ra một thỏi bạc chừng hai mươi lượng, đặt trước mặt Trịnh Nghĩa:
- Đây là hai mươi lượng bạc để ngươi cứu mạng con mình trước. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày ta cho ngươi thêm năm trong đồng. Đây là cơ hội để ngươi cứu con mình, ngươi có muốn hay không?
Trịnh Nghĩa cảm động tới mức nước mắt chảy xuống:
- Tiểu nhân xin khắc ghi ân đức của Lý ngự sử trong tâm khảm, nhất định sẽ báo ân lớn của ngài.
- Ngươi làm theo ta nói là báo ân rồi. Sau này, mỗi ngày Trương Hổ sẽ nói với ngươi. Chuyện hôm nay, ngươi cũng có thể nói với Trương Tuân, nhưng đừng nói rõ là ta tới phủ Thái phó mà ngươi bảo ta tới Phan phủ. Hiểu chưa?
- Tiểu nhân hiểu rồi.
Lý Diên Khánh nói với Trương Hổ và Dương Quang:
- Hai người các ngươi theo hắn về nhà, xem tình hình con của hắn. Nếu như có thể giúp thì cố hết sức, tìm cho hắn một đại phu tốt. Tất cả chi phí để ta trả.
Nói xong, Lý Diên Khánh liếc mắt với Trương Hổ và Dương Quang một cái, hai người lập tức khom người thi lễ:
- Tuân lệnh.
Tất nhiên Lý Diên Khánh sẽ không tin lời nói một phía. Nếu lời nói của Trịnh Nghĩa là thật, hắn có thể giúp gã, lôi kéo gã làm việc cho mình. Nếu Trịnh Nghĩa nói dối vậy thì đừng trách hắn báo thù một cách ác độc.
Lúc này, Trương Hổ và Dương Quang dẫn Trịnh Nghĩa rời đi. Trịnh Nghĩa chợt nghĩ ra một chuyện, vội vàng nói với Lý Diên Khánh:
- Tiểu nhân còn có một chuyện không dám giấu với Lý ngự sử.
- Nói đi.
- Tối hôm qua lúc gần đi, Trương Tuân có nói rằng mấy ngày tới phải đi có việc, cho nên bảo ta rằng thời gian này cứ báo tình hình với thủ hạ của Lý ngự sử là Đào chủ sự.
Sắc mặt Lý Diên Khánh lập tức tối sầm. Hóa ra Đào Diệp là gian tế mà Trương Tuân sắp xếp ở bên cạnh mình. Chẳng trách mà Vương Phủ nhanh chóng biết mình tới thiên ngục Đại Lý tự nhanh đến vậy.
- Ta biết rồi. Ngươi chỉ cần làm việc cho ta thật tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Có một điểm thú vị là tòa nhà của Vương Phủ ở ngay bên cạnh phủ của Lương Sư Thành. Tuy nhiên sau khi Vương Phủ phản bội Lương Sư Thành, để thể hiện cho Lý Ngạn thấy tấm lòng của mình, Vương Phủ liền đóng cửa lớn, mở nó về hướng Đông. Khi gã vào triều cũng không đi qua trước cửa lớn của phủ Lương Sư Thành, biến hai căn nhà ở cạnh mà lại cả đời không qua lại với nhau.
Không chỉ có vậy, Vương Phủ còn được thiên tử Triệu Cát phê chuẩn, bắt đầy xây dựng một tòa nhà chiếm diện tích năm trăm mẫu. Sở dĩ y phải xây dựng một tòa nhà lớn như vậy là bởi vì phủ của Thái Kinh chiếm năm trăm mẫu, Vương Phủ nhất định phải sánh vai với lão.
Hiện tại, tòa nhà của Vương phủ là tòa nhà mà y có được khi làm Ngự Sử trung thừa, chiếm diện tích chỉ có ba mươi mẫu, kém xa so với thân phận của Vương Phủ bây giờ.
Khi Vương Phủ về phủ thì trời đã tối đen. Y nắm quyền lớn, việc phải xử lý cũng nhiều. Để vượt qua Thái Kinh, mấy tháng nay, y cố hết sức. Ban ngày xử lý phần lớn chuyện chính, cho dù tới tối y cũng phải suy tính làm thế nào để mở rộng quyền lực, sắp đặt tâm phúc.
Xe ngựa của Vương phủ vừa mới về tới cửa phủ thì trước cửa có người hô to:
- Vương tướng quốc, ty chức có việc bẩm báo.
Vương Phủ nghe thấy đó là âm thanh của chủ bộ Trương Tuân ở Ngự Sử đài liền ra lệnh:
- Dẫn hắn vào trong bẩm báo.
Trương Tuân chỉ là quan nhỏ lục phẩm, ở Ngự Sử đài chỉ có tác dụng giám thị các Ngự Sử khác. Có điều chức vụ của gã cũng chẳng có quyền lực. Mặc dù có thể coi là tâm phúc của Vương Phủ nhưng tầm quan trọng của gã ở trong lòng của Vương phủ cũng bằng không. Gã không có tư cách để vào thư phòng của Vương Phủ để bẩm báo, nhiều lắm chỉ được dẫn vào trong cửa, sau đó bẩm báo trước xe ngựa.
Trước khi Vương Phủ về phủ đã được phủ doãn Đỗ Kim Sinh của phủ Khai Phong bẩm báo. Bọn họ đã làm theo lệnh của y cảnh cáo Lý Diên Khánh. Chỉ có điều Lý Diên Khánh chuyển hai câu nói khiến cho Vương Phủ cảm thấy thắc mắc, chẳng lẽ hôm nay hắn tới Thiên Ngục của Đại Lý Tự là theo ý của Lương Sư Thành? Lương Sư Thành lại muốn giành lấy bản án này từ tay mình?
- Ngươi có chuyện gì định báo cho ta?
Vương Phủ không xuống xe mà chỉ kéo màn che ra hỏi.
Trương Tuân khom người thi lễ:
- Hôm nay, Lý Diên Khánh vừa mới về biết Bảo Nghiên Trai gặp chuyện nên vội vàng tới đó.
- Chuyện này ta biết, sau đó thì sao, hắn đi đâu?
- Sau đó hắn tới Phan phủ.
Vương Phủ ngẩn người:
- Phan phủ nào?
- Phủ của Phụ quốc đại tướng quân Phan Húc. Hắn ở đó chừng nửa canh giờ.
Tin tức này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vương Phủ. Y cứ nghĩ Lý Diên Khánh sẽ tìm Lương Sư Thành để kể chuyện. Trầm ngâm một chút, y lại hỏi:
- Tin tức này có chính xác không?
- Tin tức hoàn toàn chính xác. Theo yêu cầu của tướng quốc, ty chức đã chọn một tên thuộc hạ đắc lực theo dõi hắn, nắm rõ từ cử động của hắn. Đây là tin tức mà ty chức vừa mới nhận được.
Nếu tin tức này là thật, Vương Phủ cảm thấy cần phải đánh giá lại động cơ hôm nay Lý Diên Khánh tới Thiên Ngục của Đại Lý Tự.
Thật ra Vương Phủ cũng không tin Lương Sư Thành lại đối đầu với mình về chuyện này. Lương Sư Thành đang bị án mật thư của Thái tử giữ chân, trong khoảng thời gian này hết sức khiêm tốn. Sau khi nhận chức Thái Thường Khanh hoàn toàn ngồi yên thì làm sao lại đối đầu với mình từ vụ án này. Chuyện này không phù hợp với phong cách của Lương Sư Thành.
Nếu như Phan gia đứng sau lưng khuyến khích Lý Diên Khánh thì hợp tình hợp lý hơn. Lý Duyên Khánh được Phan gia nhờ vả, tới Thiên Ngục thăm Phan Nhạc, đổi cho gã một phòng giam tốt hơn, đó chẳng phải là yêu cầu của Phan gia?
Trong lòng Vương phủ bỗng hối hận. Nếu biết Phan gia đứng sau lưng thúc đẩy, y đã chẳng cần phải dùng tới thế lực phủ Khai Phong cảnh cáo Lý Diên Khánh.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Vương Phủ vẫn thấy cần phải cảnh cáo Lý Diên Khánh một chút, tránh cho hắn không biết trời cao đất rộng thực sự xử lý vụ án này, đối đầu với mình.
Nghĩ vậy, y liền nói với Trương Tuân:
- Tiếp tục theo dõi Lý Diên Khánh, hơn nữa phải để ý xem hắn xử lý vụ án Lâm đạo sĩ thế nào. Có tiến triển gì lập tức báo cáo cho ta.
- Ty chức biết.
Vương Phủ lại động viên Trương Tuân vài câu sau đó đuổi y đi. Y nhanh chóng vất chuyện Lý Diên Khánh sang một bên. Mấy ngày qua, y đang lo lắng làm sao để tạo được thế lực của mình, thực sự không còn thời gian để ý tới chuyện này.
Vương Phủ biết rõ ám hiệu của Quan gian. Thế lực của Thái Kinh ở trong triều quá lớn, nhất định phải nhanh chóng lật đổ bè phái của lão.
Mà hai cây cột lớn của Thái Kinh ở trong triều là Dư Thâm và Trương Bang Xương. Nếu không loại được khó mà ảnh hưởng tới gốc rễ của Thái Kinh. Để đáp ứng yêu cầu của quan gia, cũng để mở rộng quyền lực của mình, Vương Phủ chẳng hề do dự, khai đao với Thái Kinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận