Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 471: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Chương 471: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.Chương 471: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trong cuộc đấu tranh quyền lực giữa liên minh Lương Sư Thành cùng Thái Kinh với Lý Ngạn, Lý Diên Khánh chỉ là một quân cờ nho nhỏ, hắn còn chưa có tư cách chen người vào vị trí kỳ thủ. Điều này, hắn tự hiểu được.
Nhưng Lý Diên Khánh cũng biết, cho dù là Lương Sư Thành hay Thái Kinh, đều là lão già ăn thịt người không nhả xương, muốn dựa vào bọn họ mà phát triển, trừ phi tự nguyện làm một quân cờ cả đời chạy theo nghe lời, nếu không, chỉ cần hơi muốn nhãng ra một chút, sẽ bị bọn họ nuốt chửng không chút do dự.
Chỉ có duy nhất một loại người lòng đầy trách nhiệm, tận trung với đất nước như Chủng Sư Đạo mới thực sự muốn bồi dưỡng hắn làm trụ cột vững vàng cho Đại Tống. Đáng tiếc, Đại Tống đã ngày một đen tối hơn, không còn chốn dung thân cho Chủng Sư Đạo.
Lý Diên Khánh hắn, hoặc là trầm luân trong bóng đêm, hoặc là học được cách tự bảo vệ mình trong bóng đêm. Khi tất cả mọi người đều vứt bỏ Thái tử Triệu Hoàn, chỉ sợ liên lụy bản thân, Lý Diên Khánh hắn biết đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Thiên hạ biết bao người dệt hoa trên gấm, nhưng có mấy ai đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi? Lần này hắn muốn làm người đưa than.
Cái chức danh Triệu Thái Thừa, nghe thì rất oai oách, nhưng trên thực tế chỉ là một chức quan tép riu cửu phẩm. Cục Thừa Thái Y Cục, bất quá cũng chỉ là một y quan cửu phẩm có y thuật cực kỳ lợi hại, nổi bật trong đám ngự y.
Triệu Thái Thừa tên Triệu Tế Từ, chừng ngoài năm mươi tuổi. Tổ phụ và phụ thân của lão đều làm thái y trong cung, bản thân lão từ khi hơn mười tuổi đã xách hòm thuốc theo phụ thân, hành y bốn mươi năm trong cung, năm bốn mươi ba tuổi kế thừa chức quan của phụ thân, là Cục Thừa Thái Y Cục.
Mấy chục năm kinh nghiệm hành nghề cùng phẩm đức nghề nghiệp cẩn trọng, lão không chỉ có thanh danh hiển hách trong hoàng cung, mà trong Kinh thành cũng có được danh vọng to lớn, mọi người đều gọi lão là Triệu Thần Y hoặc Triệu Thái Thừa.
Phủ đệ Triệu Thái Thừa ở phía đông đường Ngự Nhai, là một khu cực hoàng kim cực kỳ phồn hoa. Tòa phủ đệ rộng hơn năm mẫu này là xưa kia tổ phụ của y đã chữa khỏi bệnh nặng cho Thái Hậu mà được ban thưởng, tấm bảng hiệu “Triệu Thái Thừa Phủ” treo trên cửa lớn nhà họ cũng là được Thần Tông Hoàng Đế năm xưa đích thân ngự bút.
Đầu đêm, Lý Diên Khánh tới phủ Triệu Thái Thừa. Triệu Tế Từ có hai đứa con trai, đứa con lớn kế nghiệp cha, từ nhỏ đã theo lão vào trong cung hành nghề, làm một ngự y.
Đứa con thứ hai tự lo lấy thân. Triệu Tế Từ đã xây một tòa y quán rộng khoảng một mẫu bên trái cửa lớn phủ trạch, treo bảng hiệu Triệu Thái Thừa xem bệnh cho dân chúng. Bình thường, khi nhàn hạ, lão cũng cùng con trai lớn ngồi trên đường hành y.
Nhưng hiện giờ Triệu Tế Từ đã năm mươi lăm tuổi, không thể ra ngoài hành y được nữa, ngoại trừ nhà quyền quý lão sẽ đích thân tới tận nhà thăm khám, bách tính phổ thông khác muốn tìm tới lão nhờ xem bệnh chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa y quán cầu y. Mà lão chỉ xem hai loại bệnh, một là bệnh mà con trai không chữa được, hai là khi đối phương đồng ý chi ra năm mươi lượng tiền khám.
Lý Diên Khánh không đường đột vào thẳng cửa phủ mà vào y quán. Một tiểu dược đồng đứng ở cửa nói với hắn:
- Rất xin lỗi, y quán đã đóng cửa, trừ phi là cấp cứu, còn thì không tiếp khách nữa.
- Ta tới tìm Triệu Thái Thừa. Ông ta ở đây không?
Dược đồng nghi hoặc nhìn hắn:
- Lão thái y nhà ta có ở nhà, nhưng ngài không xem bệnh, lại càng không nói là vào lúc này. Nếu ngươi cần cấp cứu ta có thể đi mời Mã y sư, tiền xem bệnh cũng giống như ban ngày, ba trăm văn. Nếu như quan nhân nhất định phải tìm quán chủ, vào lúc này phải cần hai lượng bạc.
Lý Diên Khánh lấy ra một thỏi vàng mười lượng:
- Đây là mười lượng hoàng kim, ta muốn tìm Triệu Thái Thừa!
- Được! Quan nhân, mời vào trong ngồi!
Đối phương lấy ra mười lượng vàng, tương đương với một trăm lượng bạc trắng, dược đồng không dám thất lễ, vội mời hắn vào trong nội đường y quán, lại để cho một tiểu dược đồng khách dâng trà cho hắn, còn mình chạy vào trong bẩm báo.
Lý Diên Khánh ngồi trong đường vừa uống trà vừa quan sát xung quanh. Nội đường bố trí rất đơn giản, ở giữa là một bàn bát tiên, xung quanh có bốn cái ghế, hắn đang ngồi ở vị trí chủ khách, bên cạnh là một cái bàn nhỏ, trên đó đặt một tấm gỗ, nhìn có vẻ bình thường, nhưng tấm biển hiệu trên đó lại không bình thường. Tấm biển này viền vàng, có bốn chữ lớn “hành y tế thế”, Lý Diên Khánh nhận ra được đây là thể chữ sấu kim của Thiên Tử Triệu Cát.
Lúc này, ngoài đại đường có tiếng ho khan khe khẽ. Một lão giả chắp tay đi vào, đầu đeo khăn, mặc một bộ áo thâm hơi cũ, chính là danh y Triệu Tế Từ. Lão chăm sóc bản thân vô cùng tốt, mặc dù đã năm mươi lăm tuổi nhưng trên mặt không có lấy một vết nhăn nào.
- Các hạ không phải đến xem bệnh!
Triệu Tế Từ vừa vào nội đường đã cười nhạt.
Danh y không cần vọng văn vấn thiết, chỉ nhìn thoáng qua khí sắc của Lý Diên Khánh đã biết hắn không có chứng bệnh gì, mà lại cầm mười lượng vàng đi cầu y, rõ ràng có nỗi khổ tâm khác.
Lý Diên Khánh đứng dậy thi lễ:
- Tại hạ Lý Diên Khánh!
Triệu Tế Từ giật mình:
- Thì ra là Lý Ngự Sử. Thất kính, mời ngồi!
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Triệu Tế Từ cười hỏi:
- Lý Ngự Sử đang cần ta hỗ trợ phá án sao?
- Ta muốn nhờ Triệu Thái Thừa gửi giúp một phong thư.
- Đưa thư?
Triệu Tế Từ cười:
- Ta làm ngự y bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên có người bảo ta đưa thư đấy. Không biết Lý Ngự Sử muốn đưa thư cho ai?
Lý Diên Khánh lấy ra một nửa miếng ngọc bội từ trong ngực, đặt lên bàn. Triệu Tế Từ vừa thấy lập tức biến sắc, vội vàng phất tay, đuổi hai tiểu đồng ngoài cửa đi, nói với Lý Diên Khánh:
- Mời vào phòng nói chuyện!
Trong nội đường còn có một gian phòng nhỏ, là nơi xem bệnh của Triệu Tế Từ, bốn phía không có cửa sổ, cực kỳ yên tĩnh, bên cạnh có một cái giường, ở giữa có một bàn nhỏ.
Hai người ngồi xuống bên bàn. Triệu Tế Từ lấy ra một miếng vải trắng tinh vuông vức từ trong ngực, mở ra, bên trong cũng có nửa miếng ngọc bội. Lão đặt miếng ngọc của mình bên cạnh miếng ngọc của Lý Diên Khánh, quả nhiên, hai nửa ăn khớp thành một miếng ngọc bội hoàn chỉnh.
Triệu Tế Từ gật gật đầu, thấp giọng hỏi:
- Không biết Lý Ngự Sử có chuyện gấp gì muốn chuyển cáo cho Thái Tử?
Mặc dù Trịnh gia bị giáng chức, nhưng thỏ khôn có ba hang, Thái Tử Triệu Hoàn, ngoại trừ con đường Lương Sư Thành còn có một đường dây liên lạc cực kỳ bí mật, chính là Thái Y Thừa Triệu Tế Từ.
Lý Diên Khánh lấy ra một phong thư, đặt lên bàn, đưa cho Triệu Tế Từ:
- Nhờ chuyển phong thư này cho Thái Tử!
Triệu Tế Từ trầm ngâm một chút:
- Mặc dù vào Đông Cung không bị soát người, nhưng khi ta xem bệnh luôn có hoạn quan bên cạnh, không lấy thư ra được. Tốt nhất Lý Ngự Sử nên viết lên lụa, sẽ chắc chắn hơn.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Cũng được.
Triệu Tế Từ lập tức quay đi lấy bút mực lụa trắng, chờ Lý Diên Khánh nâng bút viết một bức thư lí nhí trên bức lụa, chờ nó khô, lại gấp thành một miếng nhỏ, nhét vào trong một viên thuốc, dùng sáp phủ lên, lại là một viên thuốc hoàn hảo.
- Hai ngày tới Triệu Thái Thừa có tới Đông Cung chứ?
- Ngày mai ta trực, vừa vặn Thái Tử Phi có bầu, sáng sớm ngày mai ta sẽ vào cung khám cho người một chút, có thể đưa thư này ra.
Lý Diên Khánh vội đứng dậy hành lễ:
- Đa tạ Triệu Thái Thừa giúp đỡ.
- Ha ha, Lý Ngự Sử cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ có ấn đường có hơi thiếu dương khí, thu liễm chuyện phòng the lại một chút, thân thể sẽ tự hồi phục.
Lý Diên Khánh cười khổ, quả thực gần đây hắn có giao hoan với Tư Tư hơi nhiều, không ngờ Triệu Tế Từ có thể nhìn ra được.
Thái Tử Phi Chu thị mang thai là một chuyện lớn. Từ sau khi nàng sinh hạ Hoàng tự đầu tiên vào bốn năm trước, tất cả mọi người đều tràn ngập chờ mong Hoàng tự thứ hai ra đời.
Để được ôm đứa cháu trai thứ hai, Thiên Tử Triệu Cát cực kỳ cẩn thận, không tiếc phái tám bà đỡ dày dặn kinh nghiệm tới chăm sóc Thái Tử Phi, thậm chí còn lệnh cho ba ngự y ở lại Đông Cung luôn, chăm sóc cho Thái Tử Phi mọi lúc mọi nơi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tế Từ tới Đông Cung. Lão là thái y có quyền uy nhất, ba thái y tọa trấn trogn Đông Cung đều là thủ hạ của lão, là thái y đứng đầu, lão cũng rất quan tâm tới tình hình của Thái Tử Phi.
- Tình hình Thái Tử Phi mấy ngày nay thế nào?
Triệu Tế Từ hỏi ba thái y.
- Hai ngày nay hình như mạch tượng có hơi gấp, có thể do đêm ngủ không ngon chăng?
- Có thể?
Triệu Tế Từ trừng mắt:
- Người là phụ nữ mang thai bốn tháng, thai nhi đang trong giai đoạn quan trọng nhất. Mạch tượng gấp rất có thể do thái nhi trong bụng khó chịu, sao các ngươi có thể chủ quan?
Ba thái y bị dọa cúi rũ đầu không dám lên tiếng. Triệu Tế Từ lại hỏi:
- Thái Tử Phi đã dậy chưa?
- Đã dậy rồi, ngày nào người cũng dậy rất sớm.
- Thái Tử Điện Hạ đâu?
- Cũng dậy rồi, đang cùng Thái Tử Phi tản bộ trong vườn hoa.
- Được. Ta tới bắt mạch cho Thái Tử Phi.
Đã có hoạn quan chạy tới báo cho Thái Tử Phi trước, không bao lâu sau, Thái Tử Triệu Hoàn cùng chính phi Chu thị quay về điện An Bình. Cách tấm rèm cung nữ dựng lên, Triệu Tế Tự xem mạch cho Thái Tử Phi. Cảm giác mạch tượng đã thong thả hơn, lão bèn hỏi:
- Xin hỏi tối qua nương nương ngủ thế nào?
- Tối qua ngủ rất ngon, ngon hơn hai hôm trước.
Xem ra đúng là vì giấc ngủ không tốt dẫn đến mạch tượng gấp rồi, lão chậm rãi nói:
- Nương nương cố gắng giữ tâm trí bình thản, xung quanh phải yên tĩnh, đêm không nên đọc sách, cũng không cần đi ngủ quá sớm, cứ đi ngủ đúng giờ là được.
Lúc này Thái Tử Triệu Hoàn bên cạnh hỏi:
- Tình hình Thái Tử Phi thế nào?
- Vấn đề không lớn, chỉ là hai hôm trước ngủ không ngon nên lo nghĩ, thần kê năm thang thuốc an thần, trước khi ngủ một giờ sắc lên uống lấy nước, liên tục năm ngày, hẳn nương nương sẽ không mất ngủ nữa.
Lão quay lưng lại hai hoạn quan liếc mắt với Thái Tử một cái ra ý. Triệu Hoàn khẽ giật mình, lập tức hiểu ra, cười nói:
- Ta ngủ cũng không ngon lắm đâu, thuốc an thần này ta có thể uống không?
- Thuốc này thần đặc biệt phối chế cho nương nương, thích hợp cho phụ nữ mang thai. Điện hạ ngủ không ngon có thể ăn nhân sâm dưỡng vinh hoàn, ở đây thần vừa vặn có một viên, đêm nay Điện hạ có thể thử.
Nói xong, lão lấy ra một viên thuốc lớn vẫn còn phong sáp từ trong hòm thuốc, đưa cho y. Triệu Hoàn nhận lấy cười nói:
- Tốt. Đêm nay ta sẽ thử một chút, nếu có hiệu quả ta sẽ báo lại cho Triệu Thái Thừa.
Triệu Tế Từ để lại phương thuốc rồi cáo từ. Triệu Hoàn để cho cung nữ phục thị Thái Tử Phi đi nghỉ ngơi, còn mình về thư phòng, đóng kín cửa, bóp nát viên thuốc, lấy ra bức lụa trắng bên trong. Y khá bất ngờ khi biết là thư của Lý Diên Khánh viết cho mình.
Triệu Hoàn mừng rỡ, ngồi xuống cẩn thận đọc. Trong thư viết lại tình hình tranh đấu trên triều đình hai tháng nay. Triệu Hoàn cực kỳ kinh ngạc, y hoàn toàn không biết gì về chuyện triều đình, nhưng thế nào y cũng không ngờ nổi Lương Sư Thành lại kết minh cùng Thái Kinh.
Trong thư Lý Diên Khánh cũng nhắc đến chuyện sắp diễn ra tam ti hội thẩm. Hắn nói rõ cho Triệu Hoàn, đây là đại án đầu tiên để cho Lý Diên Khánh hắn đứng vững gót chân ở Ngự Sử Đài, nếu như hắn có thể vững vàng thẩm tra kết án này trước áp lực của Vương phủ, thì sau này Vương phủ đừng mơ thò tay vào việc thẩm án của Ngự Sử Đài.
Cuối thư, Lý Diên Khánh lại nhắc đến một chuyện, triều đình đã trở thành đồng minh trên biển với nước Kim, hiện đang toàn lực chuẩn bị bắc phạt. Vào lúc mấu chốt này, Thiên Tử sẽ không làm chuyện ảnh hưởng đến quốc thể, coi như cho Triệu Hoàn thở dài một hơi, chí ý là trong vòng hai ba năm tới, vị trí Thái Tử của mình sẽ không dao động.
Triệu Hoàn đọc lại thư hai lần rồi bỏ mảnh lụa trắng vào trong lư hương thiêu rụi. Hiện giờ y rất cẩn thận, không dám giữ bất kỳ thư tín gì.
Trên thực tế, Triệu Hoàn cũng không tin tưởng Lương Sư Thành lắm. Y biết người này tâm kế quá sâu, đừng nhìn hiện giờ lão đang bảo vệ mình mà nhầm, nếu nhỡ mình có dấu hiệu bị phế trừ thật, thì người đầu tiên bỏ đá xuống giếng nhất định là Lương Sư Thành.
Nhất là sau chuyện thư mật kia, Lương Sư Thành không liên hệ với y nữa, hiển nhiên đang cố hết sức giữ khoảng cách. Mà trong chuyện Trịnh gia bị chèn ép, Lương Sư Thành cũng đóng một vai trò cực kỳ ám muội. Án khoa cử của Trịnh Vinh Thái là do Lương Sư Thành tố giác, cũng là Lương Sư Thành đề nghị đưa Trịnh Lệnh phi vào đạo quán xuất gia, khiến cho Triệu Hoàn đau khổ.
Vào thời điểm mình yếu ớt nhất, lại là Lý Diên Khánh đưa tay giúp đỡ, điều này khiến cho y cảm động, cảm giác như nhận được than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận