Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 484: Chức quân giám mới.

Chương 484: Chức quân giám mới.Chương 484: Chức quân giám mới.
Lý Diên Khánh cũng biết rằng, cô mỹ nữ này hơi bất mãn với hắn. Nhưng hắn cũng hiểu rằng, nếu mình tặng quà người ta, người ta chưa thèm xem mà đã đem vứt xo, thì chính hắn cũng tức.
Nhưng sao hắn không hứng thú chứ? Hắn nghĩ một chút. Có lẽ là vì hắn tưởng rằng Tào Uẩn vẫn là một tiểu cô nương mười tuổi, vì thế không có hứng thú gì. Nếu biết rằng là mỹ nữ đẹp như vậy thì dù thế nào hắn cũng phải ngắm cho đã.
Lý Diên Khánh cười tự giễu, rồi rời khỏi phòng sách đi về tiền viện.
Tào Uẩn dẫn theo em gái vừa về đến nội viện, Tào Kiều Kiều bèn gạt tay nàng ra, chạy về phòng mình để dán câu đối. Tào Kiều Kiều vẫn còn trẻ con. Giờ vẫn sống cùng cha mẹ. Phải đợi nàng ngoài mười bốn tuổi mới có tú lâu của riêng mình.
Tào Uẩn về lại thư phòng của mình. Vừa nhìn đã bắt gặp câu đối mà Lý Diên Khánh viết cho nàng, được nàng ấy dán một cách cẩn thận. Trong lòng nàng bỗng cảm thấy áy náy. Dù sao thì Lý Diên Khánh đã viết cho nàng hai câu đối, còn tặng cho nàng sáu trăm năm mươi tám cuốn sách. Chỉ xét đến việc tặng sách thôi, nàng đã không nên vô lễ với người ta như vậy.
Mặc dù Tào Uẩn cũng biết Lý Diên Khánh là người thành thật, không bốc phét để dỗ dành nàng như những con nhà danh giá khác. Nhưng Lý Diên Khánh không coi món đồ nàng tặng hắn ra gì. Sự khinh thị này đã làm tổn thương lòng tự trọng của nàng.
Nàng hơi muốn đi xin lỗi. Nhưng sự cẩn trọng của con gái lại nói với nàng rằng, nếu nàng làm vậy sẽ bị hắn xem thường hơn. Tào Uẩn đành thờ dài, buồn bực ngồi trong thư phòng đọc sách.
Thường thì nàng không tham gia bữa tiệc của Tào gia. Không phải vì nàng là nữ tử mà không tiện xuất hiện. Bắc Tống không có sự hạn chế đó. Nam nữ thanh niên đi chơi với nhau, ăn uống cùng nhau là một việc hết sức bình thường. Đến tận khi Lý Học trở nên phổ biến vào đời Minh Thanh, mới bắt đầu kìm chế sự tự do của nữ giới.
Tào Uẩn vốn là người thích yên lặng, không thích ồn ào. Nàng thích ở trong thư phòng của mình, yên tĩnh để đọc sách, không thích tham gia yến tiệc.
Đúng trong lúc này, trong vườn vang lên tiếng kêu của em gái:
- Đại thư nương mau đến đây! Mau đến đây!
Tào Uẩn lập tức giật nảy mình, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài vườn. Chỉ thấy Kiều Kiều đang ngẩng đầu lên nhìn gì đó?
- Có gì mà phải hô hào vậy?
- Mau nhìn kìa, tuyết rơi rồi!
Tào Kiều Kiều chỉ vào bầu trời rồi ngạc nhiên nói.
Tào Uẩn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy những bông tuyết trắng rơi từ nền trời âm u xuống. Trong lòng nàng cảm thấy ngạc nhiên, bèn giơ tay ra đón lấy hoa tuyết. Hoa tuyết rơi vào tay nàng là tan chảy. Giờ đây, ngày càng nhiều bông tuyết rơi xuống. Tào Kiều Kiều giơ hai tay lên ngồi xuống dưới đất, thè lưỡi ra liếm hoa tuyết, vui đến nỗi cười khanh khách.
Tào Uẩn rất vui, nên nở nụ cười. Chút buồn trong lòng cũng tan biến theo những bông tuyết trong suốt này.
Tuyết rơi ngày càng dày. Rất nhanh, bầu trời trở nên mờ ảo. Trận tuyết Tuyên Hòa đầu tiên đã đến vào ngày mồng mười tháng 12.

Trận tuyết này bắt đầu từ chiều, rơi cả một đêm. Đến ngày hôm sau nó mới kết thúc. Cả kinh thành trở thành thế giới trắng mênh mang. Dù là nhà cửa, đường xá, cầu, cây cối… đều mang theo lớp tuyết trắng dày giống như bọt. Sau khi trời sáng, kinh thành trở thành thiên đường của những đứa trẻ.
Chơi trận tuyết, đắp người tuyết, trượt cầu tụt tuyết. Khắp nơi đều là tiếng cười vui vẻ. Nhưng với những người dân phải kiếm cơm, trận tuyết đã khiến họ gặp khó khăn nhiều hơn, khiến họ làm việc khó hơn. Đương nhiên, cũng có một số ngành nghề gặp lợi, ví dụ như ngành kéo xe bò trong thành phố. Gần như trên mỗi chiếc xe đều đầy người.
Với Lý Diên Khánh, hôm nay hắn không chịu ảnh hưởng bởi thời tiết. Chiều hôm qua trong cung đã truyền ý chỉ, bổ nhiệm Thái Tế Phạm Trí Hư làm giám sự tri quân. Sáng sớm hôn nay, Lý Diên Khánh vừa tới Ngự Sử Đài đã nhận được thông báo, bảo hắn đến lầu tả chính của thượng thư tỉnh tây để báo danh.
Thượng thư tỉnh tây là thượng tư tỉnh lâu năm, nằm ở phía bắc đài Ngự Sử, cũng ở ngoài hoàng thành. Những năm đầu xây dựng nước của triều Tống, triều đình chỉ giữ lại hệ thống tổ chức thượng thư tỉnh trên hình thức. Nhưng bản thân nó không có quyền lực gì. Quan lại cũng không để tâm đến sự việc, chỉ dùng làm quan gửi lộc, không có việc gì làm, chế độ thượng thư tỉnh chỉ còn trên danh nghĩa.
Nhưng sau khi Nguyên Phong cải tổ chính sách, quyền lực lại dần trở về lục bộ thượng thư. Vì vậy lại xây dựng một thượng thư tỉnh mới ở trong hoàng thành, để tiện cho việc tập trung quyền lực. Thượng thư tỉnh cũ trở thành kho của thượng thư tỉnh và trở thành đất sử dụng của những cơ quan khác. Lần này thành lập Quân Giám Sở, cũng chỉ tồn tại ba, năm năm. Tính chất hơi giống với Ứng Phụng Cục ở Giang Nam và Tây Thành Sở ở hai đường Kinh Đông. Vì thế nơi làm việc ở lầu tả chính của thượng thư tỉnh tây.
Lầu tả chính có tên đầy đủ là Tả Chính Vụ Lâu. Nó và Trung Chính Đường, Tả Chính Lâu cấu tạo thành kết cấu chủ yếu của Thượng Thư Tỉnh. Cao ba tầng, bốn bề còn có gần một trăm gian phòng, diện tích năm mươi mẫu.
Trong Nghị Sự Đường ở tầng một Tả Chính Lầu, những quan viên đến từ Ngự Sử Đài, Xu Mật Viện và Binh Bộ đã đến đủ. Hiện chỉ có chín quan viên chính. Mỗi cơ quan đều phái đến một chủ sự và hai phó sử. Chủ sự của Ngự Sử Đài là Thị Ngự Sử Lý Diên Khánh. Ngoài ra còn có hai Giám Sát Ngự Sử làm phó sử. Chủ sử của Xu Mật Viện là Lý Hồi, giữ chức Thừa Chỉ Xu Mật chính lục phẩm. Chủ sử Binh Bộ là Tưởng Anh, giữ chức Lang Trung Binh Bộ Chức Phương Ti, cũng là chính lục phẩm.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên. Tể tướng Phạm Trí Hư rảo bước đi vào Nghị Sự Đường. Phía sau lão còn có hai người tùy tùng. Mọi người đứng dậy khom người hành lễ:
- Tham kiến Tướng Quốc!
Phạm Trí Hư xua tay cười nói:
- Các vị đồng liêu, xin mời ngồi!
Đám người ngồi xuống. Lúc này, Lý Diên Khánh kinh ngạc phát hiện ra rằng. Một trong hai người tùy tùng phía sau Phạm Trí Hư là Tần Cối. Tần Cối cũng nhìn thấy Lý Diên Khánh, bèn cười gật đầu với Lý Diên Khánh.
- Chẳng lẽ hắn cũng muốn gia nhập vào Quân Giám Sở ư?
Lòng Lý Diên Khánh thầm nghĩ vậy. Y thật sự không hiểu. Tần Cối là Thái Học Học Chính, chẳng liên quan gì đến Quân Giám Sở cả. Sao y lại quen được Phạm Trí Hư chứ?
Phạm Trí Hư cười nói với đám người:
- Hôm nay Quân Giám Sở chính thức thành lập. Bổn tướng phụng mệnh Thiên Tử, nhậm chức Tri Sự. Quân Giám Sở sẽ do ta phụ trách sau này, cùng các vị đồng liêu thực hiện chức trách của Quân Giám Sở. Tên đầy đủ của Quân Giám Sở là Quân Tư Giám Sát Sở. Nó chủ yếu phụ trách việc trù bị quân tư hậu cần và điều vận trong lần bắc phạt này. Quân đội không liên quan gì tới chúng ta. Sau khi bắc phạt kết thúc, Quân Giám Sở sẽ dựa theo tình hình mà giữ lại hoặc giải tán. Quy tắc cụ thể sau này ta sẽ nói cho mọi người. Sờ xin giới thiệu với các vị những quan chức chủ yếu cấu thành Quân Giám Sở.
Phạm Trí Hư quay đầu liếc mắt. Tần Cối và người tùy tùng còn lại lập tức lấy ra một quyển trục khá lớn treo trên đề bản nghị sự. Quyển trục bằng vải lụa trắng, bên trên có vẽ sơ đồ cấu tạo của Quân Giám Sở.
Phạm Trí Hư nhặt một cái que lên, bước lên trước nói:
- Thiên tử đã phê chuẩn cho Quân Giám Sở ra đời. Vì thế đây không phải là bản dự thảo, mà là sơ đồ cấu tạo chính thức. Chủ quan là Tri Quân Giám Sự. Hiện do ta đảm nhiệm. Phía dưới có ba Giám Sát Sử. Hiện do Thị Ngự Sử Lý Diên Khánh, Xu mật Thừa Chỉ Lý Hồi, Binh Bộ Lang Trung Tưởng Anh đảm nhiệm. Sau đó là sáu Giám Sát Phó Sử. Sau đó nữa là mười lăm Tòng Sự. Bên cạnh đó còn có 1000 quân đội.
Phạm Trí Hư thấy vẻ mặt nghi ngờ của mọi người, lại chầm chậm nói:
- Có lẽ mọi người cảm thấy kỳ lạ, sao lại không có tam ti hội thẩm? Ta xin nói với mọi người rằng, Quân Giám Sở không có tam ti hội thẩm. Chúng ta để Ngự Sử Đài, Xu Mật Viện và Binh Bộ cùng tham gia, thật ra là để phân bố quyền lực, không để quyền lực giám sát thuộc về một bộ phận nào đó. Cũng có thể nói đây là một sự thỏa hiệp. Trong quân Khí Sở có ba Sử Ti quyền hành ngang nhau, Ngự Sử Ti, Xu Mật Ti và Binh Bộ Ti. Không can thiệp lẫn nhau, ngoài ra còn có bố trị Nội Vụ Ti, do hai chủ Bộ phụ trách. Sau này việc điều tiết nội bộ sẽ do hai người họ phụ trách.
Tần Cối và một người tùy tùng nữa bước lên trước hành lễ với mọi người. Phạm Trí Hư cười nói:
- Các vị còn câu hỏi gì không?
- Xin hỏi Phạm Tướng Quốc, quan phòng của chúng thần…
Binh Bộ Lang Trung tưởng Anh hỏi.
- Quan Phòng đã sắp xếp xong rồi. Chút nữa sẽ dẫn mọi người đi. Cả Tả Chính Lầu lớn thế này đều thuộc về Giám Quân Sở. Sao lại không có quan phòng được?
Lúc này, Lý Diên Khánh hỏi:
- Vừa rồi Phạm Tướng Quốc nói, còn có một nghìn quân đội.
Phạm Trí Hư cười hà hà:
- Nhất định phải có quân đội. Các người sẽ đến tận nơi giám sát. Không có quân đội làm sao được. Mỗi ti có ba trăm người. Ngoài ra còn một trăm người thuộc về Nội Vụ Ti. Thủ lĩnh quân đội do các ngươi tự chỉ định, thế dễ chỉ huy hơn.
- Vậy bao giờ thì bắt đầu giám sát?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
- Phải đợi Xu Mật Viên tập trung tài liệu quân đội các nơi đã. Năm nay chắc không kịp rồi. Nhanh nhất cũng phải sau tết Thượng Nguyên năm sau. Thời gian này các ngươi có thể xây dựng Sử Ti của mình. Có thể tới Tả Tàng, Thái Thương để cập nhật tình hình kho, hiểu được tình hình trù bị vật tư, vận chuyển, điều động… Như vậy, năm sau trực tiếp vào trận sẽ làm được ngay.
Sau khi đám người nghe thấy phải đợi đến sau tiết Thượng Nguyên năm sau, tức là ít nhất còn hơn một tháng nữa, ai nấy đều tỏ vẻ ngán ngẩm. Đúng là hết cách. Họ đều biết hiệu quả làm việc của quan trường triều Tống rất thấp. Một cơ quan mới xây dựng mà chỉ cần một tháng mới làm việc được là đã tốt lắm rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận