Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 462: Tào muội Kiều Kiều

Chương 462: Tào muội Kiều KiềuChương 462: Tào muội Kiều Kiều
Tuy Tống triều không có hai ngày nghỉ, nhưng ngày nghỉ theo luật định cũng không ít so với đời sau, ngoại trừ tuân theo chế độ nhà Đường mỗi tháng có ba ngày nghỉ, còn có nhiều ngày nghỉ muôn màu muôn vẻ khác, như ba kỳ lễ lớn là Nguyên Đán, Hàn Thực, Đông Chí, mỗi kỳ nghỉ bảy ngày. Những ngày lễ khác như Tết Thiên Khánh, Tết Thiên Thánh, Hạ Chí, Tết Nguyên Tiêu, Tết Trung Nguyên, Tết Hạ Nguyên, Mồng Tám Tháng Chạp v.v…đều nghỉ ba ngày.
Những ngày lễ như Lập Xuân, Nhân Nhật (7 tháng Giêng âm lịch), Tết Trung Hòa, Xuân Phân, Xã Nhật, Thanh Minh, Thượng Tị v.v…được nghỉ một ngày. Tính tổng cộng, một năm có tới mười trăm mười ba ngày nghỉ lễ theo luật định.
Chỉ có điều, ngày lễ tuy nhiều, nhưng các quan lại triều đình không hẳn đều có thể hưởng thụ, nếu không, sự vận hành của vương triều Đại Tống sẽ gặp phải vấn đề. Không tính hư quan, đại đa số quan có chức quyền cũng chỉ được nghỉ mấy ngày lễ quan trọng, sau đó triều đình sẽ bồi thường cho các quan bị mất ngày nghỉ lễ, bằng các loại phúc lợi.
Sau mười ngày liên tục đi làm, rốt cuộc Lý Diên Khánh được hưởng ngày nghỉ theo luật định đầu tiên, là tuần hưu. Tuần hưu là ngày nghỉ ổn định nhất của bách quan, trừ phi có tình huống đặc biệt như chiến tranh, nếu không sẽ không có ai làm thêm giờ.
Hôm nay, ban đầu Lý Diên Khánh định ở nhà nghỉ ngơi một ngày đêm, có thể sắp xếp phủ trạch mới một chút. Tiếc là kế hoạch của hắn không được như ý, khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ, lại có người lui tới quấy rầy. Hôm nay là ngày Cao gia mời khách, với ý định giúp con rể tạo quan hệ, mà người con rể này là Chu Xuân, bạn tốt của Lý Diên Khánh, sắp nhậm chức tri huyện Thang Âm. Làm quan phụ mẫu trên chính quê hương, về công về tư, hắn đều phải giữ thể diện cho Chu Xuân.
Huống chi Lý Diên Khánh còn gánh vác trách nhiệm mà cha hắn giao cho, nhất định phải mời Chu Xuân tham gia hội đồng hương Thang Âm ở kinh thành, sẽ để hắn cử hành tiệc chào đón các quan.
Thời gian ghi trên thiệp mời là giữa trưa, nhưng đấy chỉ là lúc bắt đầu, chủ nhân ngầm cho khách mời biết, xin hãy đến Cao phủ sau giờ đó, đến sớm hơn xin lỗi không thể tiếp đãi. Mọi người cũng hiểu, buổi trưa sẽ không ăn, chỉ uống trà, trên thực tế là để một số khách thích giao tiếp có thời gian gặp gỡ, buổi tiệc chỉ thật sự diễn ra vào buổi chiều.
Mặc dù trên thiệp mời, Cao phủ ghi là gia yến, nhưng vẫn mời một số thân bằng hảo hữu, chỉ có điều không rầm rộ như lần trước Tào phủ mời khách, cũng không có mục đích ra mắt, nhưng ít ra cũng mời mấy chục khách.
Mặc dù Cao phủ không to lớn như Tào phủ, nhưng cũng chiếm một diện tích trên trăm mẫu, ngoài ra nhà tổ của họ Cao ở phủ Chân Định, Hà Bắc nằm trong một gia trang rất lớn, chiếm diện tích mấy trăm mẫu.
Hai ngày trước mọi người trong Cao gia đã bắt đầu bận rộn luôn tay, quét dọn phủ trạch, giăng đèn kết hoa, chuẩn bị các dụng cụ nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn. Đám thiếu nữ của Cao gia ở nơi khác cũng lần lượt chạy về.
Khoảng đầu giờ Thân, Lý Diên Khánh tới Cao phủ, thời điểm so với lần trước tới Tào phủ cũng không không sai biệt nhiều. Đến vào thời điểm này không sớm không muộn, đến sớm thì buồn tẻ, đến muộn lại thất lễ.
Xe trâu dừng lại trước cửa Cao phủ. Hôm nay không tệ, không có ngựa xe như nước cản trở đường đi, khách mời trước cửa cũng không nhiều, chỉ có mười mấy người tập trung một chỗ tán gẫu. Cao Thâm đích thân cùng hai con trai và con rể đón khách ở cửa.
Lý Diên Khánh mới từ xe trâu bước xuống, Chu Xuân đã nhìn thấy hắn, liền vội vàng mỉm cười ra đón:
- Hiền đệ, đã lâu không gặp!
Chào hỏi xã giao xong, Lý Diên Khánh mỉm cười, thấp giọng nói:
- Ta nói đâu có sai! Đến huyện Thang Âm làm quan, lên chức rất nhanh!
- Cái đó cũng phải dựa vào nhạc phụ nha! Với bản lĩnh của ta, ít nhất phải mất sáu năm mới có cơ hội.
Chu Xuân rất cảm khái, chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, y đã từ cửu phẩm huyện úy thăng lên làm bát phẩm tri huyện, ngoại trừ Lý Diên Khánh, không ai trong số những tiến sĩ đồng khoa với y có thể vượt lên trước y, đây chính là cơ hội tốt đẹp có được từ hôn nhân.
- Nhưng tốc độ thăng quan của hiền đệ mới khiến người ta sợ hãi thán phục, ngu huynh mặc cảm!
Lý Diên Khánh đấm nhẹ vào hõm vai của Chu Xuân:
- Chức quan này của đệ có được từ thành tích chém giết trên chiến trường, hay là huynh cũng thử đi xem sao?
Chu Xuân vội vàng xin lỗi:
- Thật có lỗi, thật có lỗi! Là ta nói sai!
- Chỉ đùa một chút, ta tìm huynh có việc đây!
Lý Diên Khánh kéo Chu Xuân qua một bên, thấp giọng nói:
- Tối mai, đồng hương huyện Thang Âm ở kinh thành sẽ mời huynh ăn một bữa cơm rau dưa, có khoảng mười mấy đại biểu khá quan trọng, bao gồm cả cha ta. Thế nào? Nể mặt tiểu đệ một chút đi!
Mặc dù Chu Xuân hết sức cẩn thận, thông thường y sẽ không tham gia tiệc chiêu đãi của thân sĩ như thế này, đề phòng người ngoài nói xấu, nhưng y lại không thể không nể mặt Lý Diên Khánh. Nghĩ nghĩ một chút, Chu Xuân liền gật đầu nhận lời:
- Được! Nể mặt ngươi, ta sẽ đến!
Lý Diên Khánh rất vui mừng, vội nói:
- Tối mai, tại Đông Mai đường của Trường Khánh lâu, phụ thân ta sẽ chờ ở cửa ra vào, huynh đến là được.
- Đệ không đi sao?
Lý Diên Khánh cười hì hì:
- Ta là Ngự Sử, huynh cho rằng ta sẽ xuất hiện sao?
Chu Xuân yên lặng gật đầu, với thân phận như vậy, quả thật Lý Diên Khánh không tiện ra mặt, cũng may là có phụ thân Lý Diên Khánh, hẳn là sẽ có chừng mực.
Lúc này, Cao Thâm đi tới, Lý Diên Khánh liền vội vàng thi lễ:
- Tham kiến bá phụ!
Cao Thâm cười tủm tỉm:
- Hôm nay Diên Khánh cần phải coi chừng Phan gia, tốt nhất là nên uống say đi, nếu không nhiệt tình của bọn họ sẽ khiến ngươi không đỡ nổi!
Nhớ tới chuyện hôm qua, Lý Diên Khánh gãi đầu cười nói:
- Cháu chỉ tiện tay mà làm thôi, nghiêm trọng tới mức đó sao?
Cao Thâm cười nói:
- Ngươi cũng biết Phan Nhạc thật ra là con trai của Phan Húc, bởi vì huynh đệ của Phan Húc không có con nối dõi, Phan Húc mới cho Phan Nhạc đi làm con thừa tự. Phan Nhạc bị nhốt một năm trong Thiên Ngục, sức khỏe đã suy sụp nhiều, mắt thấy tính mệnh khó đảm bảo. Phan gia đang quýnh quáng như điên, chỉ còn thiếu việc đi cầu xin thiên tử khai ân nữa thôi. Thế nhưng, chỉ cần một câu nói của ngươi, lập tức Phan Nhạc được chuyển tới nhà ngục khác, lại được nhìn thấy ánh mặt trời, hơn nữa Phan gia còn có thể phái người tới chăm sóc cho hắn, ngươi nói làm sao bọn họ có thể không cảm kích ngươi?
Chu Xuân nghe vậy, hơi khó hiểu:
- Nếu chỉ một câu của Diên Khánh có thể thay đổi như vậy, vì sao cả một năm Phan gia không giải quyết được?
- Diên Khánh nói tiện tay chỉ là lời khách khí, chữ ký của hắn đại biểu cho Ngự Sử đài, cũng không phải một câu nói của hắn là có thể làm được. Lão Phan đã tới cầu xin Vương Phủ nhưng không có tác dụng, Diên Khánh ký vào mảnh giấy kia, là đã đắc tội Vương Phủ, trong lòng chúng ta đều rõ!
Đột nhiên Lý Diên Khánh cảm thấy hơi nhức đầu, hắn không muốn gặp Phan Húc, hắn ngập ngừng một chút, rồi hỏi:
- Phan gia chủ tới rồi sao?
- Tới lâu rồi, đang chờ ngươi đó, mời ngươi mau vào phủ đi!
- Vãn bối đã biết, vãn bối muốn ở bên ngoài hít thở không khí trong lành một chút, mời bá phụ đi trước!
Lúc này, có mấy khách mời quan trọng tới, Cao Thâm vội vàng xin lỗi, rồi kéo Chu Xuân đi nghênh đón khách mời.
Lúc này, Lý Diên Khánh chỉ muốn trở về phủ ngay, hôm qua hắn ký tên, không phải vì tình nghĩa gì với Phan gia, mà chỉ muốn thử thăm dò Vương Phủ, xem có phải ông ta đã buông lỏng vụ án này không. Nhưng thực tế chứng minh, Vương Phủ vẫn rất coi trọng vụ án này.
Chiều hôm qua gặp Lương Sư Thành, hắn mới biết tình hình trong triều xảy ra biến đổi lớn. Hắn và Lương Sư Thành đã nhất trí, vụ án này ít nhất hắn phải gác lại một hai tháng. Lúc này, hắn sợ Phan gia được một tấc lại đòi một thước, lại yêu cầu hắn lập tức kết thúc vụ án này. Đương nhiên hắn không có khả năng làm điều đó, mà như thế e rằng sẽ đắc tội Phan gia, cho nên tránh được thì tránh, đương nhiên không gặp mặt là tốt nhất.
Trong lúc Lý Diên Khánh lần lữa không muốn vào Cao phủ, phía sau bỗng có người gọi hắn;
- Diên Khánh!
Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy một người từ trong phủ đi tới, đó là bằng hữu mới quen Tào Tính, theo sau y là một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi.
- Thì ra là Tào huynh.
Lý Diên Khánh bước tới nghênh đón, cười nói:
- Tào huynh đến lúc nào?
- Ta vừa tới. Ài, hôm nay bị tiểu muội bắt làm khổ sai, thật thảm!
- Là do Tam ca ca đồng ý mà!
Cô bé theo sau thở hổn hển, trợn mắt nhìn Tào Tính:
- Ngày nào cũng viện cớ có việc, huynh hoàn toàn không muốn dẫn muội đi!
- Hôm nay ta thật sự có việc mà, hôm nào ta lại dẫn muội đi, được không?
- Không được! Nếu không thì để tự ta đi, huynh đừng cản ta!
- Muội không thể tự đi, nếu như xảy ra chuyện, ta làm sao ăn nói với tổ phụ?
Lý Diên Khánh thấy hai người nói chuyện thú vị, liền hỏi:
- Tiểu muội muội muốn đi đâu?
- Nàng muốn ta dẫn nàng đi mua thức ăn cho mèo, mấy ngày trước ta đã mua rồi, nhưng mà…
- Thứ huynh mua không phải thứ ta muốn, mèo của ta không chịu ăn, ta đổ hết cho cá rồi!
Lý Diên Khánh chợt nảy ra một ý, liền cười nói:
- Đúng lúc ta rảnh rỗi, hay là ta dẫn muội đi?
- Như thế sao được?
Lý Diên Khánh bước tới kề tai Tào Tính nói nhỏ:
- Hiện giờ ta đang sợ gặp Phan gia lão đầu, để ta đưa nàng ra ngoài một chút.
Lúc này, Tào Tính chợt vỗ trán mình một cái, sao mình lại đần vậy chứ! Để Lý Diên Khánh dẫn Kiều Kiều di dạo một vòng không phải là vẹn cả đôi đường sao?
Y vội vàng mỉm cười với Kiều Kiều:
- Vị này là Lý đại ca, bạn tốt của ta, đỗ Thám Hoa, để hắn dẫn muội đi mua thức ăn cho mèo được không?
Tào Kiều Kiều rất nghiêm túc nhìn Lý Diên Khánh, hỏi:
- Huynh nuôi mèo sao?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Lúc còn bé ta từng nuôi chó, một con chó mực to, còn cho nó ngủ chung với ta.
Chó mèo mặc dù là con vật, nhưng đối với trẻ con, thì cũng không khác con người là mấy, Tào Kiều Kiều liền gật đầu:
- Tốt lắm! Chúng ta cùng đi!
Tào Tính vui mừng, vội vàng sai người đưa xe trâu của Tào gia tới, Lý Diên Khánh đỡ Tào Kiều Kiều vào xe ngựa. Tào Kiều Kiều dặn người đánh xe:
- A thúc, đến Tang Gia Ngõa Tử! (1)
(1) Tang Gia Ngõa Tử: Nơi tập trung những cửa hàng, cửa tiệm buôn bán, thường có mái lợp ngói (ngõa tử: ngói) _

Bạn cần đăng nhập để bình luận