Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 480: Lần đầu triều hội (hạ).

Chương 480: Lần đầu triều hội (hạ).Chương 480: Lần đầu triều hội (hạ).
Ánh mắt tất cả đại thần đều nhìn lại, thấy một người đi ra từ chỗ cuối các quan, chính là Lý Diên Khánh. Đầu Đặng Ung ông lên một tiếng, thầm kêu khổ trong lòng. Văn võ cả triều đều không lên tiếng, một quan nhỏ lục phẩm như ngươi nhiều chuyện làm gì?
Sắc mặt Lương Sư Thành thay đổi, ánh mắt liếc về phía Vương Phủ. Chỉ thấy mặt mũi Vương Phủ tràn ngập giận dữ, hiển nhiên y tưởng rằng lão để Lý Diên Khánh ra mặt.
Triệu Cát khẽ giật mình, thực sự có đại thần đưa ra ý kiến, không biết là người nào? Chẳng qua tảo triều không cấm nói là lệ cũ, y liền gật nhẹ đầu:
- Chuẩn nói!
Thái Hành hô lớn;
- Có thể tới tấu!
Lý Diên Khánh bước nhanh vài bước, lại khom người hành lễ;
- Vi thần Thị Ngự Sử Lý Diên Khánh tạ ơn bệ hạ ân chuẩn!
Triệu Cát mới biết hóa ra là Lý Diên Khánh muốn tấu, y lạnh nhạt hỏi:
- Lý Ngự Sử có đề nghị gì?
- Bệ hạ, vi thần cũng không phản đối bắc phạt, chỉ là vi thần hơi lo lắng!
- Ngươi lo lắng cái gì?
- Vi thần lo lắng môi hở răng lạnh, một khi Liêu quốc hủy diệt, gót sắt của Kim binh xuôi nam, bình nguyên Hà Bắc không có nơi hiểm yếu ngăn cản, chúng ta lấy cái gì ngăn cản Kim binh?
Trong triều lập tức xôn xao, mở miệng nói không phản đối bắc phạt, nhưng nói lời này có khác gì phản đối bắc phạt chứ?
- Làm càn!
Vương Phủ gầm thét một tiếng:
- Đây là quốc sách Thiên tử và Chính Sự Đường đã quyết định, một Thị Ngự Sử nho nhỏ như ngươi có tư cách gì phản đối/
Lý Diên Khánh không để ý tới y, lại tiếp tục nói với Thiên tử Triệu Cát:
- Vi thần cũng không phản đối bắc phạt, khuất nhục trăm năm, bệ hạ khát vọng có thể rửa sạch, vi thần hoàn toàn hiểu được. Ti chức chẳng qua cảm thấy hẳn phải phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị sẵn đề phòng Kim binh xuôi nam.
Sắc mặt Triệu Cát ầm trầm, không nói một lời. Tể Tướng Bạch Thì Trung chậm rãi đi tới:
- Chẳng lẽ Lý Ngự Sử không biết chúng ta đã kết thành đồng minh với Kim quốc. Đã là đồng minh thì nên tin tưởng lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực, cùng giương đại kế diệt Liêu, sao có thể vừa mới đồng minh đã đề phòng lẫn nhau, như vậy la không có thành ý!
Lý Diên Khánh cất cao giọng nói:
- Nhìn chung trong lịch sử, từ Hung Nô đến Đột Quyết đến Tiên Ti đến Khiết Đan, người nào đáng để tín nhiệm? Cảnh tượng tanh máu Ngũ Hồ Loạn Hoa vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Loạn An Sử di họa trăm nâm. Trăm năm trước Sa Đà Đảng Hạng xâm lấn Trung Nguyên thế nào? Hủy giang sơn Hán thất, giết đồng bào ta, làm nhục tỷ muội ta. Bệ hạ, không phải tộc ta, tất có cách nghĩ khác, chúng ta tuyệt đối không thể tin tưởng người Nữ Chân!
Trong đại điện xôn xao, dĩ nhiên công khai chỉ trích người Nữ Chân vừa mới kết minh, Lý Diên Khánh này quả thực gan to bằng trời.
Triệu Cát lạnh lùng nói:
- Đại kế bắc phạt đã ấn định làm quốc sách, Lý Ngự Sử đừng gây thêm phức tạp nữa.
- Bệ hạ, vi thần cũng không phải phản đối bấc phạt, vi thần chỉ muốn đưa ra một đề nghị hoàn thiện hơn.
- Đề nghị gì?
Giọng điệu Triệu Cát đã hơi mất kiên nhẫn, nếu không phải vì triều hội, y đã sớm đuổi quan nhỏ không biết nặng nhẹ này ra ngoài.
Lý Diên Khánh thở dài trong lòng, đại thế bắc phạt Liêu quốc đã định rồi, không phải Lý Diên Khánh hắn có thể đỡ nổi, nhưng hắn vẫn muốn dốc một phần lực, cố gắng phòng ngừa lịch sử bi kịch tái diễn.
- Bệ hạ, vi thần cho rằng chuẩn bị chiến đấu bắc phạt ít nhất cần tốn thời gian hai năm, trong khoảng thời gian này chúng ta có thể làm một số chuyện.
- Ví như chuyện gì?
Vương Phủ bên cạnh lạnh lùng hỏi.
Lý Diên Khánh không để ý tới y, tiếp tục nói với Triệu Cát:
- Chúng ta hẳn là hiệp thương với Liêu quốc, yêu cầu hủy bỏ minh ước Đàn Uyên, đồng thời dốc sức xây dựng nâng đỡ Cung Tiễn Xã tại Hà Bắc, tổ chức huấn luyện hương binh…
Trong đại điện lập tức vang lên tiếng nghị luận, Vương Phủ cao giọng hỏi;
- Làm như vậy có ý nghĩa gì?
- Vương Tướng Quốc nên nhìn một chút minh ước Đàn Uyên, bên trong ước định rõ ràng, hai nước Tống Liêu lấy sông Bạch Câu làm ranh giới, đây là Chân Tông Hoàng đế khâm định. Nếu như không hủy bỏ minh ước Đàn Uyên mà tùy tiện bắc phạt, trên đại nghĩa sẽ bất lợi cho Đại Tống.
Lý Diên Khánh vẫn hi vọng hai nước Tống Liêu có thể tăng cường tiếp xúc trong thời khắc quan trọng, khiến triều Tống không còn cân nhắc bắc phạt mù quáng, có lẽ trong hiệp thương sẽ khiến Triệu Cát hiểu rõ đạo lý môi hở răng lạnh.
Triệu Cát không vui vẻ trong lòng, nhưng đề nghị của Lý Diên Khánh quả thực có đạo lý nhất định, y do dự trong lòng, nhất thời lại im lặng.
Lúc này, Tướng Quốc mới Phạm Trí Hư đi ra khỏi đội ngũ nói:
- Lý Ngự Sử là người Hà Bắc, hẳn là hiểu rõ trong người, vì sao sau này triều đình không còn đề xướng Cung Tiễn Xã. Cung Tiễn Xã gia tăng gánh nặng cho nông dân, làm chậm trễ mùa vụ, trên thực tế là tiến hành nhiễu dân, dân chúng Hà Bắc phổ biến là từ chối, chỉ sợ rất khó phổ biến lần nữa.
- Phạm Tướng Quốc có chỗ không biết, Cung Tiễn Xã nhiễu dân là bởi vì quan phủ không muốn gánh vác phí tổn cung tên, để nông dân tự mua. Một bộ cung tên cần mười mấy quan, nông dân bình thường quả thực không mua nổi. Sau khi huấn luyện Cung Tiễn Xã, nông dân còn phải làm lao dịch khác, hoặc giao tiền miễn dịch, điều này đương nhiên sẽ gây ra mâu thuẫn. Nếu như coi huấn luyện Cung Tiễn Xã coi như phục vụ lao dịch, không cần giao thêm tiền miễn dịch, ti chức tin tưởng dân chúng Hà Bắc Hà Đông chắc chấn toàn lực ủng hộ. Ti chức cho rằng, bắc phạt không chỉ là chuyện của triều đình, cũng là chuyện của dân chúng trong thiên hạ, vừa có thể thu phục mười sáu Châu Yên Vân, lại có thể đề phòng gót sắt Nữ Chân xuôi nam, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao mà không làm?
Tiếng nghị luận trong đại điện càng lúc càng lớn, Lý Diên Khánh đã nói trúng chỗ yếu hại. Vì sao Cung Tiễn Xã áp dụng mười mấy năm liền không thể phổ biến tiếp, nguyên nhân căn bản chính là quan phủ không chịu nhường lợi ích cho dân chúng, nó tăng thêm rất nhiều gánh nặng cho nông dân, khiến cho mâu thuẫn trong dân nghiêm trọng.
Chẳng qua mặc dù Lý Diên Khánh nói có lý, lại không có mấy quan viên dám đứng ra ủng hộ hắn. Tất cả mọi người nhìn ra, trong lòng Thiên tử đã cực kỳ nổi giận, lúc này ra mặt, không thể nghi ngờ chính là dẫn lửa thiêu thân.
Lúc này, Thái tử Triệu Hoàn bước ra khỏi hàng nói:
- Phụ hoàng, Lý Ngự Sử nói có lý, danh chính mới có thể ngôn thuận, hủy bỏ minh ước Đàn Uyên, khiến chúng ta không còn nỗi lo về đạo nghĩa, có thể yêu cầu bỏ minh ước, nếu như Liêu quốc cự tuyệt, vừa vặn để chúng ta có danh nghĩa xuất sư, nhi thần ủng hộ đề nghị này của Lý Ngự Sử.
Tân nhiệm Tướng Quốc Phạm Trí Hư cũng khom người nói:
- Chiến tranh luôn là bước cuối cùng, mặc dù ý chí bắc phạt của chúng ta đã định rồi, nhưng giống như lời Lý Ngự Sử nói, danh chính ngôn thuận mới biểu lộ ra khí độ thượng quốc, võ công dù mạnh, dùng văn lược mà qua, càng có vẻ hùng hậu, thần cũng cho rằng có thể bỏ minh ước Đàn Uyên.
Mặc dù Triệu Cát bất mãn trong lòng, nhưng hủy bỏ minh ước Đàn Uyên liên quan tới đại nghĩa, y rốt cuộc gật đầu đáp ứng:
- Tiếp tục áp dụng kế hoạch chuẩn bị chiến đấu, có thể tiến hành bàn bạc hủy bỏ minh ước. Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh đặc sứ tú Liêu chính thức đưa ra công việc bỏ minh ước với Liêu quốc, nếu như phía Liêu có nghi hoặc, hai bên có thể bàn bạc tại Đàn Uyên.
Mặc dù Triệu Cát đồng ý hủy bỏ minh ước Đàn Uyên, nhưng y không hề đề cập tới chuyện xây dựng Cung Tiễn Xã, phòng ngự Kim binh xuôi nam. Y lạnh lùng nhìn Lý Diên Khánh một chút:


- Nếu như Lý Ngự Sử không còn đề nghị khác, vậy lui xuống đi!
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành phải lui xuống.
Triều hội lần này tiến hành gần ba canh giờ, lúc triều hội kết thúc đã sắp tới giữa trưa. Khi tiếng chuông tan triều vang lên, hơn ngàn triều quan vội vàng đi ra ngoài đại điện, rất nhiều người quăng ánh mắt cổ quái về Lý Diên Khánh, ánh mắt kia rõ ràng mang theo vẻ khinh thường và khinh bỉ.
Thiên tử hỏi thăm kiến nghị chỉ là một loại hình thức, căn bản không cho phép người nào phản đối. Lại nói cho dù có đề nghị cũng do Tướng Quốc đưa ra, hoặc là trọng thần nào khác, đâu tới phiên người đứng cuối cùng của đội ngũ như hắn ra mặt? Thế nhưng hắn lại đứng ra phản đối bắc phạt, quả thực là không biết tốt xấu, không hiểu quy củ, thậm chí ngay cả một số quan viên đồng tình với hắn cũng cố gắng tránh né hắn, sợ bị hắn liên lụy.
Lý Diên Khánh không thèm để ý chút nào, hiện giờ hắn quan tâm kết quả hiệp thương của Tống Liêu hơn. Nếu như Thiên tử Triệu Cát có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, trợ giúp Liêu quốc kháng Kim, vậy cho dù hôm nay Lý Diên Khánh hắn bị bãi quan miễn chức cũng cam tâm tình nguyện, nhưng khả năng này quả thực còn nhỏ hơn trực tiếp thăng hắn làm Tướng Quốc.
Lý Diên Khánh thầm cười khổ, quay người đi ra khỏi điện.
- Lý Ngự Sử!
Có người gọi hắn phía sau.
Lý Diên Khánh quay đầu, hóa ra là tân nhiệm Tướng Quốc Phạm Trí hư, Lý Diên Khánh vội vàng chắp tay hành lễ:
- Ti chức tham kiến Tướng Quốc!
- Không tồi, Lý Ngự Sử rất can đảm, dám đảm đương!
Phạm Trí Hư cười tủm tỉm khen một câu, lại nói:
- Chẳng qua ta cảm giác ý của Lý Ngự Sử vẫn là phản đối bắc phạt, lại không thể nói rõ, đành mượn đàm phán bỏ minh ước để kéo dài kế hoạch bắc phạt, ta nói không sai chứ?
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu:
- Triều đình tin tưởng người Nữ Chân, sớm muộn sẽ bị làm hại!
Phạm Trí Hư khẽ thở dài:
- Ngươi là người Tương Châu Hà Bắc, có thể hiểu được tâm tình phản đối bắc phạt. Thật ra ta cũng phản đối bắc phạt lần này, ta làm quan tại Hà Bắc hơn hai mươi năm, hiểu rất rõ chiến tranh bùng nổ có ý nghĩa thế nào với bách tính bình thường!
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Ti chức phản đối bắc phạt cũng không phải vì mình là người Tương Châu, mà là môi hở răng lạnh. Không có Liêu quốc ngăn cản, thiết kỵ của người Nữ Chân chắc chắn xuôi nam càn quét. Khi đó, Đại Tống ta nguy rồi! Lúc này, chúng ta hẳn là trợ giúp Liêu quốc chống cự mọi rợ Nữ Chân, mà không phải tự hủy Trường Thành.
Phạm Trí Hư thầm khen ngợi, Lý Diên Khánh suy nghĩ giống như y, nhưng suy nghĩ này chỉ có thể đặt ở trong lòng, không thể nói ra được.
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, đủ thấy lòng dạ ngươi rộng lớn, kiến thức hơn người. Nhưng ngươi không biết Liêu quốc là mối thù truyền kiếp trăm năm của Đại Tống, cũng là sỉ nhục trăm năm của Đại Tống. Nhiều đời tiên Đế tiếc thương cả đời vì không cách nào thu phục mười sáu Châu U Vân, hiện giờ rốt cuộc chờ được cơ hội diệt Liêu, không chỉ Thiên tử nhất định muốn bắc phạt, mà phần lớn quan viên đều duy trì bắc phạt. Ngươi thấp cổ bé họng, không thay đổi được hiện thực này, thậm chí ngay cả ta cũng không thay đổi được.
- Ta biết không thay đổi được quyết định của triều đình, nhưng ít nhất vẫn phải có lòng đề phòng, tổ chức Cung Tiễn Xã là đường ngay, vì sao triều đình lại không chịu tiếp nhận?
- Đề nghị của ngươi rất đúng, nhưng hôm nay không phải thời cơ. Sau này ta sẽ tìm cơ hội nhắc lại phương án này, hiện giờ người phải khiêm tốn, phải học được bảo vệ mình!
Nói xong, Phạm Trí Hư vỗ vai hắn, liền bước nhanh rời đi. Trong lòng Lý Diên Khánh cực kỳ thất lạc, hắn cũng không nhịn được thầm thở dài, chẳng lẽ mình thực sự không cách nào thay đổi đoạn lịch sử này sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận