Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 474: Thái Học cáo trạng.

Chương 474: Thái Học cáo trạng.Chương 474: Thái Học cáo trạng.
Tháng mười hai, mùa thu đã qua từ lâu, thời tiết ngày càng lạnh, trên sông Biện, gió tây bắc thổi ngày càng mạnh hơn, ai nấy đều đã đổi sang áo mùa đông, đường xá Kinh thành cũng chật chội hơn, nơi nơi đều có xe bò phủ rèm thật dày chắn gió cho khách bên trong.
Từ khi có Tướng Quốc mới, dường như thế cục triều đình cũng bình tĩnh hơn, trong tay Lý Diên Khánh cũng không có đại án gì, chỉ có một vài vụ án nho nhỏ do Ngự Sử Đài đơn độc thẩm tra xử án, kết án.
Một buổi chiều nọ, Lý Diên Khánh đang ở trong phòng làm việc, bên ngoài bỗng vang lên tiếng trống thùng thùng. Gần như ngày nào hắn cũng nghe thấy âm thanh này, quen tai rồi, phần lớn là tiếng trống cáo trạng ở phủ Khai Phong gần đó. Nhưng hôm nay hình như tiếng trống gần hơn, không giống như từ phủ Khai Phong vọng sang, mà là từ trống Văn Đăng ở Ngự Sử Đài.
Lúc này, trà đồng Ứng Ca Nhi chạy ào vào như một cơn gió:
- Các ngài mau ra xem, rất náo nhiệt!
Cả đám người nhao nhao đứng dậy. Lý Diên Khánh cũng nghe thấy tiếng hò hét từ bên ngoài vọng vào, không hiểu thế nào, cũng đứng dậy đi ra trước cửa sổ, mấy người Mặc Tuấn cũng đứng dậy nhìn ra ngoài.
Phòng làm việc của Lý Diên Khánh ở tầng ba, có thể nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài cửa lớn của Ngự Sử Đài, quả thực dọa người.trên đường cái, khắp nơi đều là đầu người, không biết là bao nhiêu, trên bậc thang là hơn ngàn học sinh Thái Học, giơ một tấm vải viết một chữ “Oan” bằng máu thật lớn, hô to khẩu hiệu. Một vài học sinh Thái Học khác đang ra sức gõ trống, thanh thế cực lớn.
Đây là lần thứ hai Lý Diên Khánh được lĩnh giáo uy lực của học sinh Thái Học. Lần trước là Vương phủ hủy bỏ Tích Ung, đuổi mấy ngàn học sinh Thái Học dự bị về nhà, khiến cho cả đám học sinh diễu hành biểu tình, kháng nghị triều đình đoạn tuyệt đường sống của người đọc sách. Không chỉ có Thái Học ở Kinh thành, ngay cả học sinh Thái Học ở bốn nơi Kinh Triệu, Lạc Dương, Đại Danh, Ứng Thiên cũng ra đường diễu hành thị uy, khiến cho triều đình không thể không hủy bỏ cải cách cắt giảm danh ngạch học sinh Thái Học của Vương phủ, một lần nữa khôi phục Tích Ung, khôi phục việc cung ứng tiền gạo hàng tháng cho mỗi học sinh.
Lần này không biết nguyên nhân gì đây? Lúc này, Chủ bộ tân nhiệm Lưu Thư đi vào trong phòng hỏi:
- Lý Ngự sử có ở đây không?
Sau khi lại chấp chưởng được Ngự Sử Đài, Lương Sư Thành lại thay máu, đổi bốn Ngự Sử và chín Giám Sát Ngự Sử, Chủ bộ ba viện cũng đổi người, Lưu Thư thay thế chức vụ của Chủ bộ tiền nhiệm Trương Tuân.
Lý Diên Khánh thẩm tra án Lâm Linh Tố ám sát có công, cũng nhận được khen ngợi, hắn đệ trình đặc biệt bổ nhiệm Mạc Tuấn làm Chủ sự được phê chuẩn. Mạc Tuấn được bổ nhiệm làm Chủ sự tòng cửu phẩm, rốt cuộc gần năm mươi tuổi đã bước được một chân vào quan trường.
- Lưu Chủ Bộ có chuyện gì vậy?
- Đặng Trung Thừa mời Lý Ngự Sử đi xuống một chuyến, ra cửa lớn lầu một.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, rời phòng làm việc, bước nhanh xuống lầu một. Ngoài cửa lớn đứng đầy quan viên NGự Sử Đài, người cầm đầu là Trung Thừa Ngự Sử tân nhiệm Đặng Ung. Đặng Ung là một họa sĩ, say mê hội họa, không biết tí gì về chính vụ, mà lá gan lại nhỏ, gần như là Lương Sư Thành nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn làm theo, chưa từng nhúng tay can thiệp vào công việc của Lý Diên Khánh và sáu Ngự Sử khác, nhiều nhất chỉ hỏi một chút chuyện trong điện Ngự Sử, cũng tương đối đơn giản.
Hôm nay bên ngoài bỗng nhiên có tới hơn ngàn học sinh Thái Học cùng hơn vạn dân chúng hóng xem náo nhiệt quả thực dọa cho Đặng Ung sợ hãi, không biết phải làm sao, bèn triệu tập mấy Ngự Sử lại bàn bạc.
- Đặng Trung Thừa không cần lo lắng, đây là học sinh Thái Học tới kêu oan cáo trạng, hoặc là vạch tội người đó thôi. Ta nghĩ nghe một chút cũng không sao!
Người vừa lên tiếng là Ngự Sử Đỗ Trăn, chừng hơn bốn mươi tuổi, có thâm niên nhất trong Ngự Sử Đài, trong số sáu Ngự Sử đứng hàng thứ nhất, phụ trách hưng cử bách quan, Lý Diên Khánh phụ trách thẩm vấn đứng hàng thứ tư.
Đặng Ung nơm nớp lo sợ nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy đám học sinh Thái Học sục sôi nhiệt huyết mà hơi khiếp đảm:
- Ta chỉ sợ vừa mở cửa một cái bọn họ sẽ xông ào vào.
Lý Diên Khánh cười:
- Nếu Trung Thừa lo chuyện này, ti chức sẽ ra ngoài thương lượng, để cho bọn họ phái vài người đại biểu tiến vào. Trung Thừa thấy thế nào?
Đặng Ung liên tục gật đầu:
- Biện pháp này không tệ, vậy làm phiền Lý NGự Sử!
Lý Diên Khánh mở cửa lớn Ngự Sử Đài, dẫn theo Trương Báo và Trương Ưng đi ra. Mấy trăm học sinh đứng chật trên bình đài Ngự Sử Đài hết sức kích động, thấy rốt cuộc đã có người đi ra, bèn tiến lên hô:
- Chúng ta muốn vạch tội ác quan. Yêu cầu NGự Sử Đài chủ giữ vững chính nghĩa!
Lý Diên Khánh rút kiếm bên hông, chỉ vào đám người lạnh lùng nói:
- Ta chính là Lý Diên Khánh, ai dám tiến lên một bước nữa, ta sẽ cho kẻ đó đổ máu tại chỗ!
Đám người ngạc nhiên, lập tức yên tĩnh lại. Lý Diên Khánh cần chính là một thoáng yên tĩnh này, bèn nghiêm nghị quát:
- Các người là đồng đảng của Phương Tịch, muốn tạo phản ở Kinh thành sao?
Lý Diên Khánh là văn thần từ trong chiến trường giết ra, bản thân hắn có một cỗ sát khí quyết đoán mãnh liệt. Hắn cầm trường kiếm từng bước bức tới đám học sinh Thái Học.
Trong Thái Học, hắn có danh vọng cực cao, mấy trăm học sinh đều nghe nói tới Lý Diên Khánh tiếng tăm lừng lẫy, nhao nhao lùi lại. Một người đứng đầu hô lên:
- Chúng ta không tạo phản, chúng ta tới Ngự Sử Đài cáo trạng!
- Ngự Sử Đài có quy củ của Ngự Sử Đài, các ngươi tự tiện xông vào Ngự Sử Đài chính là tội lớn. Nếu muốn thưa kiện, lui về vị trí bên ngoài hành lang cho ta rồi nói tiếp!
Người tới Ngự Sử Đài cáo trạng nên đứng dưới bậc thang, bên cạnh trống, bình thường, sau khi bước tới đánh trống sẽ phải đứng chờ bên ngoài hành lang, rồi sẽ có quan viên tới nhận đơn kiện.
Luc snày, kẻ cầm đầu đám học sinh quay đầu lớn tiếng nói:
- Lý Ngự Sử nói đúng, chúng ta không nên để người ta nắm được nhược điểm, cứ lui về đã!
Hơn ngàn học sinh Thái Học nghe theo lời y, nhao nhao lùi xuống bậc thang, tới đúng vị trí bên ngoài hành lang. Người cầm đầu đám học sinh lại hô lên:
- Lý Ngự Sử, lần này hẳn không có vấn đề gì đi!
Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Các ngươi bàn bạc một chút đi, phái mấy người đại diện vào Ngự Sử Đài, Đặng Trung Thừa sẽ đích thân tiếp kiến các ngươi!
Đám người bàn bạc một chút, có ba người bước lên:
- Chúng ta nguyện ý đại diện!
Lý Diên Khánh lại hỏi kẻ đứng đầu:
- Ngươi tên gì?
- Học sinh tên Trần Đông!
Lý Diên Khánh kinh ngạc nhìn y. Thì ra y Trần Đông lãnh tụ học sinh những năm cuối Bắc Tống. Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Ba người các ngươi đi theo ta, các học sinh khác giữ yên lặng, không được làm nháo!
Hắn dẫn ba người đại diện vào trong Ngự Sử Đài. Đặng Ung thấy hắn bình ổn được cơn ồn ào sục sôi ngoài kia khá là mừng, vội vàng lệnh cho người chuẩn bị phòng.
Không bao lâu sau, Đặng Ung cùng sáu Ngự Sử và ba người đại diện cho đám học sinh Thái Học đi vào trong.
- Mời ngồi!
Đặng Ung rất khách khí mời ba người ngồi xuống.
Ba người học sinh tự giới thiệu trước, là Trần Đông, Lôi Quan, Trương Bính, trong đó, Trần Đông là lãnh tụ của đám học sinh Thái Học.
Đặng Ung gật gật đầu:
- Mời ba vị nói đi! Vì sao lại muốn tụ tập đông người đánh trống?
- Chúng ta kêu oan cho vụ án của Trương Bồ. Hy vọng triều đình có thể phúc thẩm án này, trả lại sự trong sạch cho Trương Bồ!
Trong lòng Lý Diên Khánh hơi thoáng qua chút thất vọng. Hắn còn tưởng là đám học sinh Thái Học phản đối triều đình kết minh với nước kim. Thì ra là vụ án của Trương Bồ.
Tình tiết vụ án Trương Bồ tương đối đơn giản. Nguyên nhân là đầu năm nay trong Hoàng cung thả ra sáu mươi tám cung nga, trong đó có một người tên Lưu Bình, thả về quê quán ở huyện Giang Hạ, không ngờ hai tháng trước, huynh trưởng của nàng chạy vào Kinh cáo trạng muội muội của mình bị học sinh Thái Học Trương Bồ cưỡng ép chiếm đoạt phải nhảy sông tự sát. Bởi vì Lưu Bình là thị nữ của Trịnh Hoàng hậu, lại dính đến vấn đề sinh tồn của các cung nữ được thả ra, nên triều đình bèn giao trách nhiệm cho quan Đề Hình Kinh Hồ bắc lộ điều tra.
Vào tháng trước, Đề Hình Ti Kinh Hồ bắc lộ đã kết luận học sinh Thái Học Trương Bồ cưỡng ép chiếm đoạt cung nga, bắt vào Kinh thành bỏ tù. Kết quả ngoài dự liệu, Trương Bồ dùng máu viết một chữ “Oan” to tướng trên tường rồi treo cổ tự sát trong ngục. Không ngờ việc này đã dẫn phát tới cảnh đám học sinh Thái Học diễu hành thị uy hôm nay.
Ngự Sử Tôn Địch bên cạnh lạnh lùng hỏi:
- Vì sao chắc chắn Trương Bồ trong sạch? Nhỡ y thực sự cưỡng ép chiếm đoạt cung nữ thì sao?
- Nói hươu nói vượn!
Lôi Quan vỗ bàn cả giận:
- Trương Bồ và Lưu Bình là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình đầu ý hợp. Người Lưu gia xu viêm phụ thế, vì phú quý đưa Lưu Bình tiến cung, Trương Bồ vì đợi nàng mà chưa lập gia đình. Trời cao thương cảm, bọn họ lại một lần nữa đoàn tụ, nhưng Lưu gia lại cưỡng ép muốn gả Lưu Bình cho Thông Phán Ngạc Châu làm thiếp, nửa đường nàng nhảy sông tự sát, Trương Bồ cực kỳ bi thương, lại bị Lưu gia vu hãm, đám quan lại che chở cho nhau, lại nhận định y có tội. Ngoại trừ lấy cái chết chống lại, y còn có thể làm gì nữa?
Trần Đông kéo Lôi Quan lại, nói với Đặng Ung:
- Chúng ta kích động, có phần thất lễ, xin ngài thứ lỗi, nhưng không rõ làm sao để Ngự Sử Đài phúc thẩm án này?
Đặng Ung không hiểu rõ lắm quy định, bèn nhìn sang Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh chậm rãi đáp:
- Đầu tiên ta phải nói với các ngươi, vụ án này phủ Khai Phong đã đang thẩm vấn, nếu các ngươi ngại tiến triển chậm chạp có thể tới phủ Khai Phúc thúc giục. Đằng này các ngươi lại tới Ngự Sử Đài cáo trạng, các ngươi đi sai chỗ rồi!
- Chúng ta không đi sai! Chúng ta đã tới phủ Khai Phong hỏi thăm, họ cho rằng Trương Bồ đã tự sát, Đề Hình Ti Kinh Hồ bắc lộ cũng không có trách nhiệm, án đã kết, chúng ta không phục nên mới yêu cầu Ngự Sử Đài thẩm tra án này !
Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Nếu đã không phục phán quyết của phủ Khai Phong, thì có thể tiếp tục cáo lên Hình Bộ hoặc Ngự Sử Đài. Các ngươi đã đánh trống, án này lại liên quan đến cái chết của học sinh Thái Học, thuộc về loại vụ án có tình tiết tương đối trọng đại, Ngự Sử Đài sẽ nhận vụ này. Nhưng các ngươi còn phải làm vài chuyện nữa. Thứ nhất, vụ án này, các ngươi không được gọi là cáo trạng, mà phải gọi là giải oan, cho nên các ngươi phải viết đơn xin giải oan, chứ không phải đơn kiện. Thứ hai, các ngươi cần phải có hai quan viên từ ngũ phẩm trở nên đảm bảo. Thứ ba, các ngươi bất không được dùng hình thức phạm pháp để cáo trạng, tỉ như tụ chúng diễu hành. Với tình huống này, chắc chắn chúng ta sẽ không thụ lý án.
Ba người Trần Đông nhìn nhau. Trần Đông lên tiếng:
- Chúng ta có thể giải tán, sau đó một lần nữa viết đơn xin giải quan. Nhưng muốn có quan viên từ ngũ phẩm trở lên đảm bảo, chúng ta làm sao tìm được?
- Nếu các ngươi không tìm được quan viên đảm bảo, vậy có thể tới Hoàng thành, vào Văn Đăng Viện đánh trống giải oan. Nếu bên đó chịu nhận án, bọn họ sẽ chuyển tới Ngự Sử Đài hoặc bộ nào khác. Bởi vì tình tiết án này tương đối trọng đại, đã từng được Hoàng hậu chú ý, nếu các ngươi may mắn, có lẽ bên trên sẽ yêu cầu tam ti hội thẩm.
Trần Đông mừng rỡ:
- Vậy chúng ta sẽ tới Văn Đăng Viện ngay!
Đặng Ung vội la lên:
- Tới Văn Đăng Viện chỉ cần ba người các ngươi là đủ rồi, các học sinh Thái Học khác lập tức giải tán, không cho phép tụ tập thị uy !
- Học sinh đã hiểu, đa tạ Đặng Trung Thừa nhắc nhở, đa tạo Lý Ngự Sử chỉ điểm. CHúng ta cáo từ!
Trần Đông cũng là người giữ chữ tín, lập tức quay về giải tán đám học sinh Thái Học về trường, còn hơn vạn bách tính tụ tập xem náo nhiệt thấy không có gì cũng nhao nhao tản đi.
Lúc này, Đặng Ung mới thấp giọng hỏi Lý Diên Khánh:
- Lý Ngự Sử cảm thấy vụ án này sẽ được tái thẩm sao?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát rồi đáp:
- Chuyện này có liên quan tới Trịnh Hoàng hậu, phải xem thái độ của bà ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận