Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 465: Khách phương xa đến

Chương 465: Khách phương xa đếnChương 465: Khách phương xa đến
Đồng thời khi Lý Duyên Khánh tiến vào cửa lớn Cao phủ, ở trước cửa Bảo Nghiên Trai có một thiếu nữ trẻ tuổi nhìn hơi có chút lôi thôi, nói lôi thôi là vì mái tóc nàng đã mấy ngày không gội, xõa xuống kết thành từng chùm. Gương mặt nhìn hơi xanh xao, cộng thêm chiếc váy dài rộng vải thô kiểu phụ nữ nông thôn thường mặc, khiến nàng có vẻ mập mạp. Nói thẳng thắn một chút, nàng ăn mặc như vậy tựa như một nữ khất nhi lưu lạc đầu đường xó chợ.
“Nơi này là Bảo Nghiên Trai, tiểu nương tử, đây không phải là nơi cô nên đến” Một nữ nhân viên cửa hàng bịt mũi, giống như đuổi ruồi bọ phất phất tay với nàng.
“Ta không đến mua son.”
Nữ tử trẻ tuổi ấp a ấp úng nói: “Ta đến tìm một người.”
“Xin hỏi ngươi muốn tìm ai” Tôn đại nương tử hấp tấp đi tới, nàng cố gắng giữ sự khách khí, nhưng cũng không hy vọng thiếu nữ ăn mày này ảnh hưởng Bảo Nghiên Trai làm ăn.
“Ta tìm Lý Duyên Khánh, hắn có ở đây không?”
Không cần phải nói, tiểu nương trẻ tuổi này chính là Hỗ Thanh Nhi. Sau khi tránh được quân Lương Sơn đuổi bắt, nàng không dám đi theo quan đạo. Cứ đi đêm ngày nghỉ, trèo đèo lội suối, mất thời gian sáu ngày mới đi tới kinh thành.
Nàng đã không còn chỗ có thể đi, chỗ của Lý Duyên Khánh là nơi duy nhất nàng có thể đến, đương nhiên, nàng còn có mẫu thân cải giá ở phủ Đại Danh, nhưng nàng tình nguyện đến chỗ Lý Duyên Khánh, cũng không muốn gặp lại mẫu thân đã làm cho nàng đau thấu tâm can.
“Cô là…” Tôn đại nương tử hơi ngẩn ra, đánh giá Hỗ Thanh Nhi một chút.
“Ta là muội muội của hắn, kêu Lý tam nương.”
Hỗ Thanh Nhi từng ở tại kinh thành, khi đó còn chưa có Bảo Nghiên Trai, người biết nàng đa phần đã bị phái đi các nơi, Tôn đại nương tử cũng không biết Hỗ Thanh Nhi.
Nàng cảm thấy hơi ngơ ngác, muội muội tiểu đông chủ mới hai tuổi, tìm đâu ra một muội muội lớn như thế này
Đúng lúc này, Hỉ Thước bước nhanh từ trong cửa hàng ra, nói với giọng oán giận: ” Đại nương tử, ta đói bụng lắm rồi, đi tìm chút đồ ăn đi.”
“Hỉ Thước.”
Hỗ Thanh Nhi kích động kêu lên, xông lên cầm tay nàng, “Ngươi không nhận ra ta sao.”
“Ngươi là Tiểu Thanh nhi” Hỉ Thước bỗng nhiên nhận ra nàng.
Nàng nhìn Hỗ Thanh Nhi từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Sao ngươi lại trở nên như thế này.”
Hỗ Thanh Nhi từng cùng Hỉ Thước thân như tỷ muội, nàng như thấy được người thân, trong lòng cảm giác đau khổ ập đến khiến cho hai mắt lập tức đỏ ửng, che miệng xoay đi, nhịn không được khóc thút thít.
Hỉ Thước biết nhất định nàng gặp phải chuyện bất hạnh, vội vàng kéo tay nàng nói: “Chúng ta vào hậu viện, để ta kiếm quần áo cho ngươi thay, rồi tắm rửa một chút.”
Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Tôn đại nương tử cùng nhân viên cửa hàng, Hỉ Thước lôi kéo Hỗ Thanh Nhi chạy về phía hậu viện.
Nửa canh giờ sau, ở một hàng ăn trong ngõ nhỏ, Hỗ Thanh Nhi như sói như hổ cắm đầu ăn, Hỉ Thước thấy nàng mặt xanh xao, cũng không biết nàng đã đói bụng bao nhiêu ngày rồi, trong lòng hết sức đồng cảm, nhỏ giọng khuyên nàng: “Từ từ ăn, coi chừng nghẹn.”
Hỗ Thanh Nhi ăn sạch sẽ, ngay cả canh cũng húp cạn, lúc này mới buông bát lau miệng: “Đã năm ngày ta không được ăn no.”
“Đến cùng đã phát sinh chuyện gì.”
Hỗ Thanh Nhi cúi đầu, mắt đỏ lên nói: “Cha ta đã chết. Người bị cẩu tặc Tống Giang kia hại chết, ta nhảy vào trong hồ mới thoát được tính mạng.”
“A, sao lại như vậy.”
“Cẩu tặc nọ phái mấy ngàn người ở chung quanh Vận Châu cùng Tể Châu lùng bắt ta, toàn bộ quan đạo đều bị phong tỏa, ta cũng chỉ có thể chạy trốn trong hoang dã. Đói bụng kiếm rau dại, mệt nhọc ngủ sơn động, trốn trở lại kinh thành, quần áo rách hết, cái váy này là ta trộm ở một nông trại Bộc Châu.”
“Cẩu tặc đáng chết.”
Hỉ Thước oán hận mắng một câu, lại an ủi nàng: “Yên tâm đi, tiểu quan nhân nhất định sẽ giúp ngươi báo thù.”
“Hắn hiện đang ở đâu?”
“Hắn hiện đã thăng quan, làm cái gì Ngự Sử, đợi lát nữa ta đưa ngươi đi tới nhà hắn.”
Hỗ Thanh Nhi cả kinh, “Lý đại ca đã thành gia?”
“Còn chưa, bất quá cưới một phòng thiếp, ta gọi nàng là Quách đại tỷ. Đó là một người phi thường tốt, cũng là một nữ tử số khổ.”
Hỉ Thước chợt cười nói: “Dù sao ngươi là muội muội hắn, cho dù hắn có cưới mười tám nương tử cũng không dám đuổi ngươi ra khỏi cửa.”
Hỗ Thanh Nhi trong lòng cười khổ một tiếng, mình lại là muội muội hắn, cũng không biết là muội muội gì đây.
Hỉ Thước cùng Hỗ Thanh Nhi ăn no xong, Hỉ Thước vén màn cười nói: “Đi thôi, ta đã gọi là một chiếc xe trâu, chúng ta đi tới nhà hắn.”
Hỗ Thanh Nhi nghĩ tới một chuyện, “Binh khí của ta còn giấu ở ngoài thành, ta muốn lấy về.”
“Có xa không?”
“Không xa, chôn ở dưới tường một tòa tự viện ngay ở ngoài thành tây, ra cửa tây là có thể thấy.”
“Ta biết rồi, nhất định là Thiết Phật tự, ta cùng ngươi đi lấy.”
Hai người mướn một chiếc xe trâu đi ra ngoài thành tây, Hỗ Thanh Nhi nhanh chóng lấy lại tiên nhận rồi các nàng lại quay về trong thành, đi tới nhà mới của Lý Duyên Khánh ở trước Vân Kỵ kiều.
“Đến rồi, chính là nơi này.”
Hỉ Thước cho xa phu trăm tiền, dẫn Hỗ Thanh Nhi đi tới cửa lớn. Lúc này Hỗ Thanh Nhi đã tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo nhân viên nữ cửa hàng Bảo Nghiên Trai, lại ăn no, nên trông cũng có vẻ lấy lại được tinh thần, hồi phục sự xinh đẹp của nàng trước đây.
“Ô, Hỉ Thước đã đến.”
Quản gia Thái thúc đi ra đón, lão chưa thấy qua Hỗ Thanh Nhi, liền cười hỏi: “Vị cô nương này là?”
“Đây là nghĩa nữ lão gia, cũng là muội muội tiểu quan nhân, mới từ huyện Thang Âm đến. Thái thúc gọi nàng Tam Nương là được.”
“Thì ra là Tam Nương cô nương, mau mời vào.”
Thái thúc nhiệt tình mời hai người vào nhà, Hỉ Thước dẫn Hỗ Thanh Nhi đi về phía hậu viện. Khi thấy trái phải không người, lúc này nàng mới nói khẽ Hỗ Thanh Nhi: “Thiếp của tiểu quan nhân cũng không phải là người bình thường, hiện tại nàng còn đang bị một người quyền thế rất lớn tìm kiếm, nên ít khi ra cửa, ngươi biết như vậy là được rồi.”
Hỗ Thanh Nhi trong lòng có chút tò mò, chẳng lẽ vị Quách đại tỷ này cũng giống như mình, bị người lùng bắt khắp nơi sao.
Các nàng đi vào bên trong, thấy phía trước có một nữ tử trẻ tuổi mặc đồ trắng đang đi tới, nhìn trông xinh đẹp tuyệt trần, da thịt trắng mịn, giống như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.nhất thời Hỗ Thanh Nhi nhìn mà ngây dại, trong lòng vô cùng khiếp sợ, không ngờ thiên hạ lại có nữ tử xinh đẹp như vậy.
“Hỉ Thước, vị tiểu nương tử này là ai vậy” Tư Tư đi tới cười hỏi.
“Đại tỷ, nàng chính là Thanh nhi, tiểu quan nhân có nói qua, tỷ có nhớ không?”
Tư Tư nhất thời nhớ lại, phu lang đã có nói qua với mình, lúc nhỏ có muội muội Tiểu Thanh Nhi cách vách.từ nhỏ nhà bọn họ đối với phu lang có ân tình rất sâu, sau lại cải danh kêu Lý Tam Nương.
“Ta biết rồi, muội chính là Tiểu Thanh Nhi, hình như còn biết võ nghệ.”
Tư Tư nhiệt tình lôi kéo tay nàng, “Bên ngoài lạnh, chúng ta nhanh đi vào phòng nói chuyện.”
Hỉ Thước lén nháy mắt mấy cái vớ Hỗ Thanh Nhi, Hỗ Thanh Nhi cảm thấy rất ấm áp. Nàng vô cùng mẫn cảm, có thể cảm nhận được vị Quách đại tỷ này chân thành, cũng không phải là dối trá.
Các nàng vào phòng ngồi xuống, Tư Tư tự mình rót trà, rồi cười nói: “Phu lang cũng đã nhắc tới Tiểu Thanh nhi với ta, nói muội là một nữ hiệp, trợ giúp phụ nữ trẻ con, nghiêm trị gian ác, chuyên thích lo lắng chuyện bất công của thiên hạ.”
Hỗ Thanh Nhi có chút xấu hổ cười nói: “Đại ca khen quá rồi, thật ra muội là hảo hán Lương Sơn, quan phủ nói bọn muội là loạn phỉ, nhưng muội cho rằng mình là thay trời hành đạo.”
Tư Tư che miệng bật cười. Nhìn nàng cười, Hỗ Thanh Nhi ngây người một chút, thở dài: ” quả thật là a tỷ không thể ra cửa, mấy nam tử thối mà thấy a tỷ sẽ xuất hiện ý nghĩ xấu.”
Tư Tư cười lắc đầu, nàng không thể ra cửa cũng không phải là duyên cớ như vậy, nàng lại nói: “Ta nghe phu lang nói, hảo hán Lương Sơn đã bị quan phủ chiêu hàng.”
Hỗ Thanh Nhi nghiến chặt răng nói: “Không phải chiêu an, là đầu hàng quan phủ, cha muội cùng Lô thúc phụ không chịu đầu hàng, kết quả bị cẩu tặc Tống Giang hại chết, cũng thiếu chút muội chết trong tay hắn. Mối huyết hải thâm cừu này muội không thể không báo “
“Thanh Nhi hãy ở lại đã, việc báo thù đại ca muội sẽ thay muội.”
Tư Tư đứng dậy đi căn dặn nha hoàn thu dọn phòng, nàng lại quay đầu cười nói: “Muội tới vừa đúng lúc, có thể đi cùng với tỷ, ngày mai chúng ta cùng đi tự viện cách vách dâng hương, muội có thể tế cha của muội trên trời.”
Thanh Nhi trong lòng vô cùng cảm kích, vội vàng đứng dậy hành lễ, “Đa tạ a tỷ an bài.”
Ban đêm, Lý Duyên Khánh quay trở về phủ. Khi hắn từ trong xe trâu đi ra, Thái thúc đã cười đi lên đón, “Quan nhân đã trở lại.”
“Hôm nay uống rượu hơi nhiều, đám người Dương Quang đã trở về chưa?”
“Bọn họ cũng vừa trở về. Tất cả đã về phòng ngủ. Đúng rồi, hôm nay muội muội quan nhân từ huyện Thang Âm đến đây.”
“Muội muội của ta” Lý Duyên Khánh cảm thấy hơi ngơ ngác.
“Hỉ Thước đưa nàng đến, hình như kêu Tam Nương.”
Lý Duyên Khánh nhất thời kinh hô một tiếng, liền chạy về phía nhà sau. Nghe quản gia nói vậy hắn biết là Thanh Nhi đến đây, trong lòng hắn vẫn rất lo lắng về Thanh Nhi, danh sách triều đình chiêu an quân Lương Sơn hôm trước đã có, nhưng hắn không có thấy tên Lô Tuấn Nghĩa cùng cha con Hổ thị, lại không tiện hỏi. Vì vậy mà tâm trạng của hắn luôn lo lắng.
Lý Duyên Khánh chạy vào hậu viện, vội hỏi: “Thanh Nhi ở nơi nào””
“Đại ca, muội ở trong này.”
Thanh Nhi từ trong phòng chạy ra, nhào vào trong lòng Lý Duyên Khánh mà khóc thật to.
“Đại ca, phụ thân bị cẩu tặc Tống Giang hại chết.”
“A, sao lại như vậy.”
“Phụ thân cùng Lô thúc phụ không chịu đầu hàng triều đình, bị Tống Giang lừa đi thương nghị quân vụ, kết quả Tống Giang thiết lập mai phục ở đại doanh, hai người họ đã bị…”
Hỗ Thanh Nhi nói không được nữa, lại khóc nức nở.
Lý Duyên Khánh nhớ tới ân tình của Hỗ đại thúc đối với mình, trong lòng hắn cực kỳ hận, nghiến răng nói khẽ với Hỗ Thanh Nhi nói: “Thù này chúng ta ghi tạc trong lòng, sớm hay muộn cũng sẽ giết tên cẩu tặc Tống Giang kia.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận