Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 479: Triều hội đầu tiên (trung).

Chương 479: Triều hội đầu tiên (trung).Chương 479: Triều hội đầu tiên (trung).
Lý Diên Khánh vội vàng giục ngựa tiến tới, ôm quyền hành lễ nói:
- Ti chức tham kiếm Thượng tướng quân!
- Diên Khánh, đây là lần đầu người vào triều đúng không?
- Đúng vậy! Chẳng qua ti chức đã biết một số quy tắc cơ bản.
Tào Bình nhìn thoáng qua túi Ngân Ngư bên hông Lý Diên Khánh, cười gật đầu. Nếu biết đeo túi Ngân Ngư được thưởng, nói rõ hắn biết quy tắc.
Tào Bình lại nói:
- Hom qua tôn nữ kia của ta lại gây thêm phiền toái cho ngươi rồi.
- Ngày nghỉ ta rất muốn dẫn nàng đi dạo phố, chỉ là bình thường không tiện lắm.
Lý Diên Khánh hàm súc nói cho Tào Bình, cần quản thúc cháu gái cho tốt, đừng để nàng xông vào Ngự Sử Đài nữa.
- Đúng vậy! Thực ra phủ ta quản lý rất nghiêm, dựa vào một mình nàng không ra được cửa phủ. Hôm qua là huynh trưởng Tào Tính của nàng tự tiện mang nàng ra ngoài, đêm qua ta đã quở trách hắn một trận, cam đoan sẽ không còn lần sau. Mặt khác, tiền Diên Khánh tiêu cho nàng, ta sẽ bù lại đủ số.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Mua ít đồ cho nàng là tâm ý của ta, không cần nói tới chuyện tiền bạc.
Tào Bình hơi áy náy, lão suy nghĩ một chút nói:
- Mùng mười tháng này ta có buổi gia yến, đều là một số thân bằng hảo hữu tới tham gia, số người rất ít, không biết Diên Khánh có thể nể mặt hay không?
Lý Diên Khánh hơi do dự một chút, vẫn gật đầu đáp ứng:
- Thượng tướng quân đã mở miệng, Diên Khánh sao dám không đến!
Tào Bình cười ha ha:
- Đi thôi! Đừng chậm trễ triều hội.
Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ với lão, giục ngựa tiếp tục đi tới Tuyên Đức Môn.
Đến Tuyên Đức Môn, ngoài Tể Tướng có thể ngồi kiệu tiếp tục tiến lên, những quan viên khác đều phải xuống ngựa đi bộ, thẳng đến hành lang phía bắc, nơi này có biển Tể Tướng xuống ngựa, Tể Tướng cũng phải xuống ngựa đi bộ. Chẳng qua xuyên qua hành lang phía bắc là quảng trường Đại Khánh, nơi này là khu vực chờ tạm thời vào triều.
Hiện giờ cách thời gian vào triều ước chừng một khắc đồng hồ, quan viên chờ vào triều đứng đầy trong quảng trường Đại Khánh, chừng hơn ngàn người, họ tốp năm tốp ba tập trung một chỗ, bàn luận gì đó.
Mặc dù Lý Diên Khánh được đám người Lương Sư Thành và Thái Kinh ưu ái, nhưng quan hệ của hắn trong triều đình còn rất yếu, trong vòng tròn lớn nhỏ của triều đình, hắn tạm thời còn rời rạc bên ngoài. Cũng chỉ những quan lớn quen biết như Hình Bộ Thị Lang Lương Trung Thư, Đại Lý Tự Khanh Trịnh Trí này trông thấy Lý Diên Khánh chẳng qua cũng chỉ cười gật đầu, sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm với người bên cạnh.
- Lý Ngự Sử!
Rốt cuộc có người gọi hắn, Lý Diên Khánh quay người lại, thấy là lãnh đạo trực tiếp Đặng Ung chạy tới:
- Thực ngại quá, hôm qua vừa vặn không có mặt, không nghĩ tới hôm nay lại có triều lớn lâm thời, không thể thông báo kịp cho ngươi.
- Lưu Chủ Bộ đã nói cho ta biết.
- Hắn chỉ để cho ngươi biết hôm nay sẽ lên triều, lại không nói cho ngươi biết nội dung tảo triều.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Chẳng lẽ tảo triều có liên quan tới ti chức?
- Cũng không phải liên quan trực tiếp với ngươi, có liên quan tới Ngự Sử Đài.
Đặng Ung nhìn hai bên một chút, kéo Lý Diên Khánh qua một bên nhỏ giọng nói:
- Thiên tử quyết định muốn tăng cường Giám quân, chuẩn bị thiết lập Giám quân thứ hai, phụ trách giám sát vật tư hậu cần quân đội, chuẩn bị giao chức quyền này cho Ngự Sử Đài.
- Vì sao lại có suy nghĩ này?
- Còn không phải vì quốc khố trống rỗng nghiêm trọng, quân đội tiêu hao là cái hang không đáy. Lần này chuẩn bị chiến đấu chinh phạt Liêu quốc, triều đình chuẩn bị chiêu mộ hai mươi vạn binh lính, các loại vật tư vũ khí, lương thực quân lương cần thiết khó mà tính toán, triều đình đã sắp không đủ sức rồi. Ta nghe được một số tin tức nội bộ, muối rượu trà lương thực đều sắp lên giá, còn có Vương Tướng Quốc dự định đẩy ra ‘Đương Thập Tiền’, cho nên không ít quan lớn đưa ra đề nghị không chỉ bắt đầu mới, còn phải giảm chi tiêu, giám sát vật tư hậu cần của quân đội.
Lý Diên Khánh thở dài trong lòng, muối rượu trà lương thực là vật tư cơ sở, chúng tăng giá, vật giá khác chắc chắn tăng lên toàn diện, sinh kế của dân chúng sẽ càng thêm khó khăn. Đã thế lại còn đẩy ra ‘Đương Thập Tiền’. Hắn đã từng thấy qua Thái Kinh đẩy ra ‘Đương Thập Tiền’, Đương Thập Tiền chính là đồng tiền lớn, là phương thức cướp đoạt tài sản dân chúng trực tiếp nhất.
- Để Ngự Sử Đài giám sát vật tư hậu cần quân đội, đã rõ ràng chưa?
- Ngự Sử Đài đã chắc chắn tham dự, nếu không sao lại để Thị Ngử Sử dự thính triều hội hôm nay. Chẳng qua nghe nói Xu Mật Viện và Binh Bộ cũng yêu cầu tham dự, nhưng chưa có quyết định sau cùng.
Đúng lúc này, chuông Cảnh Dương trên Đại Khánh Điện gõ vang, văn võ bá quan vội vàng đứng dậy xếp hàng. Lý Diên Khánh liền phát hiện trước bậc thang có tuyến phẩm giai, quan chức có thể đối chiếu quan giai của mình mà xếp hàng.
Lý Diên Khánh tìm được giai tuyến quan lục phẩm, đã là phía cuối cùng của đội ngũ. Hôm nay chỉ có thêm sáu tên Thị Ngự Sử, ngoài Lý Diên Khánh ra, năm tên Thị Ngự Sử còn lại đã sớm đứng vào chỗ. Lý Diên Khánh không có ý tranh vị trí với đồng liêu, hắn đành đứng cuối cùng, nghiễm nhiên trở thành người cuối cùng tảo triều.
Lúc này, phía trên bậc thang truyền đến tiếng hô lớn của Giám Quan Viên trong điện:
- Vào điện!
Thái tử Triệ Hoàn đứng đầu quan văn, xếp hạng hai là Lương Sư Thành, đứng thứ ba là Tể Tướng Bạch Thì Trung. Đứng đầu quan võ lại là Vận Vương Triệu Giai, thứ hai hẳn là Đồng Quán, nhưng Đồng Quán không ở kinh thành, Tào Bình có được danh hiệu Thái Tử Thiếu Báo liền đứng thứ hàng thứ hai trong quan võ. Chẳng qua số lượng quan võ khá ít, chỉ không tới một nửa quan văn.
Hai đội ngũ văn võ yên lậng đi tới bậc thang, hai bên bậc thang đều có hai tên Điện Trung Thị Ngự Sử, ánh mắt sắc bén của họ nhìn chằm chằm tất cả quan viên, phàm quan viên nào nghi phục không đầy đủ, không ngay ngắn hoặc không tuân thủ triều quy, nếu như đến trễ, ồn ào, tùy ý đứng đội vân vân, họ đều ghi chép lại làm căn cứ vạch tội.
Hoàng cung triều Tống khí thế kém xa Tùy Đường, không chỉ diện tích nhỏ, cung điện đều không lớn lắm. Đại Khánh Điện là chủ điện của hoàng cung triều Tống, dù chiều dài hay chiều cao đều không cách nào so sánh với chủ điện Đại hưng Điện và Hàm Nguyên Điện của hoàng cung Tùy Đường. Lý Diên Khánh không cách nào đứng ở cuối cùng, đội ngũ chỉ có thể chia vài hàng, Lý Diên Khánh đứng cuối cùng hàng thứ ba.
Đèn lồng treo đầy trên cung điện, soi đại điện sáng như ban ngày. Trong điện cực kỳ yên tĩnh, chỉ cốc lát có thị vệ hô lớn:
- Hoàng đế bệ hạ giá lâm!
Tiếng nhạc lập tức vang lên, trong tiếng nhạc du dương, liền thấy Thiên tử Triệu Cát đi ra từ bên cạnh đan bệ dưới sự hộ vệ của mười sáu cung nga và tám thị vệ.
Triệu Cát chậm rãi ngồi ngay ngắn phía trên long ỷ, ánh mắt uy nghiêm nhìn chúng thần một chút. Chúng thần cùng khom mình hành lễ:
- Tham kiến bệ ạ!
Triệu Cát nở nụ cười mỏi mệt, khoát tay áo:
- Chúng ái khanh bình thân!
Mọi người bình thân, trong đại điện lặng ngắt như tờ, Triệu Cát chậm rãi nói;
- Hôm nay là triều hội lâm thời, trẫm mời các vị đại thần tới đây, là muốn bàn bạc một sự kiện trọng đại.
Triệu Cát nói chuyện rất chậm, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng trước đại điện đều có thể nghe thấy, mặc dù bên ngoài đại điện khó mà nghe thấy, nhưng Lý Diên Khánh tai thính mắt tinh, hắn đứng cuối cùng vẫn có thể mơ hồ nghe được lời Triệu Cát nói.
- Từ khi Đại Tống lập quốc, thu hồi mười sáu Châu Yên Vân vẫn luôn là quốc sách của Đại Tống ta. Dù trải qua sự cố gắng của các vị tiên Đế, đại thần và ngàn vạn tướng sĩ, thủy chung chưa thể thu phục đất mất của Hán gia ta, mười sáu Châu Yên Vân vẫn luôn bị dị tộc xâm chiếm.
Lúc này thời cục kịch biến, Nữ Chân quật khởi, khí số của Khiết Đan đã hết, đúng là cơ họi tốt để chúng ta thu hồi mười sáu Châu Yên Vân. Năm ngoái chúng ta đã ngưng chiến với Tây Hạ, Tây Hạ thần phục Đại Tống, tuyến tây đã giải trừ uy hiếp, như vây chúng ta có thể tập trung binh lực bắc phạt. Việc này trẫm đã suy tính hai năm rồi, chúng ta có thể thực hiện sự nghiệp vĩ đại của tiên tổ hay không, phải xem chúng ta có dũng khí bước ra một bước này hay không?
Lý Diên Khánh nghe được rõ ràng, hóa ra triều hội lâm thời hôm nay lại là thảo luận bắc phạt, trên danh nghĩa là thảo luận, nhưng trên thực tế tâm ý của Triệu Cát đã định rồi, nhiều nhất chỉ có khác nhau phương án Giáp và phương án Ất mà thôi.
Nơi xa truyền đến giọng nói cao vút của Điện Trung Thiếu Giam Thái Hành:
- Xin Tướng Quốc Vương Phủ hiến kế!
Lúc này, quần thần đại điện không nhịn được nữa, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận. Hiến kế chính là đưa ra phương án, bắc phạt đã tới mức độ đề xuất phương án, nhưu vậy triều nghị chẳng qua chỉ là một hình thức, để phương án bắc phạt của Vương Phủ càng thêm hợp pháp mà thôi.
Lúc này, Vương Phủ đi ra từ trong quần thần, khom người thi lễ với Thiên tử Triệu Cát:
- Vi thần Vương Phủ nguyện hiến kế hoạch bắc phạt.
Triệu Cát gật đầu:
- Vương Tướng Quốc tuyên bố với bách quan đi!
Vương Phủ lấy ra một quyển trục, chậm rãi mở ra, cao giọng nói với quần thần:
- Từ khi Đại Tống lập quốc, thu phục mười sáu Châu Yên Vân chính là quốc sách. Nhưng trải qua trăm năm, quân thần hăng hái chiến đấu không có kết quả, mười sáu Châu Yên Vân vẫn trầm luân. Từ khi minh quân đăng cơ, nhiều lần nhìn về trời bấc, ôm trong lòng chí lớn hoành đồ thu phục giang sơn nhà Hán, chăm lo quản lý chờ đợi ý trời. Nước Liêu quân bạo thần ngược, lòng người không theo. Tộc nhỏ Nữ Chân không chịu nổi áp bách, cầm vũ khí nổi dậy, hăng hái chống lại. Chiến loạn vài năm, khí số Liêu quốc đã hết, cơ hội trời cho Đại Tống. Vương Phủ phụng lệnh Thiên tử đặc biệt chế định kế hoạch, kế hoạch một: kế sách chuẩn bị chiến đấu, tổng cộng bảy điều hai mươi bốn kế.
Vương Phủ đọc dõng dạc, nhưng vô số đại thần cau mày. Trong đối sách Vương Phủ đề xuất quan dân cùng gánh vác gánh nặng bắc phạt, chắc chắn là muốn tổn hại lợi ích của bách quan, hoặc là giảm bớt, hoặc là hủy bỏ rất nhiều phụ cấp.
Về phần gia tăng tiêu chuẩn lương thực muối sắt rượu trà, thậm chí phát hành Đương Thập Tiền, đây chính là cướp đoạt dân tài kiếm quân phí trực tiếp nhất.
Vương Phủ đọc xong, Triệu Cát chậm rãi nói:
- Liên quan tới kế sách bắc phạt của Vương Phủ, các ái khanh có dị nghị gì không?
Lúc này, Lương Sư Thành đi ra nói:
- Bệ hạ, lão thần có vài điểm nghi vấn.
Triệu Cát hơi bất mãn nhìn Lương Sư Thành một chút, mấy tháng nay hai phái tranh đấu kịch liệt, Triệu Cát vui vẻ thấy họ tranh đấu, nhưng trên chuyện bắc phạt, Triệu Cát lại không hi vọng xuất hiện phe phái đấu tranh.
Nhưng Triệu Cát vẫn khắc chế bất mãn trong lòng, nhàn nhạt hỏi:
- Mời Thái Phó nói!
Lương Sư Thành đương nhiên không ngốc đến mức độ phản đối bắc phạt, lão chỉ phản đối Vương Phủ, nói trắng ra, chính là đâm gai Vương Phủ.
- Bệ hạ, lão thần cũng không phản đối bắc phạt, chẳng qua cảm thấy kế sách của Vương Tướng Quốc có vẻ hơi thô ráp, một số chỗ còn cần bàn luận.
Vương Phủ không kìm được lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói:
- Chỗ nào không ổn, xin Thái Phó nói thẳng!
- Ví dụ như, Vương Tướng Quốc đề xuất gom góp năm triệu quan quân phí, như vậy năm triệu quan này tính toán thế nào? Theo ta được biết, năm ngoái chúng ta tiến đánh Tây Hạ, tổng cộng hao tổn sáu triệu năm trăm ngàn quan quân phí, vũ khí, vật tư, lương thực khác còn chưa tính. Chẳng lẽ tiến đánh mười sáu Châu Yên Vân còn không bằng chiến tranh Tống Hạ năm ngoái? Ta chỉ sợ lúc đánh tới một nửa, chợt phát hiện lương bổng đều hết, bắc chinh không cách nào tiếp tục nữa, chẳng phải làm lỡ đại sự của triều đình?
Vương Phủ nhất thời nghẹn lời. Đại Học Sĩ Thái Du Tuyên Hòa Điện bên cạnh giải thích:
- Năm triệu quan quân phí chỉ là phí tổn mộ binh giai đoạn trước, triều đình đã quyết định chiêu mộ hai mươi vạn binh lính, ít nhất phải năm triệu quan, quân phí sau đó sẽ không chỉ như vậy.
- Thì ra là thế, như vậy có phải kế hoạch bắc phạt này chế định hơi qua loa hay không? Đây chính là đại triều, Vương Tướng Quốc hẳn phải lấy ra một kế sách hoàn thiện mới đúng.
Vương Phủ bị Lương Sư Thành công khai phê phán, mặt y lúc đỏ lúc trắng, quả thực không xuống đài được. Lúc này, Triều Cát cũng hơi căm tức, lạnh lùng nói:
- Chi tiết kế hoạch có thể tiếp tục hoàn thiện, nhưng phương án bắc chinh đã quyết định, Thái Phó có ý kiến gì với việc này không?
- Lão thần không có ý kiến đối với phương án bắc chinh!
- Nhưng đại thần khác có ý kiến khác biệt không?
Trong đại điện lập tức im ắng. Đúng lúc này, ở cửa đại điện vang lên một giọng nói lạnh lùng:
- Bệ hạ, vi thần có lời muốn nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận