Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 470: Mở ra lối riêng.

Chương 470: Mở ra lối riêng.Chương 470: Mở ra lối riêng.
- Lần đầu tiên cộng sự với các vị, cần phải giới thiệu với các vị Lý Ngự Sử trước mặt này một chút!
Trong Nghị Sự Đường thuộc tầng hai nửa hình tròn Đài Viện, Lý Diên Khánh đang giới thiệu mình với đồng liêu Hình Bộ và Đại Lý Tự. Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, tất cả mọi người đều bật cười. Hình Bộ Lang Trung Cố Dật Quần cười nói:
- Chúng ta đều biết Lý Ngự Sử, trái lại Lý Ngự Sửa chưa hẳn đã quen thuộc chúng ta, hẳn là để chúng ta giới thiệu bản thân mới đúng.
Đại Lý Tự Chính Triệu Thù cũng nói:
- Lý Ngự Sử cũng không cần giới thiệu, về sau chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác, khi đó chúng ta chậm rãi làm quen, không bằng nói một chút về vụ án này đi! Đã kéo dài một năm rồi, ta cũng sắp quên tình tiết vụ án.
Tâm tư của mọi người đều như thế, đều vội vàng hi vọng chấm dứt nhanh chóng vụ án kéo dài một năm này. Khó được thái độ của Ngự Sử Đài rốt cuộc thay đổi, họ đều rất lo lắng, một khi Lý Diên Khánh bị bỏ cũ thay mới, vụ án này sẽ thực sự đi vào ngõ cụt, cho nên thời gian với họ mà nói cực kỳ quý giá, họ không có tâm tình nói cười nữa.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Tất cả mọi người muốn nắm chặt thời gian, vậy thì bắt đầu đi! Đầu tiên ta muốn biết, thư ý kiến chính thức mà Hình Bộ và Đại Lý Tự đã ký tên năm ngoái có còn hiệu lực hay không?
Lý Diên Khánh nhìn lại hai người, Hình Bộ Lang Trung Cố Dật Quần nói:
- Thời gian đã qua một năm, mặc dù thư ý kiến không có kỳ hạn, nhưng thứ một năm trước tới giờ mới lấy ra không ổn, chúng ta có thể nhận định lại lần nữa, đương nhiên kết luận cũng như vậy, chỉ là đổi thời gian thành hiện tại.
- Vậy còn Đại Lý Tự?
Lý Diên Khánh lại nhìn về phía Triệu Thù.
- Thái độ của Đại Lý Tự cũng như vậy, tốt nhất nhận định lại một lần, nội dung không thay đổi, thời gian đổi thành hiện tại.
- Ba phương đều quyết định nhận định lại lần nữa, như vậy quá trình cần thiết thì vẫn phải làm. Buổi sáng ngày mai, chúng ta sẽ thẩm vấn Phan Nhạc và ba tên phạm tội ám sát ở Đại Lý Tự, mọi người không có ý khác chứ?
Cố Dật Quần là Triệu Thù nhìn nhau. Cố Dật Quần hỏi:
- Không biết thái độ của Ngự Sử lần này là gì? Có thể giống như lúc trước hay không?
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Sau khi thẩm án xong, lấy sự thật làm căn cứ định án!
Đúng lúc này, Lưu Phương vội vàng tiến vào nói:
- Lý Ngự Sử, Vương Trung Thừ tới rồi!
Cửa bị đẩy ra, liền thấy Ngự Sử Trung Thừa Vương An Trung bước nhanh vào. Mọi người đều đứng dậy, cùng thi lễ:
- Tham kiến Vương Trung Thừa!
- Mời hai vị ngồi!
Vương Trung Thừa mời quan viên Hình Bộ và Đại Lý Tự ngồi xuống, lại lạnh lùng nói với Lý Diên Khánh:
- Tam Ti hội thẩm vì sao không nói trước cho ta biết?
Lý Diên Khánh hiểu rõ trong lòng, chắc chắn là Trương Tuân báo cáo cho Vương Phủ, Vương Phủ sai Vương Trung Thừa tới gây rối. Hắn đã sớm chuẩn bị, không chút hoang mang nói:
- Vương Trung Thừa hiểu lầm rồi, đây cũng không phải là đại Tam Ti hội thẩm.
- Ta biết đây là tiểu Tam Ti hội thẩm, nhưng tiểu Tam Ti hội thẩm cũng là chủ quan các bộ phê chuẩn mới có thể tiến hành. Ta không biết Hình Bộ và Đại Lý Tự, nhưng ta đã phê chuẩn Ngự Sử Đài chưa?
Lý Diên Khánh lấy một phần phê chuẩn Tam Ti hội thẩm do Vương Phủ ký tên từ trong túi hồ sơ, đưa cho Vương An Trung:
- Đây cũng không phải bản án mới, mà là bản án cũ, đủ loại nguyên nhân kéo dài tới hôm nay. Tháng bảy năm ngoái, Vương Ngự Sử Trung Thừa lúc ấy đã phê chuẩn bản án này, cho nên ti chức không cần phải xin phép Trung Thừa, đây là thẩm án bình thường, chuyện nằm trong phạm vi quyền lực của ti chức.
Lý Diên Khánh lợi dụng đầy đủ khiến Vương An Trung á khẩu không trả lời được. Y mừa nhận được mệnh lệnh của Vương Phủ, để y nhanh chóng dừng ngay Tam Ti hội thẩm đang cử hành ở Ngự Sử Đài. Y còn không rõ ràng xảy ra chuyện gì liền vội vàng chạy tới, kết quả đụng phải cái đinh.
Vương An Trung thầm mắng Vương Phủ trong lòng, rõ ràng là phân của y lại để mình tới thu thập, như vậy để mình xử lý thế nào, muốn phế bỏ phê chuẩn của Vương Phủ, đây cũng không phải Ngự Sử Đài thẩm án một mình, đây là Tam Ti hội thẩm, một khi y hủy bỏ phê chuẩn có nghĩa Ngự Sử Đài lui khỏi Tam Ti hội thẩm, đây chính là chuyện lớn phải báo lên Thiên tử, Vương An Trung y cũng không muốn chơi với lửa.
Vương An Trung dù sao cũng là kẻ già đời lăn lộn trong quan trường nhiều năm, y hơi suy nghĩ liền nói:
- Cũng không phải ta nhằm vào vụ án này, bản án là án cũ, điều này ta rõ ràng, nhưng ngươi lần đầu xử lý bản án Tam Ti hội thẩm, cho nên có mấy lời ta muốn dặn dò ngươi. Ngươi hẳn nên báo cáo với ta trước, sau đó thẩm án cũng không muộn, dù sao ta là cấp trên trực tiếp của ngươi.
Mặc dù Vương An Trung thoáng lui về phía sau một bước, nhưng y lại dùng phương thức khác uy hiếp Lý Diên Khánh, dùng thân phận cấp trên cảnh cáo Lý Diên Khánh, ‘ngươi không chịu nhượng bộ, xem ta làm khó ngươi’.
Lý Diên Khánh đương nhiên biết sau khi đắc tội cấp trên bước chân sẽ liên tục khó khăn, nhưng việc này liên quan rất lớn, vào thời điểm quan trọng này, hắn tuyệt đối không thể cho Vương An Trung bất cứ cơ hội lật bàn nào. Tên đã bắn ra thì không thể quay đầu, một khi Lý Diên Khánh hắn e ngại Vương An Trung mà thỏa hiệp, vậy cuối cùng mũi tên kia chỉ có thể bắn trúng chính hắn.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Đa tạ Trung Thừa quan tâm, nhưng ti chức đã hiểu rõ bản án này, cũng rõ ràng quá trình Tam Ti hội thẩm. Ti chức sẽ thực hiện nghiêm ngặt chức trách của mình, xin Trung Thừa để ti chức tiếp tục thẩm tra vụ án, chờ sau khi bản án kết thúc, ti chức sẽ báo cáo với Trung Thừa.
Bản án thẩm tra kết thúc rồi báo cáo đã không còn ý nghĩa, quyền lực của Ngự Sử Trung Thừa ở chỗ phê chuẩn trước đó, mà không phải lắng nghe báo cáo sau này.
Vương An Trung biết mình không có cách nào ngăn cản Lý Diên Khánh thẩm tra bản án, y đành hừ một tiếng, quay người rời đi.
Cố Dật Quần và Triệu Thù đều tận mắt nhìn thấy Lý Diên Khánh quyết tâm không tiếc đắc tội cấp trên vì bản án này, họ đều phấn chấn tinh thần, cùng khom người thi lễ:
- Vậy cứ quyết định, buổi sáng ngày mai chúng ta tổ chức Tam Đường hội thẩm tại Đại Lý Tự.

Lúc hoàng hôn, Lý Diên Khánh mời Trịnh Vinh Thái tới một quán trà nhỏ bên cạnh Trịnh gia. Hai người ngồi đối diện nhau, Lý Diên Khánh rót cho gã một chén cười nói:
- Tình hình gần đây thế nào?
- Còn có thể thế nào? Thời gian chịu đựng từng ngày, nếu không phải sống cùng một đám nữ nhân, nói thật, ta cũng hơi chán rồi.
- Về sau có tính toán gì không?
Trịnh Vinh Thái khẽ thở dài:
- Phụ thân ta muốn để ta về Tương Châu quản lý điền trang, hắn trưng cầu ý kiến của ta, ta không muốn đi. Đại bá phụ để ta làm buôn bán hương liệu với hắn, ta cũng không muốn làm, nhưng mỗi ngày không làm việc gì cũng nhàm chán, ngươi nói ta có thể làm gì?
- Thật ra ngươi có thể đi hải ngoại mậu dịch!
Trịnh Vinh Thái nao nao:
- Ta không rõ ý của ngươi.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Đã nhàm chán, vậy có thể đi ra biển chơi một chút. Đi Nam Dương, đi Nhật Bản, đi Cao Ly, có thể du lịch thiên hạ, tầm nhìn rộng rãi. Ngươi thích nữ nhân, cũng có thể đi nhấm nháp nhiều loại nữ nhân. Thời gian hai ba năm thoáng cái sẽ qua, nói không chừng khi ngươi trở về chính là một người trẻ tuổi cường tráng đen nhánh.
Có thể gặp đủ loại nữ nhân quả thực khiến Trịnh Vinh Thái động tâm. Gã do dự một chút nói:
- Chỉ sợ ra biển sẽ gặp phải tai nạn trên biển, mạng nhỏ sẽ mất rồi.
- Vậy thì phải xem ngươi ngồi thuyền gì. Ngươi ngồi thuyền nhỏ đương nhiên là nguy hiểm, nhưng ngươi có thể chọn lựa thuyền biển lớn hai vạn thạch, loại thuyền biển này có thể chống lại mưa bão mạnh nhất trên mặt biển. Bá phụ ngươi làm buôn bán hương liệu, hắn rất rõ ràng thuyền nào bền chắc nhất, ta tin tưởng hắn sẽ ủng hộ ngươi đi ra ngoài một chút.
Mặc dù Trịnh Vinh Thái không bị thuyết phục ngay, nhưng rõ ràng cũng động tâm. Gã gật đầu:
- Được rồi! Để ta suy nghĩ một chút.
Lý Diên Khánh lại rót cho gã một chén trà đầy:
- Hôm nay ta tìm ngươi ra, thật ra là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay.
- Bộ dạng của ta hiện giờ, còn có thể giúp ngươi chuyện gì?
Trịnh Vinh Thái cười khổ lắc đầu:
- Ngươi đang nói đùa đúng không!
- Ta muốn gặp Thái tử!
- Cái gì?
- Ta muốn gặp riêng Thái tử một chút.
Giọng Lý Diên Khánh rất nhỏ, nhưng giọng điệu lại hết sức kiên định.
- Không có khả năng!
Trịnh Vinh Thái lắc mạnh cái đầu lớn như đầu trâu:
- Thứ nhất, ta không giúp được ngươi; thứ hai, ngươi không gặp được Thái tử, hiện giờ hắn tương đương với bị giam lỏng ở Đông Cung, không thể gặp bất cứ ngoại thần nào.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút:
- Ta biết ngươi có biện pháp liên hệ với Thái tử, chỉ là ngươi sợ gánh nguy hiểm. Chỉ là chuyện này rất quan trọng, ta nhất định phải liên hệ với hắn. Chuyện này không có liên quan tới ngươi, hết thảy nguy hiểm để ta gánh chịu.
- Vậy ngươi có thể đi tìm Lương Sư Thành mà! Ta nghĩ hắn sẽ có biện pháp.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Nếu như có thể tìm hắn, ta còn tới cầu cạnh ngươi làm gì?
Trịnh Vinh Thái cúi đầu hồi lâu nói:
- Thái tử điện hạ từng nói với A tỷ ta, nếu như về sau Trịnh gia có tình huống khẩn cấp gì, có thể tìm Ngự Y Triệu Thái Thừa đưa tin cho hắn. Nhưng chúng ta vẫn chưa từng dùng quan hệ này, cũng không biết Triệu Thái Thừa này rốt cuộc có thể tin cậy được không?
Lý Diên Khánh biết Trịnh Vinh Thái đưa ra quyết định này cũng không dễ dàng. Mặc dù tiểu tử này toàn thân khuyết điểm, nhưng lại hết sức nghĩa khí với bằng hữu, miệng lại rất chặt, hắn lại hỏi:
- Có tín vậy gì không?
Trịnh Vinh Thái do dự một chút nói:
- Có nửa miếng ngọc bội, sau khi A tỷ ta xuất gia làm nữ đạo sĩ liền giao nó cho ta, sau đó ta sẽ đưa cho ngươi, nhưng sau khi dùng xong ngươi phải trả cho ta!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Lão Trịnh, đa tạ rồi!
Trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh của Trịnh Vinh Thái biểu lộ ý cười giảo hoạt:
- Ngươi không sợ ta nói cho Lương Sư Thành, ngươi tự tiện vượt qua hắn tìm Thái tử sao?
Lý Diên Khánh cười ha ha một tiếng:
- Nếu như ngươi đi cáo trạng, ta cũng chịu rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận