Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 464: Chìa khóa giải quyết

Chương 464: Chìa khóa giải quyếtChương 464: Chìa khóa giải quyết
Khi Lý Duyên Khánh về tới Cao phủ đã là hoàng hôn, xe trâu vừa dừng ở cửa, Tào Tính đã từ bên trong phủ chạy ra, thấp giọng thầm oán: “Sao lại giờ mới trở về, Kiều Kiều đâu.”
“Ta đưa nàng về nhà trước, đồ cũng hơi nhiều.”
Tào Tính ngây người một chút, “Ngươi mua cho nàng bao nhiêu món?”
“Chỉ là một ít đồ ăn vặt, còn có một chút đồ linh tinh, dù sao nàng cũng thích, cũng không tốn bao nhiêu tiền, nên ta mua cho.”
“Quả nhiên không ngoài ta dự đoán, tiểu nương tử này không hiểu chuyện, thật sự là có lỗi, làm cho ngươi phải tốn kém.”
Lý Duyên Khánh khoát tay cắt ngang lời hắn nói, “Là ta thích thấy sự cao hứng của cô bé, mua chút đồ dỗ tiểu muội muội là chuyện vui mà, ngươi cảm thấy ta sẽ để ý chút tiền nhỏ này sao.”
Tào Tính ngây người một chút, gãi gãi đầu nói: “Được rồi, chỉ cần ngươi cao hứng là tốt rồi, mau vào phủ đi, tổ phụ đang mắng chết ta rồi.”
“Tiệc rượu đã bắt đầu sao.”
“Cũng tới lúc rồi, dù sao chỉ còn thiếu một mình ngươi, mau đi.”
Lý Duyên Khánh đi theo Tào Tính vào trong phủ, yến hội được cử hành ở trong đình Cao phủ, nơi này là một cái hoa viên rất lớn, trên đỉnh đầu giăng đèn kết hoa, phía dưới bày mấy chục bàn tiệc rượu, có hơn một trăm tân khách. So với yến hội Tào phủ tốt một chút. Ở đây cứ bốn người một bàn. Lúc này tiệc rượu chưa bắt đầu, bất quá các tân khách đều đã an vị, mọi người nói chuyện phiếm với nhau, không khí mười phần náo nhiệt, khác với Tào phủ là, nữ quyến rất ít, chỉ ngồi năm sáu bàn.
“Duyên Khánh huynh, chỗ này.”
Lý Duyên Khánh bỗng nhiên thấy Cao Sủng vẫy tây với mình, liền bước nhanh tới, Cao Sủng hành lễ cười nói: “Nghe nói ngươi đưa Kiều kiều đi ra ngoài chơi, tiểu nương tử nọ thật quấn người mà.”
“Thực hoạt bát đáng yêu, ta rất là thích.”
Lý Duyên Khánh thấy bên cạnh Cao Sủng còn chỗ trống, liền ngồi xuống, Tào Tính vội vàng nói: “Duyên Khánh, vị trí của ngươi ở bàn chủ bên kia, nơi này là vị trí của chúng ta.”
Lý Duyên Khánh nhìn thoáng qua bàn chủ, thấy ở đó là một vài ông lão năm sáu mươi tuổi, hắn cảm thấy không có hứng thú, cười nói: “Chỗ này tốt hơn, đừng bắt ta lại đi nữa.”
Tào Tính bất đắc dĩ, đành phải chạy tới bẩm báo tổ phụ, không bao lâu, một tiếng chuông vang lên, bảy tám gã tân khách quan trọng vừa nói vừa cười từ trong nội đường đi ra, mọi người đều tự vào chỗ, Cao Thâm đứng dậy đối với mọi người cười nói: “Hôm nay là gia yến, đều là thân bằng bạn tốt, mọi người không cần khách khí, cùng nhau nâng chén đi.”
Mọi người đều nâng chén đứng lên, Lý Duyên Khánh nhỏ giọng hỏi: “Không nói vài câu sao.”
Cao Sủng mỉm cười, “Đã nói một buổi chiều, nói nữa là dư thừa.”
“Ồ xem ra ta thực may mắn.”
Cao Thâm nâng chén nói: “Hôm nay gặp nhau, chúng ta cạn ly.”
“Cạn ly.”
Mọi người hô to một tiếng, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Tiệc rượu chính thức bắt đầu, mọi người bắt đầu rót rượu cụng ly, bắt đầu ăn uống, nhưng Lý Duyên Khánh chỉ mới uống vài chén rượu, đã thấy Cao Thâm dẫn theo Tào Bình cùng Phan Húc đi tới, theo sau còn đi theo ba người trẻ tuổi. Ngoại trừ Chu Xuân ra, hai người kia Lý Duyên Khánh nhìn có điểm hơi quen mắt.
“Duyên Khánh, ngươi không nể mặt ta rồi.”
Cao Thâm đi tới cười nói: “Nửa đường chạy trốn, lại không chịu ngồi chủ vị, không thể không phạt ba ly rượu, trong lòng ta mới thoải mái một chút.”
Lý Duyên Khánh cũng cười nói: “Cao gia rượu ngon như vậy, chỉ phạt ba ly rượu là chưa có đủ.”
Lúc này, Phan Húc cười tủm tỉm đi lên trước, “Nếu luận rượu, thì rượu Phan gia chúng ta là ngon nhất, nếu Lý Ngự Sử thích, ta về sẽ đưa tới cho Lý Ngự Sử hai mươi vò.”
Lý Duyên Khánh nghe mà đầu muốn nổ tung, hắn chỉ sợ Phan Húc không biết điểm dừng, đành phải cười gượng hai tiếng, “Rượu tuy ngon, nhưng không thể mê rượu, mê rượu là sẽ lầm đại sự, Phan công nói đúng không.”
Hắn tỏ ý từ chối ý tốt của Phan Húc, Phan Húc có điểm xấu hổ, đành phải cười nói: “Lý Ngự Sử nói đúng, uống rượu thành thói quen, tương lai là sẽ không thể lên chiến trường.”
Lý Duyên Khánh uống liên tục ba ly rượu bồi tội với Cao Thâm. Cao Thâm kéo qua ba người trẻ tuổi phía sau, “Đây là khuyển tử cùng hai con rể, về sau còn xin Lý Ngự Sử chiếu cố nhiều hơn.”
Lý Duyên Khánh nhất thời nghĩ ra, lần trước khi hắn đến Cao gia đã thấy qua, đó là Cao Bá Ngọc con Cao Thâm, làm thị vệ ở cung đình, hiện tại hẳn đã thăng chức, còn một con rể là Tào Trí, thật ra chính là cháu Tào Bình, hình như là Tri huyện củahuyện nào đó, nơi cụ thể hắn đã quên.
Bởi vì Chu Xuân ở đây, Cao Bá Ngọc cùng Tào Trí cũng không tiện đề cấp tới chuyện năm đó, bọn họ mỗi người kính Lý Duyên Khánh một ly rượu mới rời đi, bất quá Tào Bình thì ở lại.
“Hiền chất, chúng ta tán gẫu đôi câu” Tào Bình đem kéo Lý Duyên Khánh đến một bên ngồi xuống.
Tào Bình cười nói: “Hôm nay cháu gái nhỏ của ta đã làm cho Duyên Khánh đau đầu rồi.”
“Không có, Kiều Kiều hoạt bát đáng yêu, vãn bối rất thích.”
“Tiểu nương tử là thực đáng yêu, chỉ là bị làm hư, có đôi khi không hiểu chuyện cho lắm, hy vọng Duyên Khánh đừng trách.”
Lý Duyên Khánh cười cười, “Vãn bối cũng thích chiều nàng.”
Tào Bình trầm ngâm một chút, lúc này mới hàm súc hỏi: “Duyên Khánh còn chưa có suy xét chuyện thành gia sao.”
Lý Duyên Khánh rõ ràng ý tứ của lão, liền nói thản nhiên: “Cha vãn bối cũng thường thường đề cập chuyện này với vãn bối. Nhưng vãn bối đã nói cho phụ thân, hôn nhân là chuyện thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông, gặp được người mình thích, lẫn nhau lại môn đương hộ đối, ta tự nhiên sẽ có suy nghĩ thành lập gia thất.”
Ý của Lý Duyên Khánh chính là nhắc nhở Tào Bình không cần giới thiệu hôn sự cho hắn, Tào Bình sớm thấy rõ nhân thế, làm sao không hiểu Lý Duyên Khánh ám chỉ.
Lão liền thôi không nói tới chuyện cưới hỏi, cũng cười cười nói: “Cái gọi là môi chước ngôn, phụ mẫu mệnh, thật ra chỉ là một loại hình thức, chúng ta cũng hy vọng người trẻ tuổi có thể tình đầu ý hợp, cho nên thế gia chúng ta đã có nhận thức chung, đưa ra phương thức tụ hội giống như thế này, để cho người trẻ tuổi tự lựa chọn, lại có thể thỏa mãn điều kiện môn đăng hộ đối này, thật ra công huân thế gia chúng ta cũng có không ít nữ tử tài mạo xuất chúng, hy vọng Duyên Khánh có cơ hội tham gia tụ hội của chúng ta nhiều hơn.”
“Cảm tạ ý tốt của tiền bối, Duyên Khánh nhất định tham gia, tuyệt không chối từ.”
Tào Bình bỗng nhiên nhớ tới việc Lý Duyên Khánh đến Cao gia tương thân, lúc này lão mới rõ ràng ý tứ của Lý Duyên Khánh, thật ra Lý Duyên Khánh cũng không phải cự tuyệt mình, mà là muốn trước nhận thức kết giao. Nghĩ thông suốt điểm này, Tào Bình trong lòng nhất thời thư thái hơn rất nhiều, ít nhất Lý Duyên Khánh có thái độ thực thành khẩn, nguyện ý kết giao, vậy xem duyên phận lẫn nhau đi.
Tào Bình cười lên, “Có những lời này của ngươi, ta cũng an tâm.”
Nói xong việc Tào gia, lúc này Tào Bình mới đem chuyển đề tài tới việc Phan Húc nhờ mình. Buổi chiều hôm nay lão đã khuyên bảo Phan Húc, đừng đi tìm Lý Duyên Khánh, hắn sẽ rất khó giúp, tốt nhất tìm người trung gian mà nhắn, như vậy mọi người cũng không xấu hổ.
“Duyên Khánh, Phan gia phi thường cảm kích ngươi ngày hôm qua ký tên, đem đổi lao phòng cho Phan Nhạc, giúp cho hắn có thể giữ được tính mạng, thật ra chúng ta đều biết, ngươi mạo hiểm đắc tội Vương Phủ.”
Lý Duyên Khánh trong lòng thở dài một tiếng, trốn qua mùng một, lại trốn không qua mười lăm, chuyện đã đến nước này, cũng kệ đi, có chút lời đơn giản nói ra cũng tốt, tránh để cho Phan gia cả ngày nghĩ cách nối quan hệ với mình.
“Án nọ chỉ là trên danh nghĩa phân công về cho vãn bối quản lý, người thực sự nắm giữ nó vẫn là Vương Tướng quốc. Từ khi xảy ra vụ án đến giờ vẫn là như thế, nhưng vãn bối không hy vọng trong lúc này Phan Nhạc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Xuất phát từ lo lắng này, ta mới đồng ý đem đổi cho hắn một nơi giam giữ điều kiện tốt hơn một chút, cái này cũng không phải ta suy xét Phan gia hay là nhân tố gì khác, đây chỉ là việc ta nên làm.”
Tào Bình gật gật đầu, “Thật ra Lưu Lâm cũng ám chỉ qua cho chúng ta, án này là Vương phủ vì lấy lòng Lâm Linh Tố, đã định luận quá sớm. Vì giữ danh dự của mình, y kiên quyết không chịu phủ định định luận của mình, nến cái án này liền cứ kéo dài như vậy, bất quá hiền chất có thể chiếu sáng một phương hướng cho chúng ta hay không, để cho chúng ta biết chìa khóa giải quyết là ở nơi nào.”
Làm sao Lý Duyên Khánh có khả năng để lộ bí mật Lương Sư Thành tiết lộ cho bọn hắn, hắn khẽ cười nói: “Năm trước sau chiến dịch Tây Hạ, Chủng đại soái đã chính thức thối sĩ, người đã bảy mươi tuổi, cũng không ai có thể tưởng được người còn cơ hội có thể tái nhận chức. Nhưng mấy tháng sau, người một lần nữa nắm giữ ấn soái, thảo phạt loạn phỉ Lương Sơn, ngay tại lúc thắng lợi sắp tới, người bỗng nhiên lại bị miễn chức thối sĩ, cuộc đời phập phồng lên xuống cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi. Nhưng vãn bối có nói với đại soái, chỉ cần người bảo trọng tốt thân thể, tin tưởng trong vòng vài năm người còn có thể có ngày nào đó một lần nữa mặc giáp trụ ra trận.”
“Xin hiền chất nói tiếp” Tào Bình suy tư về lời nói của Lý Duyên Khánh, hắn có điểm rõ ràng.
“Ý tứ của vãn bối là, hy vọng nằm ở phía sau sự tuyệt vọng, cái án Phan Nhạc này tuy thực khó giải quyết, nhưng bóng tối qua đi chính là ánh sáng, nó sẽ không thể cứ nhùng nhằng như vậy nữa. Quan trọng là chúng ta phải học cách chờ đợi cùng nhẫn nại, chỉ cần Phan Nhạc giữ sức khỏe cho tốt, hy vọng sẽ ở trong tuyệt vọng mà lặng yên tới, ta tin tưởng một ngày này sẽ không quá xa.”
Tào Bình trong lòng vạn phần cảm khái, khó trách Chủng Sư Đạo vẫn coi Lý Duyên Khánh là người nối nghiệp của hắn, trước kia không hiểu, hiện tại rốt cuộc lão đã rõ ràng. Một người trẻ tuổi như thế, lại sung mãn cơ trí. là lần đầu tiên lão nhìn thấy một người trẻ tuổi ưu tú như vậy, nếu có thể được tôn nữ tế như vậy, là may mắn của Tào gia.
tuy Lý Duyên Khánh cũng không nói rõ điều gì, nhưng Tào Bình đã nghĩ rõ ràng, thật ra Lý Duyên Khánh đã có chìa khóa giải quyết, chỉ có điều hắn đang chờ đợi thời cơ.
“Hiền chất, còn có một việc cuối cùng, câu đối mà lần trước ngươi cho cháu gái ta, nó rất thích, đáng tiếc quá nhỏ không thể dán lên, thỉnh cầu ngươi lại viết một bức toàn liên.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận